Người đăng: soitieutu
Nhà của Han cũng là một căn nhà gỗ nhưng nó không nằm trong khu ổ chuột mà ở
trong một con hẻm gần đường chính. Han mở khóa cửa rồi dẩn Elder và Amie vào
trong giới thiệu.
“Tới rồi. Vào đi, tôi chỉ ở có một mình. Có một phòng khách, hai phòng ngủ,
một nhà tắm. Nếu hai người vẫn chưa có chỗ ở thì có thể ở đây.”
“Tạm thời thì chúng tôi đã có chỗ ở. Khi nào cần chỗ ở mới tôi sẽ tìm ông.
Chúng ta nói vấn đề chính đi, ông thức tỉnh khi nào ?” Elder ngồi xuống một
cái ghế ở phòng khách hỏi.
“Khoảng nửa tháng trước. Khi đó tôi đi làm nhiệm vụ, gặp phải một tên kí sinh
thể khá mạnh, khó lắm mới giết được nó nhưng tôi cũng bị thương. Trong đầu nó
có một khối màu xanh mềm như thạch, không hiểu sao tôi đã không nhịn được mùi
thơm hấp dẫn của nó mà đã ăn sạch thứ ghê tởm đó rồi ngất đi. Lúc tỉnh lại thì
mơ hồ cảm thấy nguồn sức mạnh mới chạy khắp cơ thể. Tôi đã thử nhiều cách vẫn
không biết làm sao để kiểm soát nó. Lúc này nó chỉ giúp tôi khỏe và nhanh hơn
mà thôi.” Han cẩn thận kể lại.
Elder trầm ngâm suy nghĩ rồi nói :
“Tôi vốn tưởng ông tự thức tỉnh chứ. Trường hợp của ông là dùng cách gián tiếp
để thức tỉnh sức mạnh của thể chất. Cơ thể của nhân loại hiện tại và kí sinh
thể không khác nhau là mấy. Kí sinh thể tiến hóa càng cao sẽ dần sinh ra một
dạng sức mạnh đặc thù với thể chất riêng. Nó phụ thuộc vào những thứ mà họ đã
ăn và hấp thu. Nhân loại cũng như vậy nhưng khó thức tỉnh hơn bởi họ chỉ ăn
những thứ quen thuộc vốn không có bao nhiêu linh khí.”
“Linh khí là gì ?” Han nghi hoặc.
“Linh khí là…” Elder chậm rãi giải thích.
Elder nói chuyện với Han khá lâu thì cũng rời đi. Trước khi ra khỏi cửa thì
Elder chợt ngừng lại hỏi :
“Nếu ông là kẻ nắm quyền của căn cứ này, ông sẽ làm gì ? Đừng trả lời vội, cứ
nghĩ kỹ đi. Nghĩ xong rồi thì tìm tôi. Tôi sẽ giúp ông có được nó.”
Han nhìn theo Elder và Amie đi mất mới quay vào trong. Ông cũng đang nghĩ tới
câu hỏi khi nãy của Elder. Tại sao hắn là hỏi như vậy ?
Elder đi khỏi nhà Han một đoạn thì ngừng lại, hắn nhếch mép cười lạnh rồi rẽ
sang một con hẻm khác.
Ngay khi Elder lách qua con hẻm thì phía sau hắn cũng có một người đàn ông
trung niên gầy gò đuổi theo.
“Họ đâu mất rồi ? Lần này thảm rồi.”
Elder đứng ở trên mái nhà gần đó cười nhạt rồi nhảy sang một con hẻm khác mới
quay lại nhà của Leona. Peter và Sue cũng đang ở đó.
Sue thấy Elder trở lại cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng đôi mày cô hơi cau lại vì
cảm giác khi cô đối mặt với Elder lúc này gần như đã khác hẳn với lúc trước.
Cô vốn là người tinh tế, dù chỉ mới gặp không lâu nhưng cô vẫn nhớ rõ khí chất
mà mỗi người cô gặp lưu lại.
Peter thì không để ý nhiều như vậy, hắn mừng rỡ chạy tới nhìn Elder với vẻ hi
vọng hỏi :
“Elder, hôm qua cậu cho Nami ăn thuốc gì vậy ? Có thể cho Leona thêm vài viên
để cô ấy tỉnh lại không ?”
“Leona không cần phải dùng thuốc, nó cũng không có bao nhiêu tác dụng với cô
ấy.” Elder lắc đầu từ chối.
“Tại sao ? Nami không phải đã khỏe lại như không có chuyện gì đó sao ?”
“Leona có thể chất đặc thù. Nói chung là cứ đợi đi.” Elder lạnh nhạt nói.
“Cậu không phải là không nở bỏ thêm thuốc đó chứ ?” Peter không phục nói.
“Peter, đủ rồi!” Sue gằn giọng.
Peter cũng không nói gì với Elder nữa, hắn quay lại nhìn Leona rồi lấy cớ rời
đi.
Sue sợ hai người mâu thuẫn nên thay Peter giải thích :
“Peter chỉ là lo lắng cho Leona thôi, bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ nên đã lo
lắng thái quá.”
“Không có gì. Tôi cũng không để bụng. Cô biết chuyện nô lệ chứ, Sue ?” Elder
không mấy quan tâm hỏi.
Sắc mặt của Sue trở nên rất tệ khi Elder nhắc tới nô lệ, cô nói :
“Nô lệ là những người bị lừa bán thân rồi người ta bán họ lại cho kẻ khác với
giá cao hơn. Kẻ đứng sau là đám người quản lí căn cứ, họ bảo hộ cho việc buôn
người. Người mang dấu ấn nô lệ sẽ không có có tự do nào nữa, họ giống như con
thú được người ta nuôi nhốt trong căn cứ.
“Nếu như cô có một cơ hội để lật đổ những kẻ nắm quyền kia vậy cô sẽ làm gì ?”
Elder lập lại câu hỏi mà hắn đã hỏi Han.
Sue há hốc nhìn Elder, cô vội vã đi ra cửa nhìn quanh rồi kéo Elder ra một góc
thì thầm:
“Anh đừng có nói đùa kiểu đó, nếu ai nghe được thì chúng ta sẽ thảm đó.”
“Nhìn tôi khống đùa lắm sao ?” Elder không có vẻ gì lo lắng hỏi.
“Anh…anh điên rồi!”
“Về suy nghĩ đi. Nếu cô muốn thay đổi cuộc sống của những con người đáng
thương ngoài kia thì quay lại tìm tôi, tôi sẽ cho cô biết phải làm gì. Còn nếu
cô muốn yên ổn sống trong cái lồng giam hôi hám này thì xem như tôi nói đùa
đi.” Elder nhếch mép cười.
Bà Anna nhìn Sue như kẻ mất hồn rời đi rồi nhìn sang Elder và Amie sau đó thở
dài nói:
“Lần sau có nói chuyện quan trọng thì cẩn thận một chút, tai mắt của họ rất
nhiều. Tôi không biết các người muốn làm gì nhưng có lẽ tôi cũng đang đợi nhìn
thấy được ánh sáng ở cái nơi tăm tối này.”
“Cô không muốn biết chúng tôi muốn làm gì sao ?” Elder cười hỏi.
“Không muốn. Tôi đã già, tôi chỉ muốn hai đứa nhỏ sống tốt một chút là được.”
“Vậy nếu Leona cũng tham dự thì sao ?”
“Leona ? Không, tôi không muốn nó tham dự chuyện của các người.” Bà Anna tái
mặt vội lắc đầu cự tuyệt.
Elder nhìn sâu vào mắt bà Anna, hắn cười nhạt nói :
“Từ lúc Leona được cứu sống thì cô ta đã tham dự vào chuyện của chúng tôi
rồi.”
Khi Elder vừa nói xong thì bà Anna và cả Nami đang sợ sệt nấp sau bà ta cùng
ngã ra đất. Amie gần như hét lên nhưng đã vội tự bịt miệng mình lại. Cô chạy
tới kiểm tra tình trạng của họ rồi thở phào, nhìn Elder muốn một câu giải
thích.
Elder cũng bước tới đặt tay lên đầu của hai người họ rồi im lặng một lúc mới
đứng dậy mang họ đặt cạnh Leona nói:
“Biết nhiều sẽ làm hại họ. Có những người đã quen cam chịu và họ rất ích kỷ,
họ sẽ vì lợi ích của mình mà làm ra những chuyện chẳng ai có thể ngờ được.”
“Anh muốn làm gi ?” Amie thấy Elder trở nên xa lạ, lo lắng hỏi.
“Đợi Leona tỉnh lại thì em sẽ biết.”
“Khi nào ?”
“Sẽ nhanh thôi, có lẽ ngày mai.” Elder nhún vai, hắn nhìn xuống lòng bàn tay
trái, nơi đó vết bớt đã biến mất, môi hắn khẽ nhếch lên một cách bí hiểm.
Ở một nơi khác, trong căn phòng sang trọng được trưng bày nhiều tranh và bình
sứ đắt tiền. Alva đang nghe thuộc hạ báo lại quá trình họ theo dõi Elder.
“…chúng tôi đã mất dấu họ khi vào con hẻm đó.”
“Vậy là bọn họ cũng sẽ ở gần đó. Tên kia chắc đã phát hiện các người nên cố ý
cắt đuôi. Gọi thêm vài người điều tra xem bọn họ ở chỗ nào. Cũng cho người
trông chừng gã đàn ông kia. Có chuyện gì thì báo lại.” Alva mất hứng căn dặn.
“Cậu chủ, tôi nghe nói là bên kia vừa mang về đợt hàng mới.” Một gã thuộc hạ
ốm nhom, mắt hí nịn bợ.
“Tốt, vừa lúc đang cần. Mang hết qua đây.” Alva cười vui vẻ trở lại nói trong
khi châm lửa cho cái tẩu cần sa.
Trong một góc quán rượu, ở một chiếc bàn tách biệt có hai người giấu mình
trong chiếc áo khoác da màu đen đang ngồi. Một người thanh niên lột chiếc mũ
trùm xuống để lộ mái tóc màu bạch kim dài phủ qua mắt và nước da sẫm màu cùng
một cô gái có vẻ đẹp sắc sảo cùng mái tóc màu xanh rêu vẫn giấu mình bên dưới
mũ trùm.
Người thanh niên rót rượu ra ly cho mình uống một ngụm nhăn mặt nói:
“Rượu nơi này tệ quá, thua xa rượu lúc trước mà chúng ta uống.”
“Ở đâu thì cũng vậy thôi. Chúng ta cũng không tới đây để uống rượu. Bên ngoài
dần không yên tĩnh, cũng sắp tới lúc chúng ta ra ngoài.” Cô gái nói.
“Giờ ra ngoài thì đúng là chịu tội. Ngoài kia tan hoang như vậy. Sao chúng ta
không đợi họ tỉnh lại nhiều hơn rồi ra ?” Người thanh niên uống thêm một ly
hỏi.
“Ngươi cũng đâu phải không biết là họ có tình bầy đàn rất mạnh. Lúc này mới là
lúc kiểm soát những kẻ đứng đầu để tiện cho quản lí sau này. Nếu đợi bọn họ có
trí tuệ rồi thì muốn thu phục cũng không dễ dàng gì.”
“Vậy ở đây thì sao ?” Người thanh niên luyến tiếc nhìn ra chỗ vũ công.
“Hừm, một cái bãi rác mà thôi. Nếu không phải bọn họ còn giá trị thì ta thật
muốn diệt sạch nơi này.”
“Bình tĩnh nào. Uống một ly đi. Dù sao thì họ cũng tốt hơn là đám còn chưa
sinh ra trí tuệ kia. Muốn dạy dỗ đám đó khó còn hơn là đi đánh nhau với đám
linh thú cấp tám.”
“Ta thật muốn đi thủ đô. Ở đó có nhiều người như vậy. Ai làm chủ được nơi đó
thì khác gì làm chủ cả thế giới này.” Cô gái than thở.
“Ngươi thật là tham, đáng tiếc ngươi là con gái.”
“Thì sao ?” Giọng cô gái lạnh lẽo.
“Không sao, chỉ cảm thán thôi. Nếu không bị kẹt lại thì ta cũng muốn tới đó.
Biết đâu tìm thấy đồng đội của chúng ta.” Người thanh niên lãng sang chuyện
khác.
“Hừ, nếu không phải vì ngươi thì ta cũng không ở lại nơi này.” Cô gái tức giận
trừng mắt nhìn gã thanh niên trước mặt.
“Hà hà, chúng ta dù sao cũng là chiến hữu mà phải không. Đằng nào ta cũng đã
giúp ngươi băng bó mấy lần, chúng ta thân thiết tới vậy rồi thì còn tính toán
so đo làm gì.”
“Sói con, ngươi nghĩ nơi này còn ai ngoài chúng ta không ?Mũi của ngươi thính
như vậy cũng tìm thử xem.” Cô gái liếc nhìn thanh niên kia rồi hứng thú hỏi.
“Nếu tìm ra thì sao ? Mà ta nhắc lại, ta là Silver mà không phải sói con.”
Người thanh niên kia bất mãn nghiêm túc nói.
“Sói con, sói con, sói con, ta gọi đó, ngươi làm gì được ta ? Cắn ta á ? Tìm
được thì xem là ai rồi tính.” Cô gái hất mặt về phía thanh niên tự xưng là
Silver khiêu khích.
“Trẻ con. Ta nhớ tuổi thật của ngươi đủ làm bà cố của ta luôn rồi đó, bụi
gai.” Silver bất mãn phản đòn.
“Ngươi muốn đánh nhau phải không ?” Giọng cô gái trở nên nguy hiểm.
“Ta đâu có ngu. Nhưng nếu ngươi dùng tay thật, chân thật đánh nhau thì có thể
xem lại.”
“Con sói ngu ngốc !”
“Bà già khó ưa !”