Manh Mối Về Thần Sứ


Người đăng: soitieutu

Sue vẫn e ngại đám người kia trở lại nên đưa ra đề nghị;

“Tối nay chúng ta cần có người thức để canh gác.”

“Mặc dù biết là có canh gác thì chúng ta cũng chẳng thay đổi được gì nhưng
mình sẽ canh đầu hôm cho, gần sáng thì tới mọi người.” Peter bị đói ngủ không
được nói.

“Cũng chỉ để mọi người có thể yên tâm ngủ thôi. Ngày mai còn có sức để đi làm
nhiệm vụ. Vậy cậu cứ canh nửa đêm đầu, sau đó thì gọi mình dậy.” Sue gật đầu
tán thành.

“Vậy chúng tôi thì sao ?” Elder hứng thú hỏi.

“Hai người cứ ngủ đi, canh gác cũng không cần nhiều người đâu. Ngày mai sẽ tới
lượt của anh.” Sue sắp xếp.

Elder gật đầu xem như đã biết rồi ngồi trở lại chỗ của mình, Amie lại gối đầu
lên chân hắn mà nhắm mắt ngủ lần nữa.

Ngọn nến bị Sue thổi tắt, Leona co rụt sát vào Peter, cô ta có vẻ sợ bóng tối.

“Ngủ đi!” Sue hướng về phía bọn họ nói.

Leona lần tìm tới chỗ Sue rồi ôm chặt lấy cô ta để tìm một chút cảm giác an
toàn trong khi Peter vẫn thức để canh gác cho họ.

Trong phòng lúc này chỉ còn tiếng thở đều đều của những cô gái. Elder không có
ý định sẽ ngủ, ngủ hăn không với hắn từ lâu đã không quá cần thiết. Hắn ngồi
tựa vào tường và nhắm mắt trong khi tai vẫn lắng nghe xung quanh, nếu không
thật sự cần thiết thì hắn sẽ không dùng sóng não để phát hiện sinh vật sống
xung quanh.

Peter co ro ở một góc, hắn hơi sợ bóng tối đang bao trùm xung quanh. Sợ bóng
tối có lẽ là bệnh chung của những đứa trẻ sau khi trải qua ngày dịch bệnh bùng
phát. Sự hỗn loạn và máu tanh làm họ bị ám ảnh, họ không biết lúc nào thì
trong bóng tối lại nhào ra một đám quái vật cắn xé họ tới chết.

“Sợ sao ?” Elder hạ giọng hỏi.

Peter giật thót khi nghe tiếng của Elder, hắn tưởng Elder đã ngủ, hắn mừng rỡ
nhích lại gần chỗ Elder cũng tựa vào tường hạ giọng;

“À, Elder, cậu bao nhiêu tuổi ?”

“Đã qua mười tám.” Elder thầm tính rồi nói.

“Vậy chúng ta cũng tương đương nhau, vậy không phải gọi cậu là anh. Sue mười
tám còn Leona chỉ mới sắp mười bảy.”

“Các người đang tìm thứ gì vậy ?” Elder tò mò hỏi.

“Muối và thuốc nếu may mắn thì còn có thể có rượu và thuốc lá. Muối ở căn cứ
rất hiếm, một ký muối có thể đổi mười ký gạo.” Peter cũng không giấu diếm,
than thở.

“Ra là vậy. Người ta không còn làm muối ở biển nữa sao ?” Elder ngạc nhiên
hỏi.

“Căn cứ cũng không nằm gần biển, thỉnh thoảng sẽ có một đợt muối được chuyển
tới từ ruộng muối lúc trước nhưng không nhiều, vì vậy mà nó rất hiếm. Thuốc
thì lại càng hiếm, hàng ngày có vài người bị chết vì không có thuốc. Ngoài ra
thì cả thuốc lá và rượu cũng là những thứ được săn lùng. Gạo còn không có ăn
thì nói gì là ủ rượu, dù vậy thì vẫn có khá nhiều kẻ sống thoải mái muốn hưởng
thụ. Có cả một khu vườn để trồng cần sa và thuốc phiện ở trong căn cứ.” Peter
khịt mũi cười mỉa khi nghĩ tới việc người ta xem cần sa và thuốc phiện như một
loại thuốc giảm đau và để hưởng thụ.

Elder trầm ngâm một lúc hỏi;

“Các căn cứ vẫn liên lạc với nhau chứ ? Có căn cứ nào bị phá không ?”

Peter quay sang nhìn về phía Elder mặc dù hắn chẳng thấy gì trong bóng tối,
hắn lắc đầu như thói quen đáp;

“Các căn cứ vẫn có thể liên lạc qua điên thoại vệ tinh. Ba khu căn cứ lớn gần
thủ đô đang điều hành những vệ tinh trước kia nhưng chỉ là một số ít trong đó.
Trong căn cứ cũng không khác gì với lúc chưa có dịch bệnh, có điện từ pin mặt
trời, có mạng máy tính chỉ là không có đủ thức ăn. Thỉnh thoảng cũng nghe nói
có vài căn cứ nhỏ bị đám quái vật tàn phá nên người ta thường đổ xô về các căn
cứ lớn.”

“Bọn họ không phát vũ khí cho các người khi đi làm nhiệm vụ sao ?” Elder lại
hỏi.

Peter phì cười, hắn lắc đầu nói;

“Bọn họ đâu có lòng tốt đến vậy. Súng, đạn còn hiếm hơn cả lương thực, bắn một
phát đạn họ còn đau lòng đó chứ. Không biết ở căn cứ lớn thì thế nào chứ chỗ
của bọn này thì đừng có mơ. Cũng không có ai muốn ra ngoài để bị đám quái vật
đó đuổi chạy khắp nơi nhưng không ra ngoài thì ăn cái gì. Muốn có lương thực
thì phải dùng những thứ mọi người mang về để đổi, làm nhiệm vụ thì cũng chỉ là
chuyên tìm một loại nào đó mang về sẽ có nhiều lương thực hơn thôi.”

Elder đã hiểu sơ tình hình của cái gọi là căn cứ, đó là một nơi để mọi người
còn sống tụ tập và tái lập nên một trật tự xã hội mới để cầm cự.

“Dường như người ta chỉ đang cố gắng để sống mà không phải để chống lại kí
sinh thể hay họ đã bỏ cuộc ?”

Elder thầm nghĩ rồi hắn cười nhạt khi nhớ tới các thần sứ. Muốn tìm thần sứ
lúc này thì chỉ cần đến căn cứ bởi nơi đó là nơi người sống tụ tập. Các thần
sứ sẽ không chủ động giết đi những mầm mống tín ngưỡng trong tương lai, họ hẳn
là đang tìm cách để đồng hóa những người sống và hướng họ tới con đường trở
thành tín đồ.

Khi người ta tuyệt vọng nhất, ai đưa tay ra kéo lấy họ, giúp họ sống thì kẻ đó
chính là hi vọng của họ. Nếu tin vào điều gì đó hoàn toàn là vô hại với họ
nhưng đổi lại họ được những thứ khác mà họ cần thì ai lại không tin. Đó chỉ là
bước ban đầu để tạo tập nên giáo hội.

Một đêm qua đi mà không có gì xảy ra. Sáng hôm sau ba người Sue mang theo balo
rời khỏi nhà hàng để đi tìm kiếm trong các căn nhà lân cận. Họ dường như đã
khá quen với việc bị đám kí sinh thể đuổi theo, chỉ cần lách vào sau một cánh
cửa là họ có thể thoát bằng cách chờ đám kí sinh thể rời đi và họ trở ra ngoài
tuy nhiên không phải lúc nào cũng có chỗ cho họ trốn buộc họ phải chạy.

Nếu so với trước kia thì thể chất của nhân loại đã tăng lên gần gấp đôi, họ
nhanh hơn và cũng có thể chịu đựng được cường độ vận động liên tục dài hơn,
khối lượng mà họ mang theo cũng nhiều hơn. Đó là lợi ích họ thu được khi bị
nấm ma kí sinh.

Elder và Amie được giao nhiệm vụ ở lại và mở cửa cho mọi người khi họ trở lại.
Amie có chút lo lắng khi nhìn theo đám kí sinh thể đang khí thế bừng bừng đuổi
theo sát Leona chạy vào một con hẻm rồi mất hút, cô quay sang Elder hỏi;

“Chúng ta không giúp họ sao ?”

“Không cần thiết. Giúp được một hoặc hai lần nhưng không thể giúp mãi được, họ
cần phải được rèn luyện. Cơ thể của họ có tiềm lực rất lớn, càng rèn luyện thì
họ sẽ càng mạnh, họ sẽ sống lâu hơn.” Elder đóng cánh cửa sắt lại, nói.

“Anh biết chị Nina ở nơi nào sao ?” Amie chợt hỏi.

Elder thoáng lặng đi một lúc mới thở dài lắc đầu nói;

“Anh không biết. Có lẽ là ở vùng trung tâm, ba của cô ấy là thị trưởng, họ có
mối quan hệ của mình để nhận được các đặc quyền nhất định.”

“Vậy anh sẽ đi tìm chị Nina sao ?” Amie hơi mím môi hỏi, cô nhìn vào ánh mắt
hắn với vẻ hơi phức tạp.

“Có lẽ một thời gian nữa thì chúng ta cũng đến vùng trung tâm. Nơi đó mới là
chiến trường thật sự của anh và các thần sứ nhưng lúc này anh bắt đầu hoang
mang. Các căn cứ tồn tại được cho tới giờ chứng tỏ một điều, các thần sứ không
muốn giết tuyệt nhân loại. Họ dùng cách ôn hòa để có được tín ngưỡng. Vậy anh
sẽ cần phải đối đầu với họ sao ?”

“Em cũng không biết.” Amie cúi đầu nói.

“Phải xem tình hình sao đã. Anh cũng không phải chúa cứu thế muốn cứu vớt thế
giới. Anh chỉ đang bảo vệ những gì mà anh cho là xứng đáng. Nếu xét về mặt nào
đó thì anh cũng không khác những thần sứ khác là mấy.” Elder cười nhạt nói.

“Anh là người tốt !” Amie khẳng định.

“Thế nào là người tốt ?” Elder cười quay sang Amie hỏi.

“Là người muốn làm điều tốt cho người khác.”

“Không, anh không phải người tốt. Anh chỉ tốt với những người mà anh cho là họ
xứng đáng. Nếu bọn người Leona làm anh không vừa mắt có thể họ đã có cái kết
rất thảm. Anh chỉ làm theo những gì mình muốn, tốt hay xấu anh không quan
tâm.” Elder lắc đầu lạnh nhạt nói.

“Trong mắt em thì anh vẫn là người tốt.” Amie ôm lấy cánh tay của Elder ngẩng
mặt nhìn hắn nói một cách khẳng định.

Elder phì cười, hắn định đưa tay xoa đầu Amie như lúc nhỏ nhưng bây giờ hành
động đó không quá phù hợp nữa đành khựng lại rồi gượng gạo chuyển thành cái
vuốt nhẹ trên mái tóc của cô hỏi;

“Vậy nếu anh giết rất nhiều kẻ đáng chết thì anh vẫn là người tốt phải không
?”

“Ừm.” Amie gật mạnh đầu.

“Ha ha…ừm…anh nghĩ mình là người tốt.” Elder cười phá lên, giọng cười thoải
mái của hắn giống như vừa trút đi một gánh nặng.


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #28