Va Chạm


Người đăng: soitieutu

Trời tối, ở tầng trên của nhà hàng chỉ có ánh nến leo lét là thứ ánh sáng duy
nhất lúc này. Cây nến cũng chỉ còn lại gần một nửa, chỉ đến nửa đêm thôi là nó
sẽ cháy hết và tắt lụi.

Leona và Peter ngồi tựa vào nhau để đánh lui cái nỗi sợ đêm tối. Peter vẫn còn
ôm lấy cái chén đã bị hắn liếm sạch bóng mà thèm thuồng, chén cháo nấu vội
không đủ lấp với cái dạ dày chịu đói khát của hắn suốt hai ngày liền. Hắn tỏ
vẻ tội nghiệp nhìn Sue bởi Sue đang là người canh giữ số lương thực mà Elder
cho họ vay còn lại.

Sue đang bận cảnh giác nhìn vào bóng đêm, cô vẫn không cách nào yên tâm khi mà
cất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể gặp nguy hiểm. Ánh mắt cô ngừng lại ở chỗ
của Elder và Amie mang theo chút ganh tị xen lẫn hâm mộ. Amie đang nằm trong
lòng của Elder ngủ ngon lành, có lẽ với cô ấy, nơi an toàn nhất chính là trong
lòng của hắn.

Leona chẹp chẹp miệng trong khi nhìn chòng chọc và ngọn nến đang đua đưa mỗi
khi có gió nhẹ như để níu kéo cái dư vị của chén cháo thịt khi nãy. Rất lâu
rồi cô không ăn thịt, chỉ lúc chiều Elder lấy thịt khô để nấu cháo làm cho cô
được biết tới vị thịt một lần nữa.

Cô lén nhìn sang Elder, gã con trai có mái tóc bạc trắng đặc biệt vẫn làm tim
cô đập loạn khi nhìn vào đôi mắt màu tím đượm buồn của hắn, mặc dù họ chỉ mới
gặp nhau được một buổi. Hắn như cảm thấy cái nhìn của cô mà nghi hoặc quay
sang hướng này, cô bối rối cúi đầu nhìn vào ngọn nến lần nữa, tim cô đập nhanh
hơn và có thể cả hai má cô cũng ửng đỏ bởi mặt cô đang nóng bừng như bị sốt.

“Leona, mình đói!” Peter ở bên cạnh ôm cái chén vào lòng rồi có vẻ tội nghiệp
nghiêng đầu nhìn qua cô bạn thân Leona, than thở.

“Cậu chẳng phải vừa ăn còn gì ?” Leona cũng xoa xoa cái bụng nhỏ vẫn còn xẹp
lép, càu nhàu.

“Nhưng vẫn đói. Chúng ta không ăn nhiều hơn được sao ?”

“Ăn hết thì mấy ngày nữa chúng ta ăn cái gì ?” Leona cũng muốn ăn thêm lắm chứ
nhưng cô cũng phải nhịn thôi.

“Nghe nói ở vùng phía Tây người ta đang trồng lúa. Hay là chúng ta chuyển tới
đó theo họ trống lúa đi, ít ra chúng ta vẫn có gạo để ăn mà không phải chui
rúc nơi này để làm mấy cái nhiệm vụ chết tiệt.” Peter bất mãn nói.

“Chúng ta có thể rời đi sao ? Gia đình của chúng ta vẫn còn ở căn cứ. Căn cứ
sẽ để họ đi sao ?” Leona chán nản hỏi lại.

Sue chợt ra hiệu cho hai người im lặng, cô vừa nghe được âm thanh gì đó từ
tầng trệt nhà hàng. Nhà hàng có các tấm cửa sắt ngăn cách với bên ngoài nhưng
những tấm cửa sắt không bị khóa, chúng chỉ bị ba người họ kéo xuống để ngăn
đám quái vật ngoài kia.

“Có ai đó đang kéo cửa lên.”

Sue căng thẳng đứng bật dậy, cô nhìn về phía cầu thang, tay cô nắm chặt lấy
ống sắt và tiếp tục nhìn vào bóng tối.

Peter cũng đứng chắn trước người Leona, trong tay hắn là con dao bếp có đầu
nhọn và khá bén. Trong mắt hắn đang bùng lên ngọn lửa cuồng nộ, hắn sẽ không
nhân nhượng cho người ta cướp đi những thứ quý giá nhất của hắn, cho dù là
phải chết.

Amie cũng đã được Elder gọi tỉnh, cô ngồi tựa vào Elder và nhìn sắc mặt của
mọi người rồi cười thầm sau đó mới quay về phía cầu thang, có tiếng bước chân
đang tiến lên, là của một nhóm người.

Sue đã nhìn thấy khuôn mặt của kẻ vừa xuất hiện, cô nghiến răng căm hận nói;

“Lại là các người. Chúng ta có thù sao ? Chúng tôi có chọc các người sao ?”

Kẻ đến là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi, tóc gã đen và
khá dài được vén ra sau một cách gọn ghẽ. Phía sau ông ta là một nhóm thuộc
hạ, trong tay họ đều mang theo gậy gộc, dao và xích sắt. Họ đã chuẩn bị rất kĩ
khi đến đây.

Gã trung niên ngừng lại ở bậc thang cuối, nhìn qua một lượt những người có mặt
trong phòng rồi mới bước hẳn lên trên sàn nhà, cười nói;

“Chúng ta thật có duyên. Thật sự tôi không muốn làm khó các người nhưng chúng
tôi cần lương thực và theo tôi biết thì các người vừa có thành viên mới. Kẻ đó
đã mang lương thực tới cho các người, đúng không ?”

Gã trung niên ngừng lại để nhìn phản ứng của những người khác, nụ cười của gã
sáng hơn và có chút âm trầm, gã nói;

“Vẫn câu nói cũ, bỏ lại lương thực, tôi sẽ để các người an toàn.”

“Nếu không thì sao ?” Peter bước tới chắn trước Sue hỏi.

Gã trung niên lắc đầu có vẻ bất đắc dĩ nói;

“Vậy chúng tôi chỉ có thể tự mình lấy.”

“Peter, trở lại !”

Sue nhận ra Peter khác thường liền hô lớn nhưng đã muộn. Peter đã giẫm mạnh
xuống đất và lao tới đâm thẳng vào ngực gã trung niên không chút do dự.

Gã trung niên và đàn em của gã cũng sững sốt nhưng gã đã kịp phán ứng, gã chỉ
nhích chân, lách người, mủi dao đã đâm sượt qua trước ngực gã mà không để lại
chút vết tích nào trên cái áo khoác da màu đen mà gã đang mặc.

Gã trung niêm chụp lấy cánh tay cầm dao của Peter và đấm mạnh vào bụng hắn.
Peter bị hất lên khỏi mặt đất khi trúng cú đấm đó, hắn phun cả phần nước cháo
mà hắn vừa uống khi nãy ra rồi mềm nhũn, khụy xuống sàn, thở dốc.

Con dao bếp của Peter đã nằm gọn trên tay của gã trung niên kia. Gã đưa lưỡi
dao lại trước mặt rồi dùng ngón trỏ và ngón cái lướt dọc theo lưỡi dao, tán
thưởng;

“Dao tốt, đáng tiếc nó bị dùng sai mục đích. Ta hỏi lại một lần nữa, có giao
lương thực ra hay không ?”

“Chúng tôi giao, xin đừng làm hại cậu ấy !” Sue sốt ruột nhìn Peter đang cố
gắng gượng đứng dậy.

“Như vậy rất tốt, ta thật không muốn giết người.”

Gã đàn ông ra hiệu cho một gã đàn em đi tới để tiếp nhận lương thực mà Sue
giao ra.

“Chỉ có bấy nhiêu ?” Tên đàn em thấy túi gạo chỉ khoảng gần năm ký trừng mắt
nhìn Sue, gặn hỏi.

“Vâng, của chúng tôi chỉ có bấy nhiêu.” Sue vội gật đầu, cô thoáng nhìn qua
chỗ của Elder, hắn dường như không chút nao núng nào khi nguy hiểm đã cận kề.

Gã trung niên bắt được cái nhìn của Sue, gã chuyển mắt sang đánh giá Elder,
đôi mắt gã híp lại, lúc này gã mới thấy rõ khuôn mặt của kẻ đã ôm đi cái túi
lớn từ trong xe. Gã lại mỉm cười ôn hòa hỏi;

“Gạo là của cậu ?”

“Phải.” Elder gật đầu đáp.

“Cậu không sợ chúng tôi cướp sao ?”

“Ông thật muốn cướp sao ?” Elder cười nhạt hỏi lại.

“À, tất nhiên, ta tới nơi này là để lấy đi những cái mà ta cần.” Gã trung niên
cũng khá thoải mái thừa nhận.

“Ông cũng không giống người xấu, thật cần phải cướp sao ?” Elder lại hỏi.

Gã trung niên sững sốt, rồi gã cười vang cả nhà hàng, nụ cười của gã rất thoải
mái cũng rất phóng khoáng nhưng lạnh lẽo. Gã nhìn Elder lắc đầu nín cười nói;

“Rất lâu rồi ta mới nghe người ta nói ta không phải người xấu. Thật hoài niệm
a nhưng bây giờ không phải lúc để trò chuyện. Cậu có hai lựa chọn, giao ra
hoặc bị cướp.”

Elder nhún vai, hắn cũng tỏ vẻ thất vọng lẫn bất đắc dĩ nói;

“Tôi cần chúng để vào căn cứ. Các người không cướp được.”

“Vậy sao ?” Gã đàn ông hứng thú nhấn giọng.

Elder và gã trung niên đối mắt nhìn nhau, Amie đã lui lại một đoạn khi Elder
ra hiệu. Sue nhân lúc gã trung niên đang bận nói chuyện với Elder chạy tới đỡ
lấy Peter lui lại.

Khi Elder và gã trung niên đối mắt càng lâu thì mọi người xung quanh càng cảm
thấy áp lực, quanh hai người họ giống như đang tỏa ra thứ sức mạnh vô hình
buộc người khác phải lui lại để nhường ra một khoảng trống.

Đám thủ hạ của gã trung niên cũng siết chặt lấy vũ khí, họ đang đợi một hiệu
lệnh nhưng chợt áp lực trên người họ biến mất, gã trung niên vốn rất nghiêm
túc đối mắt với Elder chợt mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ mất mác, thất vọng.
Gã quay sang đám thủ hạ ra lệnh;

“Chúng ta đi!”

“Đi ?” Đám thuộc hạ ngơ ngác nhìn gã nhưng gã không giải thích gì mà đi thẳng
xuống lầu.

“Vậy giờ sao ?” Đám thuộc hạ nhìn nhau.

“Chúng ta đi !” Một gã thuộc hạ thân tín của gã trung niên liếc qua Elder mang
theo vẻ khó hiểu cũng quay lưng rời đi.

Gã trung niên vốn đã xuống lầu chợt ngừng lại, đám thuộc hạ cũng siết chặt vũ
khí nhưng gã chỉ ngừng lại để nhìn lên hướng trên lầu nói;

“Ta là Han. Có lẽ chúng ta gặp lại nhau ở một ngày không xa, khi đó ta sẽ mời
cậu uống rượu.”

Elder cũng bước tới cạnh cầu thang nhìn xuống, hắn khẽ cười nói;

“Elder, có lẽ sẽ có dịp. Thật ra thì thịt thú biến dị mới là thứ mà ông cần.”

Han im lặng như đang suy nghĩ rồi cười ha hả một cách sảng khoái rời khỏi nhà
hàng, tấm cửa lưới sắt cũng được thả lại như cũ. Sue và Leona cùng Peter nhìn
nhau không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Peter ôm cái bụng mở tiếc nuối nhìn những gì mà hắn nôn ra mới chạy tới cạnh
Elder nhìn hắn đầy ngưỡng mộ hỏi;

“Lúc nãy cậu đuổi họ đi như thể nào vậy ?”

“Là tự họ muốn đi thôi, có lẽ họ đã buồn ngủ nên vội vã trở lại ngủ một giấc.”
Elder nhún vai đáp.

“Vậy cũng được ? À Elder, gạo của chúng tôi bị cướp sạch rồi, cậu có thể cho
bọn này mượn thêm một ít không ? Chỉ một chút thôi cũng được.” Peter nhớ tới
việc quan trọng nhất, hắn phải lo cho cái bụng đói của mình a.

“Không…có vấn đề.”

Elder kéo dài tiếng “không” làm tim Peter sắp vỡ vụn mới nói đoạn phía sau làm
hắn muốn đạp Elder ra mà đánh như Leona thường làm với hắn nhưng nhớ tới tình
cảnh khi nãy không hiểu sao hắn lại sinh ra chút sợ hãi khi đối mặt với Elder.

Leona lúc này nhìn Elder với đôi mắt đầy sao, chỉ kém chút nữa là nhỏ cả nước
dãy. Càng nhìn hắn thì cô lại càng thấy mình hết thuốc chữa rồi.

“Sue, cậu có tin tình yêu trời đánh không, à nhầm, là tình yêu sét đánh.”

Leona kéo Sue lại một góc thì thầm. Sue trợn mắt nhìn cô bạn của mình rồi bất
giác liếc qua chỗ của Elder, cô lắc đầu nói;

“Có lẽ nó từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm.”


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #27