Người đăng: soitieutu
Ở phía Tây của thành phố Sago, trong căn phòng được xây bằng gạch và gỗ, một
người đàn ông tóc râm bạc, cao gầy trong chiếc áo thun và quần đùi đang ngồi
trên ghế sofa có lót nệm mềm mại, phì phò thở ra những sợi khói từ chiếc xì gà
thơm màu nâu hảo hạng để hưởng thụ sự phục vụ của những cô gái trẻ.
Có hai cô gái đang thay nhau xoa bóp vai và bắp chân cho gã. Gần đó là hai cô
gái khác đang quỳ bên cạnh nâng lấy đĩa bánh ngọt và trái cây chín mọng, thỉnh
thoảng họ lại co rút người khi bàn tay của gã đưa tới mơn trớn khắp trên ngực
họ rồi gã cười phá lên thích thú. Các cô gái nơi này đều chỉ mặc lấy mỗi chiếc
quần lót, ngoài ra họ gần như trần trụi, đó là sở thích bệnh hoạn của gã chủ
nhân của họ.
Gã đàn ông kia không ai khác chính là Henry, đại ca của băng Diều Hâu mà Marry
đã nhắc tới. Khi Henry đang định để bàn tay của gã tiến xa hơn trên người cô
gái trẻ thì bên ngoài có người tìm gã, gã bực bội hét về phía cánh cửa đang
khép hờ:
“Cút vào đây, mẹ nó, thật là cụt hứng.”
Một gã đàn ông nhỏ thó gầy teo cùng đôi mắt xếch vội vã chạy vào trong hấp tấp
báo;
“Đại ca, chuyện không hay rồi, sáu người bọn Baron hôm qua rời đi theo con ả
kia tới hôm nay vẫn chưa trở lại.”
Henry nheo đôi mắt màu nâu của gã nhìn chằm chằm vào tên thuộc hạ, những ngón
tay của gã gõ chầm chậm lên thành ghế như đang suy nghĩ gì đó rồi gã đựng lưng
thẳng lên hướng về phía trước nói;
“Điều tra cho tao, tao muốn biết bọn chúng ở nơi nào, sống thấy người, chết
thấy xác. Mày có biết con ả kia sống ở đâu không ?”
“Dạ biết, em có nghe ả nói qua nơi đó cũng không xa lắm.” Gã thuộc hạ gật đầu
ra vẻ nịn bợ.
“Vậy thì đi đi, tao muốn biết được đáp án trong ngày hôm nay.”
“Dạ, em đi ngay. À, còn nữa, Marco cho người tới báo tối nay họp các thủ
lĩnh.”
“Hừm, tao đã biết, mày đi làm chuyện của mày đi.”
Gã thuộc hạ vừa rời khỏi, Henry vẫn đang tiếp tục gõ những ngón tay lên thành
ghế rồi gã nhếch mép, tiếng lộc cộc ngừng lại, gã kéo một cô gái trẻ đang quỳ
bên cạnh ngồi vào lòng hắn và mạnh bạo xé toạc mảnh vải cuối cùng trên người
cô làm cô hoảng sợ định hét lên thì bàn tay gã đã bóp chặt cổ cô như nắm lấy
một con gà tội nghiệp, trong phòng tiếng cười của Henry trở nên man dại thích
thú cùng tiếng van xin kêu khóc của những cô gái làm mấy gã lính canh ngoài
cửa nhìn nhau rùng mình.
Từ sau lần Elder bổ xung một lượng lớn máu thì hắn đã khôi phục được phần nào,
lúc này hẳn miễn cưỡng có thể dùng ý niệm liên tục trong khoảng hai phút, hai
phút sau thì đầu hắn sẽ đau đớn dữ dội nếu hắn vẫn tiếp tục dùng ý niệm, với
hắn lúc này bấy nhiêu đó thời gian có lẽ đã đủ.
Từ sau khi tỉnh lại thì tinh thần lực của Elder đã tăng vọt lên một cách bất
thường, trước kia chỉ khi dùng tới sức mạnh năng lực huyết mạch thì đôi tròng
mắt của hắn mới chuyển sang màu tím nhưng bây giờ cả lúc bình thường thì tròng
mắt của hắn cũng có màu tím rất đặt biệt. Ý niệm của hắn mạnh lên nhưng đổi
lại hắn không thể dùng được thứ sức mạnh đó một cách tự do.
Để biết được bản thân mạnh lên bao nhiêu thì Elder phải thử nghiệm. Buổi tối
hắn tìm ra một khu đất trống cách nhà hắn một đoạn khá xa và ít người, hắn
đứng ở giữa khu đất, xung quanh hắn đang có hơi nước và đất, cát tụ tập lại
rồi ngưng tụ thành một quả cầu nước sềnh sệch to bằng nắm đấm trôi lơ lững
trên tay của Elder.
Quả cầu nước nhanh chóng dãn nở để không khí lọt vào trong cho tới khi nó là
một quả bóng nước rỗng ruột to khoảng hai mét, ý niệm của Elder đã liên kết
nước thành một tấm màn và bao lấy không khí bên trong sau đó co rút lại đến
khi chỉ còn lại kích thước lớn hơn quả cầu nước ban đầu một chút thì Elder
nghiêm túc nhấn mạnh “airfiros” dùng ý niệm ném quả cầu nước đó về phía một
gốc cây và hủy đi khống chế với nó.
Một tiếng nổ lớn vang lên ngay khi quả cầu nước phát nổ, sức ép từ nó đã đánh
nát một nửa gốc cây to bằng bắp chân làm cả thân cây ngã rạp xuống. Elder đi
đến nơi gốc cây bị đánh gẫy kiểm tra sức công phá của quả cầu khí khi nãy.
“Airfiros” là một cái tên kỹ năng của hệ tinh thần, khi nãy Elder hoàn thành
kỹ năng thì hẳn cũng đã đặt tên cho kỷ năng đó.
Đặt tên cho kỹ năng thật chất là định hình kỹ năng đó với những liên kết năng
lượng trong cơ thể ngay khi kỹ năng hoàn thành và khóa chúng lại với nhau bằng
một giao ước giữa người sử dụng kỹ năng và năng lượng trong cơ thể hắn. Ở lần
sử dụng sau thì Elder chỉ cần gọi tên kỹ năng hay gọi thầm tên kỹ năng thì
năng lượng bị phong ấn của kỹ năng đó sẽ được giải phóng.
Kỹ năng cần được đặt tên gọi là kỹ năng giao ước, nó giữ nguyên sức mạnh ở lần
đặt tên ban đầu và được thi triển nhanh hơn là người ta phải bắt đầu tạo ra kỹ
năng từ việc lập lại các liên kết điểm năng lượng phức tạp trong cơ thể.
Cái hại của kỹ năng giao ước là khi đã kích hoạt kỹ năng thì không có cách nào
ngừng lại nếu miễn cưỡng hủy đi kỹ năng thì người dùng sẽ bị cắn trả, nó cũng
sẽ tự lấy đi năng lượng trong người dùng để tạo ra kỹ năng hoàn chỉnh cho tới
khi người dùng cạn sạch năng lượng mà nó cần.
Elder có vẻ không mấy hài lòng với kỹ năng khi nãy, sức công phá của nó không
phải quá lớn. Lúc này hắn chỉ có thể thi triển một kỹ năng khác, ánh mắt hắn
nhìn về gốc cây vừa bị đánh gãy khi nãy, ý niệm nhanh chóng cô đọng lại cùng
với đất cát và hơi nước thành một lưỡi đao mỏng dính gắn trên một sợi roi dài
quét mạnh qua chỗ gốc cây với tốc độ trong nháy mắt cùng với tiếng
“killinvis”.
Sau một tiếng “xoạc” sắc lẹm, gốc cây bị chém đứt lìa rồi nửa phần trên của
gốc cây dần trượt xuống, ở mặt cắt bóng loáng.
Elder khá hài lòng với kỹ năng thứ hai, đã đến lúc hắn quay trở lại nhà, tiếng
nổ khi nãy đa thu hút một số kẻ hiếu kỳ tìm tới.
Sáng hôm sau, Elder bị đánh thức bởi tiếng cửa nhà bị đập vỡ, có một nhóm
người đang nhanh chóng tiến vào phòng khách, bước chân của họ hỗn loạn chứng
tỏ có không ít người.
Elder im lặng dò xét từ sóng não của đám người vừa đột nhập, có mười lăm người
tất cả và họ đang chia ra lục tìm xung quanh, có hai người đang tiến về phòng
của hắn. Điều làm Elder lo lắng là hắn không chắc đám người kia có súng hay
không, hắn không thể liều lĩnh ra ngoài lúc này.
Khung cửa sổ bị Elder gỡ xuống, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất và lúc
này ô cửa sổ là lối thoát cho hắn và Amie. Edler nhảy qua cửa sổ rồi đỡ lấy
Amie sau đó cõng lấy cô chạy đi ngay khi cánh cửa phòng của hắn bị đập vỡ.
“Hắn chạy rồi…đuổi theo” có tiếng hô gấp gáp từ trong phòng của Elder.
Elder vẫn chưa rời khỏi đó quá xa, hắn ngừng lại ở một nơi có thể nhìn thấy
tình hình ở quanh nhà của hắn. Hai mày hắn cau chặt, đôi mắt hắn trở nên lạnh
lẽo nhưng rồi hắn nhớ tới Amie đang ở trên lưng mình, lúc này chưa phải lúc để
hắn mạo hiểm.
Elder tiếp tục mang theo Amie chạy đi. Hắn đang hướng về phía thành phố, nơi
mà sự hỗn loạn cùng tội ác ngự trị. Nơi đó có thứ mà hắn đang cần, rất cần.