Khu Tập Trung Thất Thủ.


Người đăng: soitieutu

Elder lần đầu vào trong trung tâm thành phố từ lúc hắn tỉnh lại, có nhiều thứ
đã thay đổi, cả thành phố bị bao trùm bởi thứ không khí ảm đạm và hoang tàn.

Trên đường lúc này chỉ còn lại đám kí sinh thể lùng sục tìm thức ăn. Không chỉ
nhân loại đói mà chúng cũng rất đói chỉ khác là nhân loại có thể lựa chọn ăn
cái gì còn chúng thì chỉ ăn thịt, máu và thịt làm chúng bị kích thích.

Kí sinh thể sẽ không ăn lẫn nhau trừ khi là chúng rất đói cũng như nhân loại
sẽ không ăn đồng loại của họ.

Nếu so với nhân loại thì các con thú có vẻ thoải mái hơn khi bị kí sinh, chúng
không có nhiều ý thức phức tạp, cũng sẽ không kháng cự lại ổ nấm, tốc độ dung
hợp của chúng nhanh hơn nhân loại và chúng sẽ khỏe hơn cũng nguy hiểm hơn.

Elder chủ động tránh đi những nhóm kí sinh thể, lúc này hắn chưa muốn đánh
nhau với chúng. Hắn chọn cách chạy và luồn lách qua các con hẻm để cắt đuôi
đám kí sinh thể đuổi theo phía sau.

Amie nằm trên lưng Elder, ôm chặt hắn với sự lo lắng, đám kí sinh thể rõ ràng
đã nhanh hơn trước khá nhiều và đó là một tin xấu cho họ. Elder dần thở dốc,
năng lượng để hắn sử dụng không còn bao nhiêu khi cứ phải chạy đi liên tục như
vậy.

“Bám chặt lấy anh Amie, nhắm mắt lại” Elder quay ra sau nói.

Amie “ừm” một tiếng rồi gác đầu lên vai hắn, tay cô vòng qua trước ngực hắn
bám chặt hơn, cô không biết hắn muốn làm gì nhưng lúc này không phải lúc để cô
hỏi nhiều.

Elder ngước nhìn lên các tòa nhà sau đó dùng ý niệm như những sợi tơ bám chặt
lấy các tòa nhà hai bên đường và nhún mạnh chân rồi lao vút lên không trung.

Hắn đang đánh đu qua các tòa nhà như một con nhện. Đám kí sinh thể đứng lại
dưới đất ngơ ngác nhìn theo con mồi đã bay mất, chúng một lần nữa tản đi tìm
con mồi khác.

Amie không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì nhưng cô cảm thấy mình đang
bay, gió lướt qua người cô và máu của cô bị đồn ra sau khi Elder đang bay rất
nhanh về trước bằng các sợi tơ ý niệm. Cô ngoan ngoãn nhắm chặt mắt, run rẫy
vì kích động mỗi khi Elder chuyển hướng qua một tòa nhà khác.

Đã sắp hai phút và Elder phải tìm được chỗ đáp nếu không thì hắn và cả Amie sẽ
thành thịt nát khi bị rơi xuống đất. Sau một cú nhảy thì hắn cũng đã tiếp đất
một cách an toàn với các sợi tơ giăng ra như một chiếc lưới đón lấy hắn.

Bức tường rào cao đã xuất hiện ở trước mặt, Elder nhìn thấy cánh cống bị khóa
ngoài bằng ống khóa rất lớn và dây xích, hắn nhún người nhảy vào bên trong.

Đó là căn biệt thự của nhà Nina, Elder đã từng nghĩ tới cánh cổng và bức tường
rào cao sẽ là nơi bảo vệ cho họ được an toàn, lúc này sẽ không có người dám
tới nơi này để tranh giành khu biệt thự với hắn bởi người ta sẽ không điên mà
chui vào ngay giữa đám kí sinh thể để sống.

Cả khu căn biệt thự tĩnh lặng có vẻ quá rộng với hai người nhưng đó cũng không
phải vấn đề đáng bận tâm. Elder mang theo Amie đi một vòng kiểm tra xung
quanh, không có dấu vết của những con chó săn, có lẽ người ta đã thả chúng
trước khi rời đi, cũng không có mối nguy hiểm nào xung quanh và cả trong biệt
thự.

Amie đứng trước hồ bơi rộng lớn phía sau biệt thự mừng rỡ nói:

“Tốt quá, cuối cùng thì em cũng có thể tắm thật thoải mái, chúng ta sẽ ở lại
nơi này sao ?”

“Ừ, chúng ta sẽ ở lại nơi này, đây là nhà của Nina, chúng ta xem như mượn tạm
nhà của cô ấy một thời gian. Bên trong có rất nhiều phòng, em cứ chọn phòng mà
em thích”

“Không, em ở cùng với anh thôi. Anh ở đâu, em ở đó” Amie ngang bướng nói. Cô
nhìn Elder với anh mắt đáng thương. Hắn đành nhún vai xem như chấp nhận, nụ
cười của cô lại tỏa sáng.

Elder chọn vào ở trong căn phòng của Nina, nơi ấy có những thứ thuộc và cô ấy
và cả khí tức còn sót lại của cô ấy trong phòng làm hắn thấy dễ chịu.

Phần lớn y phục của Nina đều bị bỏ lại và lúc này chúng vừa đúng lúc mà Amie
cần, Amie đã lớn lên thấy rõ chỉ trong mấy tháng, lúc này cô có thể mặc vừa
những bộ váy của Nina.

Amie thử thay một bộ váy ngắn màu trắng của Nina rồi chạy ra cho Elder xem.

“Thế nào, đẹp chứ ?”

Elder nhìn Amie một lúc gật gù “Không tệ”

“Chỉ là không tệ ?” Amie không mấy cao hứng gặn hỏi.

“Ờ, đẹp, nhưng phải thêm mấy năm nữa thì sẽ đẹp hơn” Elder cười đánh giá, nhìn
vẻ hào hứng của Amie hắn có chút chua xót, nhà hắn không có điều kiện để mua
cho Amie những bộ đồ đắt tiền như vậy. Lúc này trong bộ váy, Amie giống như
một thiên thần nhỏ lạnh giá với năng lượng tỏa ra xung quanh cô.

Dưới bếp vẫn còn khí ga có thể dùng trong một thời gian nên Elder chưa cần
phải bận tâm chuyện nấu nướng, hắn dọn ra một góc để đặt lương thực sẽ dùng
trong thời gian tới sau đó là tìm nơi tích trữ nước. Nước trên bồn dự trữ vẫn
còn một chút nhưng không đủ cho hai người dùng quá lâu.

Ở phía Tây của Sago, Henry đang quát tháo vào mặt của đám thủ hạ:

“Bọn mày là một lũ vô dụng, chỉ có hai đứa mà cũng để cho nó chạy thoát. Có
biết nó là đứa nào không, mặt mũi ra sao ?”

“Khi em tìm thấy thì tụi nó đã chạy khá xa, nhìn không rõ. Trong nhà chỉ tìm
được một chút thức ăn, em nghĩ con ả kia đã lừa chúng ta.”

“Hừm, không lẽ cứ như vậy bỏ qua cho tụi nó. Có tìm thấy con ả kia không ?”
Henry quét mắt nhìn đám thuộc hạ đang co rụt cổ hỏi.

“Không tìm thấy, chắc ả đã trốn” gã thuộc hạ cẩn thận nói.

“Trốn ? Tạm thời bỏ qua cho tụi nó, có chuyện quan trọng hơn để tụi bay đi
làm…”

Ở một nơi khác của khu tập trung, gã Marco mà mọi người thường nhắc tới vẫn
giấu mình phía sau cái mặt nạ tên hề đang chơi đùa với thanh dao găm trên tay,
một tay gã xòe ra trên bàn và mũi dao găm liên tục ghim vào khoảng trống giữa
các ngón tay của gã với tốc độ rất nhanh vang lên tiếng lộc cộc dồn dập, chỉ
sai một chút thì rất có thể ngón tay của gã sẽ đứt lìa.

Gã dường như đang nghĩ gì đó, ánh mắt của gã không đặt trên thanh dao găm cũng
không phải bàn tay gã mà nhìn xa xăm vào một nơi vô định trước mặt, chợt gã
ngừng lại. Thanh dao găm biến mất, có người đang đợi gã ngoài cửa.

“Vào đi” giọng của gã khàn khàn vang lên.

Một thanh niên có dáng thư sinh bước vào đi đến trước mặt Marco có vẻ lo lắng
nói:

“Ngài Marco, mọi người đang náo loạn vì tin lương thực đã sắp hết, chúng ta
phải làm thế nào ?”

Marco nhìn vào người thanh niên kia như đang suy nghĩ rồi gã nói:

“Biết ai đã tung tin ra ngoài không ?”

“Chưa điều tra ra, có thể là bọn họ đều tham dự”

“Vậy à ? Xem ra bọn chúng cũng không xem trọng lời nói của ta nhỉ. Vốn ta định
chơi đùa một chút nhưng cũng đã đến lúc nên làm việc”

Nghe giọng điệu của Marco, người thanh niên kia khẽ rùng mình, hắn cảm thấy có
điều gì đó rất tệ sắp xảy ra.

“Ngài Marco, chúng ta nên làm gì ?”

“Bỏ mặc chúng, ta muốn nhìn thấy sự tuyệt vọng của chúng khi nơi bám víu cuối
cùng bị phá hủy. Hừ, một lũ yếu ớt hèn mọn, ta muốn xem có bao nhiêu kẻ sẽ
phát điên khi hi vọng bị dập tắt, hắc hắc hắc”

Tiếng của Marco trở nên trong trẻo và nghe hơi the thé, gã cười rất vui vẻ với
giọng cười man rợ của kẻ sát nhân điên loạn. Một mũi dao đã lao tới và cắm
ngập vào cổ của thanh niên kia, hắn trừng mắt nhìn Marco với vẻ không tin được
trong khi ôm lấy cổ mình ngã xuống.

Marco chậm rãi đi tới cạnh thanh niên đang hấp hối, gã cúi xuống nắm lấy cán
dao và chậm rãi rút ra để nhìn máu phún lên với vẻ vui sướng. Không có giọt
máu nào dính vào gã, gã lắng nghe tiếng náo loạn bên ngoài mỉm cười, gã đã
biến mất trong phòng, cánh cửa khẽ mở toang rồi đóng sập lại che giấu một cái
xác bên trong.

Khu tập trung được bao quanh bởi các lá tôn ghép lại thành một bức tường, lúc
này ở bên trong, các băng nhóm đang lao vào chém giết nhau để giành lấy phần
thức ăn còn lại. Đám dân thường tìm sự che chở của Marco lúc này cũng chạy tán
loạn, có không ít người bị sự đói khát và mùi máu làm mất đi lí trí, họ nhào
vào đám người như sói vào đàn dê mà giết chóc ,mà cắn xé.

Cánh cửa của khu tập trung đang bị người ta chen chật cứng nhưng số người
thoát ra ngoài không có bao nhiêu, không biết ai đã vừa ra ngoài và chạy ngược
lại gào thét:

“Chúng tới rồi, đám người điên tới rồi”

“Cho chúng tôi vào, làm ơn, cho chúng tôi vào, tôi không muốn chết…a đừng
cắn…đừng…”

“Sanchi…Sanchi, con ở đâu?”

….

Marco đang đứng trên tháp canh gần cổng, dưới chân hắn là một cái xác của lính
canh, hắn nhìn vào đám người đang hỗn loạn cùng tuyệt vọng bên dưới với vẻ
thích thú. Hắn lại cười, giọng người của hắn khô khốc mang theo sự vui vẻ.

“Hắc…hắc…hắc, giết nhau đi, hãy gào khóc đi, các người sẽ trở thành thức ăn
cho các con dân của ta, tiếc là thành phố này quá nhỏ, lũ thần sứ đã rời đi cả
rồi nếu không thì săn giết chúng mới thú vị a. Mùi máu thật ngon làm sao…”


Kế Hoạch Tạo Thần - Chương #21