Câu Truyện Của Gilgamesh


Người đăng: Người điên một cõi

Buổi sáng, tại một trạm xe buýt, gần nhà của Mami…

Góc nhìn của thắng…

“Không quên gì chứ?” - Tôi hỏi Mami, người đang ngồi kế tôi, có khác
chút là thay vì hình dáng trẻ con, chúng tôi đang trong hình dáng
người lớn.

“Tớ nghĩ là không!” – Mami đáp lời tôi với vẻ mặt hào hứng, có vẻ
cô nàng rất mong chờ chuyến đi này đây.

Nói đến chuyến đi chơi này, tôi không biết mình chuẩn bị như vầy là
được hay chưa, sáng nay, tôi dậy sớm hơn thường lệ, dùng chút ma
thuật ảo ảnh biến mình thành một người thanh niên, tôi hỏi đường
mọi người và đến hiệu cầm đồ gần nhất.

Để làm gì à? Đương nhiên là cầm đồ rồi, tôi không có tiền của thế
giới này, nên phải kiếm một ít thôi, không có một xu dính túi thì
lấy gì dẫn cô nàng đi chơi được!

Dùng tiền trong hành trang của mình quy đổi sang tiền của thế giới
này, cũng may là vàng có thể dùng để đổi thành tiền trong thế
giới này, tôi rút ra 100 đồng vàng từ hành trang của mình, dù sau
thì tôi cũng rời thế giới của mình rồi, mấy đồng tiền này không
thể sử dụng trực tiếp được, chưa kể là 100 đồng vàng cũng không
phải là con số lớn đối với tôi hiện tại.

Hiện tại thì chúng tôi đang chờ xe chỗ trạm xe buýt, dù rằng tôi
nói cô nàng là tôi có thể dùng phép để đến nơi nhưng cô nàng bảo
“Thế thì còn gì vui!”. Tôi thấy đôi khi con gái thật là khó hiểu.

“Này cậu nói đây là hình dáng của mình trong tương lai, phải chứ?!”
– Bổng nhiên Mami quay sang hỏi tôi.

“Đúng.” – Tôi đáp lại cô nàng.

Phép ảo ảnh mà tôi và Mami đang sử dụng là một loại phép ảo ảnh
tầm trung, nó khiến cho người khác nhìn thấy một người trong hình
dạng trưởng thành hoặc gần như vậy của người đó, tôi nói với Mami
đó là hình ảnh của cô trong tương lai, còn với tôi thì nó là hình
ảnh của tôi trước đây.

“Vậy cậu thấy tớ thế nào?” – Mami hỏi tôi tiếp, cô ấy hỏi như thế
là có ý gì nhỉ.

Có lẽ tôi nên khen cô ấy.

“Cậu rất đẹp.”

“Tớ muốn cậu nói chi tiết hơn!” – Mami dí lại gần tôi.

Tuy nhiên, lần này khác lần trước, do đang ở trong hình dáng của
mình lúc 18 đôi mươi mà thân hình Mami trở nên khác hẳn, và cô nàng
bất giác lùi lại ngây khi cảm nhận được việc mình dí sát tôi thế
nào. Đây cũng là đặc điểm của loại phép này, nó không chỉ cho thấy
hình ảnh mà còn cả cảm nhận, đó là lý do vì sau giá của nó tới
những 200.

“Để xem nào, cậu có một thân hình cân đối, chiều cao vừa phải, kết
hợp với bộ váy trắng hở vai khiến cậu trông rất quyến rũ và người
lớn…” – Tôi không biết nên nói thế nào nữa, cũng mai là chỉ có 2
chúng tôi ở đây, nếu không thì sẽ có người nhìn chúng tôi với ánh
mắt kỳ dị mất.

“Còn gì nữa không?” – Mami với cập mắt sáng rỡ nhìn tôi.

Đúng lúc đó, xe buýt tới. Ơn trời, xe buýt đây rồi, tôi không dám
nói tiếp cái chủ đề này với cô ấy, không khéo thì những gì tôi
nghĩ cũng sẽ phải nói ra mất, xe buýt ở đây thì tôi có thể đánh
trống lảng được rồi.



Ở một nơi khác, Gilgamesh và nguyên vẫn đang tiếp tục làm “bà tám”…

“Thần… từ đâu mà ra ư?” – Nguyên tự hỏi.

“Đúng vậy, thần từ đâu mà ra?” – Gilgamesh lên tiếng hỏi.

“Tôi… không biết nữa!” – Nguyên sau một lát suy nghĩ thì trả lời.

“Để ta hỏi ngươi một câu khác, ngươi có biết truyền thuyết Adam và
Eva chứ?” – Gilgamesh lại hỏi.

“Cái này thì tôi biết…”

“Tốt, vậy ngươi có biết, chúa trong câu truyện đó làm cách nào tạo
ra sự sống không?!” – Gilgamesh tiếp tục hỏi đồng thời bất đầu pha
tách cà phê thứ 3.

Lần này, Nguyên không trả lời, mà lắc đầu.

“Để ta nói cho ngươi biết, ông ta dùng khối năng lượng nơi các vị
thần ra đời!” – Gilgamesh nhẹ giọng.

“Nếu vậy thì chẳng phải bất kỳ vị thần nào cũng có thể tạo ra
sự sống sau?” – Nguyên lên tiếng hỏi.

“Chỉ những vị thần mang theo quyền năng sinh mệnh mới có thể chuyển
khối năng lượng đó thành sự sống.” – Gilgamesh trả lời.

“Hơn nữa, vào thời điểm đó, lúc mà các vị thần tạo ra loài người,
không một vị thần nào biết, trong vô vàn khối năng lượng đó, có một
khối năng lượng đã sinh ra ý thức và chứng kiến toàn bộ hành động
của các vị thần, đối với nó, đó là một hành động dã man đối với
chủng loài của nó, và nó đã lên kế hoạch trả thù các vị thần…” –
Gilgamesh tiếp lời.



Tại một công viên, Thắng và Mami đang bước cùng bước trong chuyến đi
chơi…

“Cái công viên này rộng cỡ nào vậy trời...?” – Thắng than thở trong
khi đang cố bắt kịp Mami.

“Nhanh nào, nếu không tớ sẽ bỏ cậu lại đấy!” – Mami đi phía trước
hét về phía Thắng.

2 Người họ đã ở đây được khoản 4 tiếng, và Thắng thì liên tục bị
Mami kéo đi chơi hết trò này đến trò khác với tuyên bố “Chưa chơi
hết cái công viên thì chưa về!”

Lúc đầu, Thắng còn nghĩ chắc sẽ không lâu lắm, nhưng khi cậu cầm
cái bản đồ và đi chơi được vài trò thì cậu nhận ra rằng việc này
không mất ít nhất 1 ngày thì cũng là nữa ngày!

Và càng tuyệt hơn nữa cho cậu khi người mà cậu đi chơi cùng là một
cô gái mang tâm hồn trẻ nhỏ hay chính xác là trẻ nhỏ trong vóc dáng
trưởng thành. Điều này làm cho Thắng đôi khi rơi vào những tình huốn
như sau…

“Này 2 bạn trẻ, có muốn chụp một tấm hình không?” – Một thợ nhiếp
ảnh.

“Muốn!” – Mami nhanh nhảo đáp.

“Nói trước cho chắc, chúng tôi chỉ là bạn.” – Có gì đó mách bảo
cậu nên nói thế khi nhìn vào mặt người thợ nhiếp ảnh.

Và thế là…

“Này cô, quàng tay qua cổ cậu ấy đi, đúng rồi như thế đấy…”

“Không không, sát lại một chút, sát lại một chút!”

“Đặt 2 tay cậu lên hông cô ấy, ừ, như vậy đấy… này cô, ngước mặt lên
một chút, ừ đúng rồi, giữ đó nhé tôi chụp đây.”

“Rồi, bức tiếp nào, chàng trai, ngồi cạnh khóm hoa ấy đi, rộng 2
chân ra, ừ, rồi, cô ngồi vào giữa cậu ấy, đúng rồi, 2 người biết
nên làm gì rồi chứ?”

“Sai rồi, sai rồi, cậu, ôm eo cô ấy từ phía sau, ôm sát vô, ừ, tư thế
đúng rồi đấy cô gái, nếu được thì hôn cậu ta luôn!”

Và kết quả là Mami làm thật, điều này khiến Thắng thăng trong mấy
giây!

Một tình huốn khác…

“Đây là món đặc biệt của chúng tôi, couple chocolate cream.” – Nhân viên
phục vụ vừa nói vừa chỉ vào hình trong menu.

“Cho em 1 cái!” – Mami nhanh chóng đưa ra câu trả lời trong khi Thắng
chưa kịp nói gì.

Và sau đó…

“Mời 2 bạn đút cho nhau ăn và tôi sẽ chụp hình kỷ niệm ạ!” – Nhân
viên.

“À, không làm có được không?” – Thắng hỏi lại.

“Nói “Ahhh” nào!” – Mami ngồi đối diện Thắng với cái muỗn đầy kem
đang chĩa về phía cậu ngay khi cậu vừa nói xong.

Thắng nhìn về phía người nhân viên và ở đó là một khuôn mặt như
muốn nói “Cậu còn chờ gì nữa?!” với cái máy chụp ảnh thủ sẵn
trên tay.

Thế là 2 bạn trẻ của chúng ta lại có thêm một tấm ảnh.

Và thêm vài tình huốn tương tự. Điều này khiến cho Thắng phải lên
bờ xuống ruộng về mặt tinh thần khá nhiều lần vì xấu hổ, còn đối
phương kia của cậu thì tâm hồn còn quá nhỏ để hiểu.

“Này, 2 bạn trẻ, có thể cho tôi hỏi một chút được không?” – Một chú
hề hỏi Thắng và Mami trong khi 2 người họ đang tiến về phía trò
tiếp theo.

“Chúng tôi à?” – Thắng hỏi lại.

“Đúng!” – Chú hề đáp.

Keng…… cạch cạch một khẩu súng chỉa về phía chú hề.

“Tại sau một ma nữ như ngươi lại có thể xuất hiện ở thế giới
thật?” – Mami lên tiếng khi cầm trong tay khẩu súng hỏa mai quen thuộc
của cô, quần áo cô lúc này cũng đã chuyển đổi thành trang phục lúc
chiến đấu.



Gilgamesh pha một ly sữa nóng rồi tiếp tục câu truyện của mình…

“Vì không đến gần được vường địa đàng, nó đã nhờ con rắn chuyển
lời cho Adam và Eva, chính điều này đã dẫn đến sự kiện Adam và Eva
ăn trái cấm, kết quả là chúa trong câu truyện đã đuổi Adam và Eva ra
khỏi vường địa đàng, và đó cũng là mục đích của nó…”

Đưa ly sữa cho Nguyên, Gilgamesh pha thêm một ly sữa nóng khác nhưng có
thêm tí cà phê rồi mới kể tiếp…

“Sau đó, nó đến tìm gặp Adam và Eva, dụ dỗ họ chống lại các vị
thần nhưng đã thất bại, nhưng nó không từ bỏ, nó dụ dỗ con cháu họ
và đã thành công, nó trao cho những kẻ chống lại các vị thần các
quyền năng khác nhau và tạo nên cuộc chiến nhân-thần lần đầu tiên,
đó cũng là lần đầu tiên các vị thần đối diện với cái chết. Sau
cuộc chiến, các vị thần đã chiến thắng, nhưng không ít các vị thần
cổ đại đã ra đi, và để ngăn chặn cuộc chiến nhân-thần lần 2 xảy ra,
vách ngăn giữa các hành tinh đã được các vị thần cổ đại tạo ra,
nó hình thành nên các thế giới khác nhau, tuy nhiên…”

“Vào thời điểm các vị thần tạo nên vách ngăn, nó đã can thiệp vào,
biến thứ các vị thần tạo ra thành “thiêng luật”, nói cho ta nghe
ngươi biết gì về “thiêng luật” nào?” – Gilgamesh bất ngờ hỏi Nguyên.

“Các vị thần không thể trực tiếp can thiệp vào các thế giới, thậm
chí là thế giới do chính họ tạo ra, khi một thế giới mới được
hình thành, vách ngăn thế giới cũng đồng thời xuất hiện, với sự ra
đời của “thiêng luật” các thế giới song song cũng xuất hiện do hiệu
ứng lăng kính của vách ngăn và sự dư thừa năng lượng của “thiêng
luật”.” – Nguyên trả lời như vẹt.

“10 điểm, nhưng có một điều về “thiêng luật” ngươi chưa biết, đó là
“kẻ giữ luật” đầu tiên ra đời cùng thời điểm với “thiêng luật” và
do chính thiêng luật lựa chọn, “kẻ giữ luật” có quyền trực tiếp can
thiệp vào các thế giới, bên cạnh đó, “kẻ giữ luật” đầu tiên là
Adam.” – Gilgamesh tiếp tục.

“Adam… là “kẻ giữ luật” đầu tiên?!” – Nguyên bất ngờ.

“Đúng, Adam vào thời điểm đó, trở thành kẻ giữ luật, và chúa Ki-
to, trở thành người quảng lý của “kẻ giữ luật”. Thời điểm đó, Adam
đã làm mọi việc để hoàn thành bổn phận của mình, thậm chí là
giết chết một vị thần, và người chịu mọi trách nhiệm cho Adam
chính là chúa Ki-to, đó là thời kỳ đen tối nhất của thần giới,
không ít vị thần bị giết bởi việc làm của Adam…” – Gilgamesh nói
tiếp.



Tại thần giới…

“Ngài bảo sau, ngài quên đóng thần ấn lên linh hồn thằng nhóc đó,
thằng nhóc đó có thể giết chết các vị thần, ngài vừa phạm một
sai lầm chết thần đấy!” – Jesus hét thẳng vào mặt Allah.

“Chính vì thế ta mới hỏi ngài cách giải quyết, quyền năng đặc thù
của ngài là khai sáng mà...” – Allah giọng nhỏ nhẹ.

“Không kịp rồi, ta đoán là lúc này “nó” đã gặp thằng nhóc đó rồi!
Chỉ hy vọng… thằng nhóc đó không như Adam!” – Jesus giọng trầm thấp.


Kẻ Giữ Luật - Chương #8