Một Ngày Của Kẻ Giữ Luật


Người đăng: Người điên một cõi

Đã vài ngài kể từ trận chiến đầu tiên tại thế giới mới của
Thắng, hiện tại thì cậu chàng đã biết chút ít về cuộc sống ở
thế giới này, những ngày này, Thắng vẫn ru rú trong căn phòng của
mình, chủ yếu là để nghiên cứu về cuốn sách ma thuật mới mà cậu
nhận được, ma thuật thời không.

Hôm nay cậu chàng quyết định ra ngoài chút để thay đổi bầu không
khí, hiện tại là buổi sáng, vừa xuống nhà, Thắng gặp ngay Nguyên.

“Đã thuộc hết đống luật chưa?” – Thấy Thắng từ trên lầu đi xuống,
Nguyên hỏi.

“Luật nào?” – Thắng lại một lần nữa ngu ngơ trả lời cậu.

Nghe câu hỏi lại của Thắng, Nguyên mới nhớ lại cha cậu không đưa cho
cậu ta một bộ luật nào cả.

“Bỏ qua chuyện đó đi, mai tôi sẽ đem đống sách đó qua cho cậu. Tính
đi đâu à?” – Nguyên hỏi lại.

“Định đổi gió chút.” Thắng đáp.

“Có cần tôi đi cùng không?”

“Tùy anh thôi!” Thắng trả lời nhẹ.

Thế là 2 thằng đàn ông một lớn một nhỏ dắt nhau ra phố chơi.

Đón chuyến xe buýt từ trạm xe gần nhà, 2 người xuống ngay tại một
nơi giữa thành phố…

“Mà cậu muốn đi đâu trước thế?” – Nguyên hỏi.

“Anh có biết chỗ nào để thuê người làm vườn không?”

“Không, mà chi vậy?” – Nguyên trả lời cụt ngủn.

“Tôi thấy khu vườn quanh nhà bất đầu trở nên um tùm rồi, mà tôi thì
không có kỹ năng trong vụ này, hôm qua tôi thấy anh làm và quyết định
sẽ thuê một người làm vườn.” – Thắng giải thích.

“…” – Nguyên câm lặng trước lời giải thích ấy, anh công nhận là tay
nghề của mình dỡ, nhưng có tệ đến mức đó không chứ?!

“Thôi thì đi mua một số vật dụng cá nhân trước vậy.” – Thắng nhẹ
giọng đổi chủ đề.

“À, nếu vậy thì tôi muốn cậu ghé một chỗ!” – Nguyên lên tiếng.

“Ở đâu?”

“Gần đây thôi…” – Nguyên vẽ mặt đầy gian thương trả lời.

….

Trong một cửa hàng xe gần đó, lúc này Nguyên và Thắng đang ở bên
trong cửa hàng.

Góc nhìn của Nguyên…

He he he, vậy là tôi đã thành công dụ được Thắng vào đây, cha tôi
không cho tôi đứng tên trong thẻ ngân hàng mà ông ấy gởi xuốn vì sợ
tôi tiêu tiền bậy bạ nhưng tôi vẫn có cách sử dụng số tiền ấy, chỉ
là phải thêm vào một chút mánh khóe thôi.

Thắng vẫn chưa biết nhiều lấm về thế giới này, chỉ cần tôi dụ cậu
ta một xíu là tôi có thể có 1 chiếc xe cho riêng mình, đây là điều
tôi hằng mong.

Nhìn qua Thắng, tôi bảo cậu ta

“Hẳn là cậu sẽ mua rất nhiều đúng không, nếu vậy chúng ta sẽ cần
xe để chứa, có thể cậu nhìn không ra nhưng đây là một cửa hàng bán
xe đấy, kìa, nhìn chiếc kia kìa, cậu thấy nó đẹp chứ.”

Vừa nói, tôi vừa chỉ tay vào chiếc Subaru WRX mà tôi thích.

Thắng nhìn vào chiếc xe tôi chỉ, rồi lại nhìn khấp một vòng, người
nhân viên nữ bên cạnh cũng nhìn theo cậu ta, khi thấy cậu ta chú ý
vào một chiếc Honda Accord màu đen thì người nhân viên định lên tiếng
nhưng tôi đã ra hiệu cho cô ấy im lặng.

Góc nhìn của Thắng…

Theo Nguyên nói thì đây là một cửa hàng bán xe, và theo tôi biết thì
xe ở thế giới này không cần ngựa để chạy, nhưng bù lại nó cần một
thứ được gọi là xăng.

Tôi nhìn vào chiếc xe mà Nguyên chỉ, nó có màu đỏ, rất đẹp, tôi
không biết nhiều về xe ở thế giới này lấm, nhưng tôi có đọc được
trong một cuốn sách ở thế giới này, thứ sách phát hành định kỳ
hằng ngày chỉ với vài trang giấy và lớn gấp 2 đến 4 lần cuốn sách
thông thường, rằng nếu mua xe chỉ để chạy thì sau cũng được, còn vì
mục đích khác thì hãy chú ý tới mấy cái thông số, vì thế tôi
quyết định chọn mua xe theo cách của mình, chiếc nào đẹp thì mua.

Nhưng điều này lại khiến cho tôi gập 1 rất rối nhỏ, ở đây chiếc nào
cũng đẹp cả, từ màu sắc đến kiểu dáng.

Khi nhìn tới cuối hàng xe, tôi thấy một chiếc xe màu đen, thiết kế
khá ấn tượng, tôi muốn mua nó, nhưng có vẻ Nguyên thích chiếc kia
hơn, và chiếc kia cũng rất đẹp, sẽ thế nào nếu tôi mua 2 chiếc nhỉ,
không biết ở đây có luật cấm sở hữu nhiều xe không?



Sau khi rời cửa hàng xe…

Trên chiếc Subaru WRX mới mua, Thắng và Nguyên tiếp tục đến cửa hàng
tiếp theo, góc nhìn của Nguyên…

Thành công, chỉ với chút ít mưu mẹo, tôi đã có một chiếc xe, tôi
không nghĩ nó lại dễ đến thế, Thắng đã mua cả 2 chiếc, nhưng vì
luật chỉ cho phép mỗi người sở hữu 1 xe nên Thắng đứng tên chiếc
honda còn chiếc này do tôi đứng tên.

Bây giờ đã gần giữa trưa, và tôi là người lái xe, tất nhiên là vì
Thắng không biết lái và cậu chàng cũng không có bằng lái xe, xem ra
chiếc xe kia sẽ phải mất rất lâu để có thể được chạy.

Tôi hỏi cậu ta

“Chúng ta đi ăn trước hay là ghé mua đồ trước?!”

“Đi ăn trước đi, sáng giờ tôi chưa ăn gì.” – Thắng đáp lại trong khi
đang thích thú nhìn ra đường từ trong xe, có vẽ cậu chàng khá thích
cái cảm giác này.

“Ok, tôi sẽ ghé vào một cửa hàng gia đình gần đây!”

Nói rồi tôi rẽ chiếc xe vào một con đường nhỏ, tiến về phía một
tiệm cơm gia đình mà tôi hay tới.

Đậu xe, xuốn xe, tiến vào tiệm cơm, trước mắt tôi đông nghịt người,
cũng phải, gần giữa trưa rồi, một người nhân viên ra dẫn chúng tôi
vào tìm bàn trống, cũng may còn được bàn trống cuối cùng.

Cầm cái menu, tôi hỏi Thắng muốn ăn gì, và cậu ta bảo tôi chọn giùm
luôn, thôi thì tôi cứ gọi mấy món mình cho là ngon nhất vậy, trong
khi chúng ngồi chờ món ăn, cửa tiệm vẫn tiếp thêm khách và chẳng
mấy chóc, cả cửa tiệm trừ bàn của tôi ra là hết chỗ.

Đa phần mọi người khi vào đây tìm bàn và thấy tôi ngồi đây thì điều
lảng đi, cũng phải, ai lại muốn ngồi cùng một tên tội phạm đã từng
lên báo 4 lần như tôi chứ, xem ra dù là đã qua cải tạo mà vẫn chẳng
ai xem tôi là người lương thiện cả.

Trong khi tôi còn đang ngồi tự kỷ và thắng thì mải mê xem cuốn sách
của cậu ta, tôi thấy một cô gái tiến vào nhà hàng, nhìn cô gái đó
tôi tự nhủ “Xui rồi em ơi, hết chỗ cho em rồi!”.

Nhưng ai ngờ cô ấy lại tiếng về phía bàn chúng tôi mà hỏi:

“Xin lỗi anh, ở đây có ai ngồi không?”

“Không, cứ tự nhiên.” – Tôi đáp lại, thử xem cô nàng có dám ngồi
không.

Thế là cô nàng cứ thế mà ngồi xuốn bàn tôi mà không chút sợ sệt.
Ơ, bộ cô nàng không biết tôi à, theo tôi biết thì cả cái thành phố
này ai ai cũng biết tôi là một thằng tội phạm mà nhỉ?!

“Cô em mới chuyển tới đây à?” – Tôi hỏi thử.

“Ơ, sau anh biết hay thế?” – Cô nàng vẻ ngạc nhiên trả lời.

“Hèn gì, tại vì cô em không biết tôi, chứ người ở đây ai cũng biết
tôi là thằng tội phạm có tiếng ở cái thành phố này.” – Tôi trả
lời với vẽ thờ ơ.

“….” – Im lặng, cô nàng im lặng một lát rồi mới lên tiếng như lấy
hết can đảm

“A-Anh, không tính làm gì tôi chứ?!” – Cô nàng hỏi với vẻ sợ sệt.

“Không, anh đây qua cải tạo rồi, mà cô em có biết tại sao hôm nay quán
đông người thế không?” – Tôi cố đổi chủ đề.

“Ơ, anh không biết à, bây giờ đang là mùa tuyển sinh!”

“Mùa tuyển sinh, vậy cô em đi thi à?”

“Không, tôi được tuyển thẳng, mà em trai anh có vẽ im lặng nhỉ” – Vừa
nói cô nàng vừa nhìn qua Thắng.

“Nhìn cậu ta vậy chứ cậu ta là người lớn rồi đó, mà cô em không đi
thi thì lên đây làm gì?” – Tôi phản bác cô nàng.

“Tìm việc làm và chỗ ở, chứ đợi sau thi khó tìm lấm.”

“Thế có tìm được chỗ không?” – Đúng lúc này, Thắng chen ngang, có
vẽ cậu chàng hết ngồi im được rồi.

Nhìn qua cậu chàng, cô nàng nói tiếp.

“Chưa tìm được, không có chỗ nào chịu nhận cả!” – Giọng cô nàng
không có phần cảnh giác như khi nói với tôi, có lẽ cô nàng vẫn nghĩ
Thắng là thằng nhóc, khổ thân anh ấy, chỉ vì sai lầm nhất thời của
vài người mà phải đi làm một cậu nhóc.

“Thế cô có biết làm vườn không?” – Thắng hỏi tiếp

Dưới góc nhìn của Thắng…

Dù tôi không biết tuyển sinh là gì, nhưng có liên quan tới thi thố
thì hẳn phải quan trọng lấm, cô nàng trước mắt này nói mình được
tuyển thẳng, nghĩa là cô ta phải tài giỏi và được mọi người công
nhận mới không cần thi.

Tôi thử hỏi cô ta xem có kiếm được chỗ làm chưa, và cô thật may là
cô nàng chưa tìm được chỗ làm, tôi tự hỏi tại sau nhỉ, tôi không
muốn sử dụng cô ta ngay lập tức nên tôi thử hỏi về việc làm vườn,
nếu có thể, tôi sẽ thuê cô ta.

“Biết chứ, nhà tôi chuyên trồng cây kiểng nên mấy cái này tôi có
biết.” – Cô ta trả lời vấn đề của tôi.

“Tốt, nếu không kiểm được chỗ làm, cô có thể đến chỗ chúng tôi,
cái khu nhà lớn ở phía tây ngoại ô thành phố.”



Khoản 15 giờ chiều hôm đó, tại một thư viện…

Góc nhìn của thắng…

Bước vào thư viện, Nguyên hỏi tôi:

“Chúng ta đến đây làm gì?”

“Tìm sách” – tôi trả lời anh ta.

“Thế tôi qua bên đây chờ!” – Nguyên trả lời.

Nói rồi, tôi bất đầu tiến về các giá sách, còn nguyên thì tách ra,
tiến về một giá khác.

Để xem nào, dầu tiên là sách luật vậy…



Trong khi tôi đang tìm sách, tôi bất ngờ cảm nhận được một trường ma
lực khá mạnh, “không biết có chuyện gì?” tôi tự hỏi, gom hết đống
sách cần mua ra quầy tính tiền, tôi gọi cho Nguyên và trở về nhà.



Chiều tối hôm đó, tại nhà Thắng…

Góc nhìn của Thắng…

Theo lý thì tôi sẽ về sớm hơn, nhưng Nguyên cứ lôi tôi đi mua một cái
thứ gọi là điện thoại di động, thôi, dù sau có vẫn hơn, đó là lý
do mà tôi về trễ hơn dự kiến.

Bước vào nhà, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô pha tại
phòng khách, đó là GM tự xưng là chúa, và có vẽ ông ta là cha của
Nguyên.

Sau màn chào hỏi, ông ta vào thẳng vấn đề:

“Hôm nay ta tới đây vì có thứ muốn đưa cho ngươi.”

Nói rồi, ông ta đưa cho ra một chồng sách.

“Đống này là luật giữa các thế giới, ngươi chỉ cần xem qua 1 lần
là thuộc.”

Sau đó ông ta đưa ra một cái điện thoại.

“Còn đây là thứ dùng để liên lạc giữa ta và ngươi, khi nào thấy có
chuyện nghiêm trọng hoặc bí quá cứ gọi cho ta, còn về cách sử dụng
thì cứ hỏi con trai ta.”

Dứt lời, ông ta đưa cái điện thoại về phía tôi.

Sau đó ông ta nói chuyện với Nguyên một lát rồi đi, trước khi đi, ông
ta còn bồi thêm một câu.

“Có một vụ xung chấn không gian thế giới mới xảy ra, tốt nhất là
ngươi nên điều tra để tránh gập phiền phức.”


Kẻ Giữ Luật - Chương #4