Người đăng: Người điên một cõi
Sau khi bước lên cái bệ và mất ít phút hiệu chỉnh của Nguyên, Thắng
được di chuyển đến nơi cần đến, đó là một cánh rừng cách khá xa
thành phố, đeo lên tai cái thiết bị hình tròn đen đen đã được Nguyên
đưa cho, Thắng lên tiếng
“Kẻ phá luật ở đâu nhỉ?!”
Bắt chợt giọng của Nguyên vang lên bên tai cậu.
“Tôi không rõ, chỉ biết là ở đâu đó gần đó thôi, mà tôi thấy cậu
nên chuẩn bị phòng trường hợp xấu nhất đi.”
“Trường hợp xấu nhất? À mà anh ở đâu thế, sau tôi không thấy?!” –
Thắng hỏi lại khi nhìn dáo dát xung quanh.
“Tôi đang ở nhà, thứ tôi kêu cậu đeo lên tai khi nãy giúp chúng ta liên
lạc được với nhau, còn trường hợp xấu nhất mà tôi nói là phải
đánh một trận đấy!” – Nguyên giọng cười cười bên kia đầu dây.
“Tôi hiểu rồi!”
Dứt lời Thắng lại lên tiếng, nhưng lần này có vẻ là nói một mình.
“Hệ thống – chức năng trang bị”
Một màn hình bán trong suốt trôi nổi trước mặt cậu, bên trên là
hàng trăm ô vuông với hình ảnh khác nhau bên trong, đứng trước hệ
thống quen thuộc từ thế giới của mình, Thắng bắt đầu dùng ngón tay
nhấn lên vài cái ô vuông vừa nói: “Cứ thử trang bị mình thường xài
trước đã!”.
Cứ mỗi khi Thắng nhắn lên một ô vuôn trên cái màn hình bán trong
suốt ấy là quần áo trên người cậu bắt đầu thay đổi, bắt đầu từ
đôi giày thể thao đang mang sang một đôi boot đậm chất trung cổ, rồi
thì cái áo sơ mi đang mặt thì được thêm một cái giáp lụa mỏng mang
theo vài thứ hoa văn kỳ hoặc, chiếc quần tây thì trở thành một cái
quần màu xám có đính vài miếng thép ở vị trí khớp xương, trên hai
bàn tay thì có thêm 2 cái bao tay đen thui, tiếp sau đó thì là một
cái áo choàn phủ kín cả đầu, phía sau có một hoa văn tròn màu xanh
lá, phủ lên người cậu, kết thúc với một cái nhấn cuối cùng, màn
hình biến mắt cùng với đó là một cây quyền trượng xuất hiện nơi
tay cậu, màu vàng cao ngan người cậu, một đầu tram trổ hình rồng ôm
ngọc, một đầu thì đính viên ngọc tròn, đây không phải là cây quyền
trượng chúa trao cho cậu mà là cây quyền trượng cậu thường sử dụng
trước đây.
Trang bi xong, cậu bắt đầu tiến về phía trước.
“Hãy dùng bắt cứ cách nào mà cậu có thể để kiểm tra xung quanh đi,
tôi cũng sẽ phân tích khu vực đó từ nhà, nếu có bất cứ phát hiện
nào sẽ báo cho cậu biết.” - bắt chợt giọng của Nguyên vang lên.
“Đã hiểu, mà anh có thể cho tôi biết tôi đang ở đâu được không?” –
Thắng đáp lời.
“Giữa một rừng mưa nhiệt đới ở đâu đó trên địa cầu, cách chỗ tôi
3257km, mà cậu hỏi chi vậy?”
“Để có gì thì biết đường về nhà.”
Dứt lời, Thắng đứng lại và gõ cây quyền trượng của mình xuống
đất, mắt nhấm nghiền, lát sau cậu lại lên tiếng
“Này, anh cho tôi hỏi người ở đây có biết phép thuật không?!”
“Hẳn là không, vì tôi chưa thấy ai xài phép ở thế giới này trừ tôi
và mấy bà chị tôi cả!” – Nguyên đáp lời.
“Cám ơn, tôi nghĩ là tôi tìm được rồi.”
Dứt lời, thắng lại tiếp tục bước đi, nhưng là hướng mà cậu đã đi
qua trước đó.
…
Trước mặt Thắng lúc này là một người đàn ông mặt quần tây, áo
vest, tay cầm một quển sách màu đen, đang cuối người xem xét chỗ mà
Thắng vừa bị dịch chuyển đến vài phút trước.
Góc nhìn của Thắng…
“Ông ta là kẻ phá luật à?” Tôi tự hỏi, nhìn vào người đàn ông
trước mặt, tôi có thể cảm nhận được một luồn ma lực cực mạnh từ
ông ta, chưa bao giờ tôi cảm thấy một luồn ma lực mạnh đến thế, dù
là một pháp sư cấp max 200 cũng chưa chắc có ma lực lớn như vậy.
Đứng cách ông ta khoản vài mét, tôi lên tiếng hỏi.
“Ông đang làm gì thế?”
Phản ứng với lời của tôi, ông ta đứng lên, nhìn về phía tôi, lát sau
ông ta lên tiếng hỏi tôi.
“Check this area, see to your clothes, are you mage?”
Ông ta nói bằng một thứ tiếng lạ lẩm, nhưng không hiểu sau tôi lại
có thể hiểu ông ta đang nói gì, và có vẻ là ông ta cũng hiểu tôi
đang nói gì mặt dù rõ ràng chúng tôi bắt đồng ngôn ngữ.
“Phải, có gì sau?”
“Nhóc đến từ thế giới khác phải không?” (Are you come from another
world?)
“Đúng!” – có vẻ như trong mắt ông ta tôi chỉ là một đứa nhóc.
“Ha ha ha, tuyệt vời, như vậy là một thế giới khác có tồn tại,
nhóc có thể chỉ cho ta cách mà nhóc đến đây được không?” (Ha ha ha,
wonderfull, so have another world, can you say to me the way you used to come
this world?)
“Rất tiết, tôi không thể!”- tất nhiên là vì tôi có biết cách nào để
đi sang thế giới khác đâu! À không, có chứ, nhờ GM trợ giúp!
“Có vẻ như nhóc sẽ không nói cho ta,…” (So you will not say this to me…)
Nói rồi, người đàn ông dở cuốn sách đang cầm trong tay ra, nhìn vào
nó rồi lại tiếp lời:
“Không sau, dù sau thì nhờ phép của nhóc, ta đã có thể liên kết 2
thế giới lại với nhau rồi, sau đó con người giữa 2 thế giới có thể
tự do qua lại với nhau, và ta sẽ kiếm được một món hời cực lớn!”
(“Not thing, the trust is by you spell, I can connection two world with
orther, then people in two world will communication in free, and I will have a
lot of money!)
Kết thúc câu nói, dưới chân ông ta, không biết từ lúc nào đã xuất
hiện một vòng tròn ma pháp cực lớn, lượng ma lực mà nó tỏa ra đủ
để hủy diệt một thành phố, thật khó tin là người đàn ông trước
mắt này có thể thi triển một phép mạnh như vậy mà tôi không hề hay
biết.
Ngay lúc đó…
“Kẻ phá luật đã phạm vào điều 54/9 chương 207 bộ luật về liên kết
thế giới song song, Thắng, cậu phải nhanh chóng tìm ra kẻ phá luật
và ngăn chặn quá trình liên kết thế giới lại nếu không là tôi và
cậu điều tiêu tùng đó!”
Giọng của Nguyên lại vang lên bên tai tôi khi ma pháp của người đàn ông
vừa xuất hiện vài giây.
“Có thể cho tôi biết nếu 2 thế giới song song bị liên kết lại thì
sẽ như thế nào không?” Tôi hỏi lại Nguyên.
“Một trong 2 thế giới sẽ trở về con số 0, thế giới còn lại sẽ bị
sấp xếp lại, khi đó, sinh vật của cả 2 thế giới sẽ biến mắt và
thay thế vào đó là 1 giống loài không nên tồn tại!”
“Đã hiểu!”
Tôi đưa cây quyền trượng của mình về phía trước, chỉa thẳng vào
người đàn ông…
“Xin lỗi, nhưng tôi buộc phải dừng hành động của ông lại.”
“Nếu vậy nhóc sẽ là kẻ thù của ta.”
Nói rồi, từ phía người đàn ông, hàng chục quả cầu trắng xuất hiện
và trôi nổi giữa không trung, ngay lập tức, chúng lao về phía tôi với
tốc độ cực nhanh, cũng may là tôi đã chuẩn bị sẵn, kích họa một
lá chắn ma thuật, một pháp trận phòng ngự hiện lên dưới chân tôi,
một trường phòng ngự vô hình đã ở xung quanh tôi, tôi cung cấp cho nó
mức năng lượng tối đa mà tôi có thể, tôi không chắc 1 lớp lá chắn
như vậy có đủ để chống đỡ một đòn tấn công này không.
Từng quả, từng quả va đập vào lá chắn do tôi tạo ra, tôi có thể
cảm nhận rõ lượng ma lực đang bị bòn rút ra khỏi cơ thể mình, có
khoản 10 quả cầu phép thuật lao về phía tôi, một thứ ma thuật lạ
lẩm, còn 5 quả nữa và tôi nhận thấy có vẻ như tôi vừa hao hết 1/10
ma lượng của mình.
Còn 2 quả nữa, và lá chắn của tôi đã bất đầu xuất hiện dấu vết
rạn nức, 1 quả nữa, chết tiệt, cường độ ma pháp của tôi không đủ,
cứ thế này thì quả cuối cùng chưa tới thì lá chắn của tôi vỡ mất
rồi.
Lá chắn của tôi vỡ rồi, và tôi vừa ăn trọn một quả cầu ma pháp
của ông ta, 9 quả cầu trước đã bòn rút gần 20% ma lượng của tôi,
khó tin thật, tuy cấp độ của tôi chỉ có 142 nhưng tôi tự tin mình có
thể chống đỡ được trước ma thuật của cấp 160 ấy vậy mà người đàn
ông trước mắt có thể dễ dàng phá vỡ lá chắn của tôi chỉ trong 1
phép dù rằng đang duy trì một phép khác.
Đối cứng trong trường hợp này là ngu ngốc, rõ ràng người đàn ông
trước mắt ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với tôi, trong trường hợp
này, du kích là an toàn nhất.
Quả cầu cuối cùng làm tôi văng sâu vào rừng, thương tích khá nhẹ,
cũng may là tôi đã trang bị đồ trước, và có vẻ người đàn ông không
chú ý tới tôi hoặc ông ta không có kinh nghiệm thực chiến, bằng
chứng là sau phép vừa rồi, ông ta không tấn công tiếp, “Đây chính là
lợi thế của mình” tôi tự nhủ.
Bất đầu niệm chú, tôi chuẩn bị sẵn những phép mà tôi thành thạo
nhất cũng như cho là mạnh nhất.
Xem nào, bất đầu bằng mưa lửa trước vậy, đứng tại vị trí của mình
trong rừng mà tung phép về phía người đàn ông, từ vị trí của tôi,
liên tiếp xuất hiện những ngọn lửa phóng lên bầu trời và lao xuốn
vị trí của người đàn ông.
Trông thì có vẻ hoành tráng vậy thôi nhưng chiêu đó không được mạnh
lấm, có chi thì chỉ là lượng sát thương trên diện rộng cao, và số
cầu lửa thì khá là nhiều.
Trước khi quả cầu lửa đầu tiên rơi xuốn chỗ ông ta, tôi nhanh chóng di
chuyển vị trí của mình đồng thời bất đầu kích hoạt thuật tăng
tốc, hai ma pháp trận hiển thị bên cạnh 2 chân của tôi, nó cho phép
tôi di chuyển nhanh hơn trong trường hợp này, song song với nó, tôi
chuẩn bị cho ma thuật tiếp theo của mình.
Tôi vẫn ở trong rừng nhưng cũng di chuyển xung quanh lão ta, quả cầu
đầu tiên đã trúng đích nhưng bị cản bởi một tấm chấn vô hình, có
lẽ đó là phép phòng ngự của ông ta, giống như lúc nãy ông ta tấn
công tôi, không có một pháp trận nào được dựng lên. Sau khi đỡ quả
đầu tiên, ông ta nhanh chóng tấn công vào chỗ của tôi lúc nãy bằng
cùng một phép đã sử dụng để tấn công tôi lúc ban đầu, rõ ràng, ông
ta không có kinh nghiệm thực chiến, nếu vậy tôi vẫn có thể chiến
thắng.
Di chuyển ra phía sau ông ta, tôi nhanh chóng kích hoạt phép mình đã
chuẩn bị khi nãy, lần này là hỏa thương, một phép hệ hỏa mạnh
nhất của tôi, tôi chỉ cây trượng về phía ông ta, một ma pháp trận
màu đỏ xuất hiện trước vị trí cây trượng, từ nó, một mũi thương
được làm từ lửa nhanh chóng phóng về phía ông ta.
Mũi thương đã trúng đích, và nó đã xuyên qua lá chắn, nhưng ông ta
chỉ bị cháy nhẹ chiếc áo, đáp trả đòn đánh của tôi, ông ta đưa tay
lên trời, một ma pháp trận xuất hiện trên bàn tay ông ta, đây hẳn là
một phép rất mạnh vì thế tôi nhanh chóng thiết đặt số lớp phòng
ngự tối đa mà tôi có thể.
Ma trận trên bàn tay ông ta biến mắt, ma pháp được kích hoạt và… đó
là một trận mưa, không phải là một phép tấn công mà là một phép
hiệu ứng ư, thôi, dù sau thì tôi cũng đang có lợi thế.
Ngay khi tôi nghĩ thế thì một tia sáng trắng bắn về phía tôi, ba lớp
lá chắn mà tôi dựng lên đã bị phá bỏ, mặt đất đã bất đầu trở nên
trơn trược hơn do mưa, có vẻ như ông ta cố tình kiềm chế tốc độ của
tôi lại để dễ tấn công.
Ma lượng của tôi còn lại không tới một nữa, và lúc này thì ông ta
lại liên tục bắn ra cái tia sáng lúc nãy, tôi thì phải chạy trối
chết trong rừng để tránh, bộ ông ta không còn phép gì khác hay sau
vậy.
Đã 15 phút trôi qua và tôi bắt đầu thấy mệt rồi đấy, ông ta bắn cái
tia sáng đó cũng hơn 10 phút mà không thấy chán hả trời, thôi thì
liều vậy, người ta nói liều ăn nhiều mà, à mà tôi không biết ở đây
có tế đàn để hồi sinh người chết như ở thế giới của tôi không nhỉ,
tôi hy vọng là có, ông ta vẫn tiếp tục bắn, còn tôi thì vừa chạy
vừa niệm phép.
Sau khi đã niệm xong 2 phép, tôi nhanh chóng vừa chạy để né vừa lao
về phía ông ta, ngay khi còn cách ông ta khoản 10 mét, tôi khích hoạt
phép của mình với 9/10 ma lượng còn lại.
Hơn chục cái ma pháp trận màu vàng hiện lên giữa tôi và ông ta, phía
sau mỗi pháp trận màu vàng là một pháp trận màu xanh biển, ngay khi
tôi kích hoạt chúng, từng tia lôi điện liền xuất hiện trên những
pháp trận vàng, còn mỗi pháp trận xanh lại phóng ra một băng thạch
với tốc độ nhanh nhất có thể, chúng xuyên qua pháp trận vàng và
mang theo lôi điện lao về phía người đàn ông.
Nhận ra phép của tôi, ông ta ngưng bắn mấy cái tia sáng mà dơ tay lên
phòng thủ, lần này thì tôi có thể nhìn thấy rõ một ma pháp trận
trước bàn tay ông ta, dù rằng nó trong suốt nhưng mỗi khi một quả
cầu băng chạm vào là nó lại sáng lên.
Tôi khinh ngạc, kinh ngạc vì phép của mình có hiệu quả, ngay khi chỉ
còn 3 viên băng thạch cuối cùng, lá chắn của ông ta đã xuất hiện
dấu vết rạn nức, và nó đã vỡ ở viên gần cuối cùng với viên băng
thạch, thế là viên cuối cùng dễ dàng đánh vào ông ta.
Ông ta trúng đòn, viên băng thạch đâm vào tay cầm sách của ông ta
khiến quyển sách bay lên, ngay khi đó, phép thuật mà ông ta đang thi
triển cũng ngừng luôn, tôi bất chợt không cảm nhận được ma lực từ
người ông ta nữa mà thay vào đó là quyển sách.
Không do dự, tôi bắn thẳng một hỏa cầu về phía quyển sách bằng
phép yếu nhất và đơn giản nhất của mình, hỏa cầu, một ma thuật mà
tôi không cần niệm.
Quyển sách thì cháy ra tro và người đàn ông thì đã ngất xỉu tự bao
giờ, tôi tiến về phía đám tro đã từng là quyển sách bởi tôi vẫn
còn cảm nhận được ma lực từ nó.
Trong đống tro tàn, tôi tìm thấy một viên ngọc màu xanh biển hình tứ
giác tròn xoay, bên trong có một ký tự “III” màu đen, ma lực tỏa ra
từ viên ngọc cực kỳ mạnh mẽ, tôi nhìn về phía người đàn ông, ông ta
vẫn chưa tỉnh, tôi lại gần ông ta và phát hiện ông ta đã chết, có
vẽ như ông ta chỉ là một người bình thường với ma lực vay mượn từ
viên ngọc.
Tôi hỏi ý kiến của Nguyên về viên ngọc và anh ta bảo:
“Nếu cậu có phép phong ấn nào thì cứ phong ấn nó lại rồi đem nó
về đây, mấy vật như vậy thường khá là nguy hiểm!”
Tôi phong ấn viên ngọc lại, và, bây giờ thì tôi về bằng cách nào
nhỉ?
Ngay khi tôi còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên tôi thấy cảnh vật trước
mặt thay đổi, nó trở lại là căn phòng ngầm dưới biệt thự và tôi
thì đang đứng trên cái bệ trong phòng, trước mắt tôi là Nguyên và anh
ta cười vui vẻ.
“Chào mừng sống sót trở về, anh bạn…”
…
Khu rừng nơi Thắng vừa có một trận chiến…
Lúc này đây, ngay vị trí mà thắng vừa mới đứng cách đây ít lâu
hiện có một cô bé đang đứng đó, tóc màu vàng, để kiểu 2 đuôi tóc,
trên người khoát một chiếc áo choàn đen che cổ, tay cầm một cây rùi
dài màu đen rất kiểu cách, trên đầu rìu có đính một viên ngọc tròn
dẹp màu vàng.
“Có vẽ như ở đây vừa xảy ra một trận ác chiến.”
Bên cạnh cô, một con sói lông màu cam, giữa trán có một viên ngọc,
lên tiếng.
“Chúng ta đến trễ một bước rồi, có người đã cầm viên ngọc đi.”
Nói rồi, cô gái bay vút lên bầu trời cùng với con sói của mình.