Người đăng: Người điên một cõi
Tại một nơi không xác định…
Góc nhìn của Thắng…
Nếu miêu tả thì tôi sẽ gọi nơi mình đang đặt chân lên là một hòn đảo nổi giữa
không trung. Cả hòn đảo được cấu tạo nên từ đất đá, không có cây cối, trung
tâm hòn đảo là một cung điện cỡ trung bình, nơi đây không có ánh mặt trời
nhưng vẫn đủ sáng để nhìn xung quanh.
Hiện tôi đang đứng trước lối vào cung điện, sự việc lần này có vẽ giống như
lần đầu tôi thực hiện công việc này chỉ khác là cần phải điều tra trước, đó
là những lời Nguyên nói, vì vậy, tôi trang bị tất cả những gì mình có và cho
là mạnh nhất.
Theo lối vào cung điện, vừa đi, tôi vừa niệm sẵn một số phép để chuẩn bị, đồng
thời dựng sẵn vài cái khiên chắn, dù rằng nó yếu thật, nhưng sau mấy vụ vừa
rồi thì tôi đã thành công làm cho nó mạnh lên đôi chút.
Tới cửa cung điện rồi, thường thì mấy cái cung điện như thế này thì lúc có kẻ
xâm nhập thì phải có người ra cản chứ, thế nhưng tôi chẳng thấy ai ra cản bước
tôi cả. Dù sau thì cảnh giác vẫn hơn.
Phía sau cánh cửa là một hành lang dài, vẫn không có người canh
gác, nơi này yên tĩnh một cách kỳ lạ so với một tòa cung điện, tôi
bước tới cuối hành lang, lại là một cánh cửa khác.
Khẽ mở ra một khe nhỏ trên cánh cửa, tôi nhìn vào trong, bên trong sáng
trưng, dưới sàn đầy rẫy người đang nằm, không biết là đã xảy ra chuyện gì
nhưng tôi vẫn sẽ tiến vào bên trong.
Có vẽ không có bẫy, lý do là tôi đứng giữa căn phòng nhưng vẫn chưa bị gì,
nhìn một vòng, có một cánh cửa được mở ra kế bên cái ngai, bên trong có ánh
sáng lờ mờ đang tỏa ra, tôi sẽ vào đó xem thử vậy.
Bước dọc theo hành lang phía sau cánh cửa, 2 bên hành lang tràn ngập những cái
trụ lớn đang xếp thành hàng. Tôi dừng lại khi nhìn về phía cuối hành lang,
một cái ống trong suốt bên trong có một bé gái đang trôi nổi được đặt ở cuối
hành lang, bên dưới cái ống, một người phụ nữ đang ngồi dựa mặt vào cái ống
đó, có vẽ cô bé trong ống rất quan trong với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó, cả người được choàng trong một chiếc áo choàng xạm đen, hiện
vẫn chưa chú ý đến tôi, bà ta quay mặt lại, nhưng có vẽ như bà ta không thấy
tôi, bà ta đang nói gì đó, còn tôi thì trốn phía sau một cái trụ đủ
gần để nghe.
Trong khi lắng nghe những gì bà ta nói, tôi lặng lẽ thả ra trường ma lực để
kiểm tra xung quanh, để không bị phát hiện, tôi để trường ma lực tản
ra một cách chậm nhất có thể, có một thứ gì đó tàng hình trong căn phòng
này, nó mang ma lực không giống với con người, có vẽ bà ta đang nói với thứ
đó, nói chuyện với một vật thể ư?
Trường ma lực của tôi sắp tiến về phía bà ta thì bà ta đột nhiên đứng lên,
tôi đành phải thu trường ma lực về mà chưa tìm được gì.
Bà ta vẫn nói tiếp, xem ra là tôi cảnh giác quá mức, giờ thì bà ta ngưng nói
mà quay người lại cười như điên.
Có vẽ như ở đây chả có gì bất thường, mà nếu có thì mấy người kia sẽ báo cho
tôi biết thôi. Nghĩ vậy, tôi dùng dịch chuyển rời khỏi đây trong lúc bà ta
đang chuẩn bị đem cái ống đi.
Trở lại gian phòng lúc nãy, tôi để ý thấy mấy người bất tỉnh đã biến mất từ
lúc nào, trong lúc tôi ngó quanh xem nên tìm kiếm từ đâu thì mấy hình nhân bất
đầu trồi lên từ sàn căn phòng. Xem ra tới tận lúc này thì chế độ phòng vệ của
tòa lâu đài mới được kích hoạt, người điều hành nơi này nên xem xét lại hệ
thống phòng vệ là vừa.
“Xử hắn.”
Là giọng của người phụ nữ lúc nãy, bà ta đứng ở lối ra của căn phòng vừa nãy
tự lúc nào, có mấy viên ngọc bay xung quanh bà ta, hình như nó được
gọi là Jewel seed thì phải, sau lời bà ta, mấy con hình nhân trong phòng
bất đầu lao về phía tôi.
Xử mấy con hình nhân trước vậy, nhìn vào số lượng của chúng, một ma thuật diện
rộng mạnh mẽ chắc là nhanh nhất, tôi cần phải nhanh để còn làm việc của
mình chứ.
Tôi kích hoạt ma thuật mình đã chuẩn bị sẵn, một ma trận hiện ra dưới chân
tôi, trong khi đó lũ hình nhân vẫn cứ lao vào, số lượng thì cứ tăng lên, tốt
lấm, cứ lao vào đi, càng nhiều càng tốt, lý do là vì ma thuật mà tôi kích hoạt
là “Địa hỏa đăng thiêng” với tâm là chính mình, tất nhiên là tôi có chừa mình
ra, chứ tôi không ngu tới mức dính phải ma thuật của chính mình đâu.
….
Tại đâu đó trên thiêng giới…
Bên trong một cung điện….
Sảnh chính…
Đây là một gian phòng lớn hình tròn, tường được làm bằng một thứ
kim loại óng ánh mà trong suốt, sàn nhà được lót bằng một chất
liệu trong suốt, bên dưới là một bể nước lớn có những chú cá đủ
loại đang vui đùa.
Tuy căn phòng lớn nhưng nội thất bên trong chỉ vỏn vẹn một chiếc
giường hoàng kim, một cái bàn trông như làm từ thủy tinh, và vài
cái ghế sa hoa thấy rõ.
Hiện trong phòng này chỉ có 2 người, một là Jesus, một là Allah vừa
mới tới…
“Jesus, vẫn khỏe chứ? Đánh bài không?” – Allah niềm nở.
“Khỏe, còn về đánh bài, ta ở đây không có tiền để cược!” – Jesus
nói.
“Làm ván nhỏ thôi, ông có thể dùng gì đó để đổi mà!” – Allah ngồi
xuốn ghế đồng thời móc ra một xấp tiền.
Nghe thế, Jesus suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:
“Ta có một thứ chứa một bí mật liên quan tới 6 nạn nhân tại thiêng
giới này!” – Jesus giọng thần bí đồng thời lấy từ trong người ra
một cuốn tập.
“Đổi!” – Không do dự, Allah đẩy thẳng cọc tiền về phía Jesus trong khi
lấy cuốn tập từ tay Jesus.
Sau vài ván bài…
“Ách bích.” – Allah.
“Ách rô, Allah, ta có chuyện muốn nhờ.” – Jesus.
“Ách chuồn, nói đi.” – Allah giọng bình thường.
“Giám sát Agis, Ách cơ.” – Jesus lúc đầu nói nhỏ, nhưng sau đó thì
hét lớn.
“2 Chuồn, ngài cho ta biết vì sau được chứ?” – Allah hỏi.
“2 Cơ, có lẽ nói với ngài cũng không sau, Agis thật chết rồi!”
“Thật à? Tứ quý 3 chặt 2” – Allah giọng có phần ngạc nhiên.
“Đi.” – Jesus.
“4,5,6,7,8,9 tới, ngài chung.” – Allah.
“Đây, còn việc đó…” – Jesus nói trong khi đưa tiền.
“Tôi sẽ xem xét lại.” – Allah nhỏ giọng.
Sau một hồi đánh bài với Jesus thua trắng tay…
“Thôi, tới giờ rồi, tôi đi đây, ngài giữ gìn sức khỏe nhé.” – Allah
nói trong khi mở cuốn tập nhận được từ Jesus đồng thời bước ra cửa.
“Ừ.” – Jesus đáp một cách hờ hửng.
Ra tới cửa, Allah bổng quay lại hỏi…
“Này, làm gì có bí mật với 6 nạn nhân nào trong cuốn sổ này đâu?”
“Đấy, bí mật đấy, giờ đã có 7 nạn nhân.” – Jesus giọng thản nhiên.
“Jesus, ngài dám chơi tôi!” – Allah hét lên trong khi bị một người khác
đưa đi!
Sau khi Allah đi khỏi được một lúc, một người đàn ông trong bộ quan
bào, tóc xoăn chạy lại trước phòng của Jesus hỏi vọng vào:
“Jesus, Allah có đến đây không?”
“Ngài ấy vừa mới đi khỏi, có gì liên quan đến Allah à, thần bài?” –
Jesus hỏi lại.
“Allah chơi bài gian lận, bị tôi bất tại trận thì chạy mất!”
Nói rồi, thần bài chạy biến, trong khi đó, Jesus lại nhủ “Hèn gì
bàn nào ngày ấy cũng có con 2 với bộ tứ quý!”.
….
Quay lại với lâu đài bị Thắng xâm nhập….
Lối vào cung điện…
“Đừng nhìn nữa, đi mau.” – Chrono nói trong khi dùng quyền trượng đập
nát một hình nhân.
“Ừ” – Nanoha gật đầu.
“Ừ” – Yuuno nói.
Kết thúc, cả 3 bất đầu tiến vào cung điện, xung quanh họ, xác của
các hình nhân vệ binh nằm rải rác khấp nơi.
Sau khi bước qua cánh cửa, trước mặt họ là hành lang dài nơi Thắng
đã từng đi qua, chỉ khác là sàn nhà lúc này đã xuất hiện khá
nhiều hố lớn, làm cho họ nhìn rõ phía bên dưới sàn nhà, một thứ
gì đó, có vẽ như không phải vật chất, đang chuyển động.
“Cẩn thận, đừng để bị rớt xuốn dưới, đó là một vùng vô hiệu hóa
ma thuật, rơi vào đó là cậu sẽ bị hút bởi trọng lực và không bao
giờ trở lại được đâu.” – Chrono lên tiếng nhắc nhở khi thấy Nanoha
chăm chú nhìn vào bên dưới sàn.
Qua khỏi dãy hành lang, 3 người đến tiến vào sảnh chính của tòa lâu
đài, nơi đặt chiếc ngai.
“Đây là….” – Yuuno lên tiếng khi nhìn quanh gian phòng.
“Có vẽ có người đến trước chúng ta.” – Chrono nói.
Trước mắt 3 người họ, gian phòng trông rất tàn tạ, xác của các vệ
binh hình nhân nằm rải rác khấp nơi, trần nhà thì bị đục một lỗ
thủng với dấu vết cháy xém và kim loại nóng chảy vẫn đang nhiễu
xuống từ cái lỗ đó, tường nhà xuất hiện nhiều dấu vết có vẻ như
là do đánh nhau.
“Đừng nhìn nữa, đi thôi.” – Chrono giọng ghiêm túc.
….
Trong khi đó, tại chỗ của Thắng…
“Nguyên, có thể gởi người tới giúp tớ được không?” – Thắng liên lạc
trong khi vung gậy hạ gục một vệ binh.
“Xin lỗi, nhưng cậu phải tiếp tục một mình thôi, nhanh lên đi, có một
khe nứt lớn đang được mở ra đấy. ” – Nguyên từ bên kia đầu dây trả
lời.
Thắng không trả lời, cậu ngất liên lạc và quay lại với trận chiến
của mình, xung quanh cậu vẫn còn 4 vệ binh, và người phụ nữ giữ
Jewel seed đã đi xa khỏi chỗ này.
“Xem ra mình phải nhanh chóng tìm được vài nhân viên mới được.” –
Thắng tự nhủ trong khi phá hủy một vệ binh.
3 vệ binh hình nhân còn lại lao về phía Thắng, nhưng cậu chỉ mất
chút ít thời gian để tiêu diệt chúng.
“Có vẽ như đây là con cuối cùng ở chỗ này rồi”
Thắng nói một mình sau khi dùng ma thuật tiêu diệt một hình nhân vệ
binh. Khẽ phủi chút bụi bám trên chiếc áo choàng, Thắng lại tiếp
tục cất bước tiến về phía trước và bỏ lại phía sau là cả núi
hình nhân.
Từ sau khi tiêu diệt con hình nhân đó, không còn một con hình nhân nào
cản bước cậu nữa, chính vì vậy, cậu nhanh chóng tìm được chỗ của
người giữ những viên jewel seed.
Góc nhìn của Thắng…
Tôi lần theo dấu vết của người phụ nữ kia, và giờ, trước mắt tôi
là một hang động đá với kích thước của một cái công viên, và người
phụ nữ giữ những viên jewel seed đang đứng ở giữa hang, bên cạnh bà ta
là cái ống trong suốt lúc trước.
Nóc trước một lọ ma lượng nhỏ, tôi bất đầu đật chân vào trong hang,
tiến về trung tâm, những viên Jewel seed đang trôi nổi tại đó, hơn chục
viên chứ không ít, và chúng đang xếp thành một vòng tròn, một dao
động ma thuật đang tỏa ra từ chúng, các dao động ấy quyện vào nhao
và tạo thành những xung kích nhỏ đánh vào hư không như muốn mở ra
một không gian mới, nếu là trước đây, có thể tôi sẽ không cảm nhận
được nó.
“Bà có biết việc mình đang làm là gì không thế?” – Tôi lên tiếng
trong khi tiến về phía người phụ nữ.
“Đương nhiên ta biết, mở ra con đường đến Alhazard.” – Bà ta quay về
phía tôi và trả lời.
“Alhazard? Dù không biết đó là đâu, nhưng tôi khuyên bà nên dừng việc
mình đang làm lại.” – Tôi nói với bà ta.
“Không đời nào, ta sẽ đến Alhazard, chỉ nơi đó mới có thể hồi sinh
cho Alicia của ta.” – Bà ta cao giọng.
“Nếu là hồi sinh, tôi biết một nơi có thuật hồi sinh.” – Tôi nhẹ
giọng, xem ra bà ta chỉ vì tìm kiếm thuật hồi sinh.
“Đừng hồng lừa ta, cục quản lý không gian của các ngươi không có một
thông tin nào về nó cả.” – Bà ta giận giữ.
“Có vẽ như chúng ta có hiểu lầm ở đây, tôi không đến từ cục quản
lý không gian như bà nói.” – Tôi bình thản đáp lại.
“Ta không cần biết ngươi là ai, đừng hòng cản đường ta!” – Bà ta
ngừng một chút rồi mới trả lời.
Nói rồi,ba ta vung tay ra, một quả cầu màu tím lao thẳng về phía
tôi, nhưng tôi cũng đâu có ngu mà đứng đó chịu trận. Dịch chuyển ra
sau lưng bà ta, tôi dùng quyền trựng chĩa thẳng vào lưng bà ta.
“Dừng việc bà đang làm lại ngay hoặc tôi sẽ dùng biện pháp mạnh!” –
Tôi uy hiếp bà ta.
“Đừng hòng… khụ khụ khụ” – Bà ta bị ho sặc sụa trong lúc nói, có
vẽ cơ thể bà ta đã tới giới hạn trong việc duy trì ma lực cho mấy
viên jewel seed.
“Dừng lại đi, tôi nói thật, tôi biết một nơi có thể hồi sinh người
chết.”
“Thật sau?” – Bà ta hỏi.
“Thật!” – Tôi khẳng định.
Đúng lúc đó….
“Precia Testarossa, đầu hàng đi, mọi chuyện chấm dứt rồi!” – Chrono nói ngay
khi vừa xông vào hang.
“Chấm dứt? Nực cười, mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, khụ…, ta chắc chắc sẽ cứu
được Alicia!” – Bà ta, Precia, đáp lời trong khi ho một cái.
Đúng lúc đó, Fate và Arf từ trên cao đáp xuốn.
“Mẹ!” – Fate hét lên và chạy về phía này.
“Tch, sao nó có thể đến đây như vậy.” – Precia nói thầm nhưng tôi vẫn nghe
được.
“Mày đến đây để làm gì?” – Precia hốt lên.
Nói rồi, bà ta dọng mạnh cây quyền trượng của mình xuốn đất, một ma pháp trận
cỡ lớn lập tức hiện ra dưới chân bà ta, dao động của mấy viên jewel seed trở
nên dữ dội hơn, và dưới mặt đất bất đầu xuất hiện từng lỗ hổng không gian.
“Con có vài điều muốn nói với mẹ.” – Fate nói khi dừng lại.
“Này, bà có biết mình vừa làm cái gì không thế?” – còn tôi thì hét lên.
“Khụ, quá trễ rồi, và ta cũng không muốn nghe.” – Precia nói.
Ngay sau đó, bà ta chộp lấy cái ống trong suốt bên cạnh, rồi nhảy vào một lỗ
hổng không gian gần đó. Trong khi đó, tôi thì lại đang cố tìm cách đóng cái lỗ
hổng này lại trước khi quá muộn, phong ấn cái nguồn tạo ra nó được không nhỉ?
Trong khi tôi chuẩn bị thi triển phép phong ấn vào mấy viên jewel seed thì một
sợi dây màu tím trói tôi lại rồi lôi tuột tôi xuốn cái lỗ mà lúc nãy bà già
kia vừa nhảy xuống. Trong khi đó phía trên kia Face đang bị vài người giữ lại
khi định nhảy xuống theo, có lẽ cô bé muốn đi theo mẹ mình.
..........
Vẫn dưới góc nhìn của Thắng….
Hiện tôi đang ở trước cửa một nơi được gọi là đồn cảnh sát, và bên cạnh tôi là
Precia đang ẵm Alicia, nguyên nhân của toàn bộ việc này là từ bà ta mà ra.
Sau khi rơi vào lỗ hổng không gian, tôi và bà ta bị đẩy tới đây, ngay giữa
đường phố, người dân thì la toán lên hết vì bỗng dưng có 2 kẻ quái dị xuất
hiện giữa phố, cái ống trong suốt của bà ta thì bể tan tành làm lan tràn cái
thứ chất lỏng màu xanh xanh bên trong nó, Precia thì hốt hoản lo cho cô bé bên
trong cái ống, tôi giúp bà ta một tay với chút phép thuật, có vẽ cái ống giúp
cho cô bé giữ nguyên được trạng thái trong lúc bà ta tìm kiếp thuật hồi sinh,
thế nên tôi dùng ma thuật thời không mà gần đây tôi học được iểm vào cô bé.
Ít phút sau đó, có mấy người được gọi là cảnh sát tới và chúng tôi bị đưa đến
nơi gọi là đồn cảnh sát để thẩm vấn vì lý do sử dụng ma thuật giữa thành phố.
Kết quả là chúng tôi phải ngồi trong tù 2 ngày thì mới được thả.
……….
Tại chỗ của Nguyên, góc nhìn thứ 3…
“Mất liên lạc rồi.” – Nguyên nói với giọng hụt hẵn.
“Có vẽ như cậu ta bị cuốn vào bên trong đó rồi!” – Agis ngồi kế bên nói.
“Cậu ta chưa chết đâu mà lo, chỉ cần cậu ta hoàn thành được thử thách mà tồn
tại duy nhất nơi cậu ta đến đặt ra thì cậu ta vẫn có thể trở về đây được.” –
Maxim nói khi đứng sau màn hình.
…........
Quay trở lại với Thắng, trong một công viên công cộng…
“Không liên lạc được, tôi và bà bị kẹt ở đây luôn rồi” – Thắng lên tiếng.
“Thế ngươi có biết được đây là đâu không?” – Precia ngồi kế bên lên tiếng, bên
cạnh bà ta là Alicia đang dựa vào bà ta.
Thắng không trả lời mà lấy quyển sổ trắng trong tay ra, đây là quyển sổ mà
Thiêng luật đưa cho cậu, từng dòng chữ bất đầu xuất hiện trên cái bìa trắng
của quyển sổ, nhìn vào nó, cậu trả lời.
“Midchilda of Fate – một thế giới song song với Midchilda.”
Nói rồi cậu bất đầu lật từng trang của quyển sổ.