Nhân Viên Mới


Người đăng: Người điên một cõi

Thắng sau khi hoàn tất vụ việc ở Clao, hay nói chính xác hơn là vụ
việc của Agis, thì không thực hiện tiếp 2 vụ kia. Lý do là Maxim nói
2 việc đó có liên quan tới anh ta và sau đó anh ta đi xử lý nó.

Khi được hỏi về lý do xuất hiện tại Clao, Maxim đã nói rằng anh ta
đang trả nợ, và một phần trong đó là giúp đỡ kẻ giữ luật đương
nhiệm.

Thế là Maxim chuyển đến sống ở chỗ cũa Thắng, và vợ anh ta cũng
đến, nhờ đó mà Thắng và Nguyên đỡ phải đi ăn cơm tiệm.

Nói về Agis, sau khi được Jesus dẫn đi gặp Odin, Agis được giao cho
nhiệm vụ hỗ trợ kẻ giữ luật, nếu được thì biến kẻ giữ luật
thành rễ nhà Odin luôn cũng được. Tất nhiên là Agis không hiểu về
đoạn sau lắm, dù sau thì Agis thật cũng đã chết.

Do là người quản lý, Jesus cũng phải chịu một phần trách nhiệm
trong việc của Agis, và vì làm biến, Jesus sau khi sử dụng khai sáng
để Agis có được tâm hồn của một cô gái 17 thì lại bỏ về thiêng
giới.

Và nhờ 2 kẻ đó, Agis và Maxim, mà Thắng hiện tại khá rảnh, thế nên
cậu chỉ còn biết luyện và học ma thuật mà thôi, nhờ đó mà trình
ma thuật của cậu tăng đáng kể.

2 ngày sau vụ việc của Agis…

Trước cổng nhà Thắng, một cô gái đang kịch liệt nhấn chuông cửa.

Lát sau, từ trong nhà, Agis nhanh chóng đi ra, nhìn vào người trước
mặt, cô hỏi…

“Cô tìm ai?”

“Nguyên.” – Cô gái trả lời cụt ngủn.

“Đợi chút.”

Nói rồi, Agis chạy thẳng vào trong nhà, chừng 5 phút sau đó, Nguyên
lững thửng đi ra, nhìn vào cô gái đang đứng trước cổng, anh hỏi…

“Cô là ai? Hình như tôi không quen cô thì phải?!”

Cô gái không trả lời, thay vào đó, cô đưa tay ra trước mặt, một quần
sáng vàng từ bàn tay cô bốc lên rồi quyện lại thành một tấm thẻ
trôi nỗi giữa không trung.

“Cô là con gái Gilgamesh?” – Nhìn vào tấm thẻ, Nguyên hỏi lại.

Cô gái không đáp, thay vào đó là một cái gật đầu.

Mở cửa cho cô gái tiến vào, vừa đi, Nguyên vừa hỏi cô gái…

“Cô tên gì?”

“Lê Thị Nhi.” – Cô gái trả lời cụt ngủn một lần nữa.

“Tên đẹp thế, ai đặt cho cô vậy?” – Nguyên hỏi tiếp.

“Cha tôi.” – Nhi lại trả lời cụt ngủn.

“Khó tin là ổng lại đặt cho cô, mà Gilgamesh, ngài ấy có dặn cô gì không?” –
Nguyên vẽ mong chờ hỏi.

“Có, hỗ trợ “kẻ giữ luật”.” – Nhi trả lời với giọng điều điều.

“Còn gì không?” – Nguyên hóng hớt.

“Tránh xa người tên Nguyên ra.”

Nghe xong, Nguyên câm nín, không hỏi nữa mà tiếp tục dẫn cô vào nhà.



“Ai thế?”

Tại phòng khách, Thắng đang ngồi đọc sách, thấy Nguyên dẫn một cô gái vào nhà,
nhìn vào cô gái, Thắng hỏi.

Người được Nguyên dẫn vào là một cô gái trông có vẻ trưởng thành, nếu so độ
tuổi thì có lẽ là 20, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mà không tì vết, Cập
mắt to tròn với long mi dày, chân mày mỏng và thanh, chóp mũi không cao mà vẫn
hài hòa với khuôn mặt, tóc dày quá vai, thân hình cân đối, lưng thẳng eo thon,
ngực nở môi mờ, tất cả tạo cho cô một nét quyến rũ rất riêng, không quá người
lớn nhưng cũng không nhiều thiếu nữ.

“Con gái Gilgamesh, cô ta đến giúp với tư cách người hỗ trợ.” – Nguyên trả
lời.

“Ừm, cám ơn vì đến giúp.” – Thắng nói, nữa đầu là với Nguyên, nữa sau là với
người mới tới – Nhi.

“Không có gì.” – Nhi lễ phép.



Tại Thiêng giới….

Khu vực tòa nhà hội thẩm của các thần….

Đây là một tòa nhà lớn, tuy kêu là tòa nhà nhưng có khi gọi bằng quảng trường
thì đúng hơn, vì tòa nhà này không có nóc. Cả kiến trúc này được thiết kế như
một cái sân vận động hình tròn với nhiều ghế xếp theo bật thang, trung tâm là
một cái đài nhỏ, có một cái bàn tròn khoét giữa, ở giữa là một cái ghế.

Hiện, cả tòa kiến trúc này đang chật kín thần với đủ hình dạng, có hình dạng
con người, có chim chóc, động vật, quái vật,... tới mấy thứ vật dụng như USB,
laptop, điện thoại, dép lào, ổ cấm điện, cáp mạng,.. hay mấy hình dạng dị hơn
như một cục thịt, một cái gì đó như ruột của ai đó, một thứ gì đó mà đang bị
che,… điều có.

“Jesus, ngài có lời giải thích nào không?” – Giọng của một vị thần nào đấy.

“Ta cảm thấy mình không có tội, ta đã làm tròn trách nhiệm.” – Jesus đang ngồi
ở trung tâm tòa nhà lên tiếng.

“Odin, ngài có muốn nói gì không?” – Lại là giọng của vị thần đó.

“Xét về tình, Agis đã được Jesus khai sáng, coi như là tròn bổn phận, nhưng
xét về lý, Jesus đã dung túng cho kẻ giữ luật, với tư cách một người cha, ta
không thể chấp nhận điều này.” – Odin giọng hùng hồn.

“Ngài thật sự quan tâm con bé như vậy ư?” – Jesus giọng điềm tĩnh.



Tại tầng hầm nhà Thắng…

“Gì thế?” – Nhi bước ra từ thang máy nhìn về phía trước mà hỏi Nguyên đang
đứng dựa tường kế bên.

“Họ đang luyện tập, coi chừng đạn lạc đấy!” –Nguyên nói trong khi vẫn đang
nhìn phía trước với khuôn mặt nghiêm túc.

Nghe xong Nhi không hỏi thêm mà bước ra khỏi thang máy, chọn một góc tường
cách xa Nguyên, một vòng sáng màu vàng nhạt hiện sau lưng cô, Nhi đưa tay vào
đó và lấy ra một cái ghế để xuống, chưa hết, cô còn tiếp tục lấy thêm một cái
bàn, vài tách trà và một cái bình trà rồi thì mới ngồi xuốn ghế.

Phía giữa gian phòng, một người phụ nữ với mái tóc vàng óng ánh dài ngan hong
đang tung bay theo mỗi di chuyển của cô, khuôn mặt hơi vuôn nhưng vẫn đầy nữ
tính, một cập mắt xanh biển, chân mày thẳng và manh, chóp mũi hơi thấp, ngực
to mông chuẩn, eo tuy không gọi là thon nhưng rất cân đối cơ thể cô. Người này
chính là Schlach Bismarck, vợ của Maxim.

Đối diện với cô là Thắng, cậu hiện tại đang niệm chú như điên, chính xác là
như một thằng điên luôn, niệm không ngừng nghỉ.

Cả 2, Bismarck và Thắng, hiện đang luyện tập, tuy gọi là thế nhưng có vẻ như
Thắng đang làm cái bao cát thì đúng hơn, lúc mới bất đầu thì Thắng còn xuất
được vài chiêu, nhưng càng về sau thì cậu càng phải phòng thủ, cuối cùng thì
phép cậu niệm chỉ còn lại là mấy phép phòng thủ không thôi. Nguyên do là từ
đầu tới cuối Bismarck không hề nương tay một tí nào, cô triển khai toàn bộ 8
pháo chính trong bộ thiết bị của mình và nã tới tấp từ đầu đến cuối trận.

Tuy nhiên, theo như Maxim nói thì như thế vẫn chưa là toàn lực của cô ấy, bởi
nếu dùng toàn lực, cô sẽ triển khai toàn bộ hỏa lực mà cô có, tức là 8 pháo
chính, 12 pháo hạng hai, 16 pháo phòng không, 22 pháo tầm thấp, 32 súng máy
phòng không và 4 thủy phi cơ.

“Phát cuối này, toàn pháo, bắn một loạt!” – Bismarck nói đồng thời đưa tay chỉ
về phía Thắng.

Ngay lập tức, Thắng dịch chuyển sang bên trái của Bismarck, cũng là hướng mà
Nguyên và Nhi đang ngồi xem ở gần đó.

“Hướng 3 giờ!” – Bismarck nở một nụ cười ranh mãnh.

Bùm bùm bùm bùm…

Ngay khi Thắng vừa xuất hiện, cũng là lúc 4 tháp pháo trên thiết bị của cô
nhắm vào vị trí Thắng xuất hiện mà khai hỏa. Kết quả, tất nhiên là Thắng ăn
trọn 8 quả đạn đại bác mà bay thẳng vào tường, bất tỉnh nhân sự, trong khi đó,
Bismarck đang thu hồi thiết bị của cô.

Thấy thế, Nhi nhẹ nhàng đứng lên từ chỗ ngồi, tiến về phía Thắng, kiểm tra một
vòng, cô nàng liền đưa tay ra giữ không trung, một vòng sáng hiện lên, từ bên
trong vòng sáng, bông băng, thuốc đỏ, kim y tế, chỉ y tế, băng keo vải,… trồi
ra.

“Nghe cô nói thì tôi còn chưa tin, bây giờ thì tôi tin rồi, cô thật sự là bác
sĩ!” – Nguyên đứng gần đó lên tiếng.

“Nguyên, tôi nghĩ anh nên xem cái này.” – Agis ngồi ở dàn máy tính đằng xa hét
lớn.

“Tới ngay đây, cái gì vậy?” – Nguyên hét trả lời rồi chạy lại.

….

Góc nhìn của Nguyên…

Trước mắt tôi là một thông tin vừa được gởi xuốn từ Thiêng giới, cha tôi, tức
Jesus, ông hiện bị cấm túc tại Thiêng giới, nên sắp tới có lẽ ông sẽ không
giúp chúng tôi được. Tôi đoán nguyên nhân là sự việc của Agis, dù sau thì Odin
cũng nổi tiếng là tàn bạo và thù dai, nên chẳng bao giờ có chuyện ổng sẽ bỏ
qua chuyện có liên quan đến ổng. Chưa kể, đây là chuyện có liên quan đến con
gái ổng, dù ổng chẳng quan tâm gì đến Agis cho lắm.

“Cô nghĩ sau?” – Tôi hỏi Agis.

Bổng nhiên, Agis đứng dậy, vồ ngay lấy vai tôi, cô nói:

“Nguyên, anh có thể đáp ứng tôi một việc không?” – Mặt Agis khá nghiêm túc.

Cái gì đây, tôi không biết là gì nhưng tôi có linh cảm chẳng lành…

“Có thể không được không?” – Tôi hỏi lại.

“Không, anh phải đáp ứng!” – Agis nhìn tôi chầm chầm.

“Ờ… ừ… được, mà… thả tôi ra được không, vai tôi sắp gẫy rồi!”

“A, xin lỗi, tôi vẫn chưa kiểm soát được sức mạnh của mình.”

Agis cuối cùng cũng thả tôi ra, tôi tự hỏi, liệu sau này Agis lấy chồng thì cô
ấy có lỡ giết chồng mình bằng cái sức mạnh của Valkyrei đó không nhỉ?

“Thế, cần tôi làm gì?” – Tôi hỏi Agis.

“Đơn giản lắm, đây là việc mà ngài Jesus thường làm, kiểm tra các hoạt động
xuyên không, tôi với anh mỗi người sẽ chia nhau một nữa công việc của ngài
ấy.”

Nghe Agis nói xong, tôi nhìn lên cái màn hình, một cửa sổ hiển thị cho biết
các hoạt động xuyên không sắp, đã và đang xảy ra, cái cửa sổ ấy đang không
ngừng cập nhật, nhìn cái thanh cuộn bên phải nó, tôi xanh mặt. có ít nhất vài
ngàn dòng chứ chả chơi, mà mỗi dòng là một cái hoạt động mới kinh. Tôi không
hiểu sau ông già tôi có thể xử lý hết đống này, chắc ổng phải có một đội ngũ
nhân lực hùng hậu lắm mới chịu nổi.

“Tôi từ chối được không?” – Tôi hỏi trong vô thức.

Bất giác, tôi cảm thấy có gì đó lạnh lạnh chạm vào cổ tôi, quay lại, tôi thấy
Agis đang gác kiếm lên cổ của tôi.

“Ngài Jesus bảo, nếu anh từ chối thì tôi có quyền chém bay đầu anh, dù gì thì
anh sẽ không chết do mất đầu đâu!” – Agis nở một nụ cười trên mặt, một nụ cười
của ác quỷ.

Đành vậy, ngồi vào cái ghế trước dàn máy, tôi bắt đầu bắt tay vào làm việc.
Trong số các công việc liên quan đến “kẻ giữ luật” thì đây là việc mà tôi muốn
tránh nhất. Dù rằng có máy kiểm tra các hoạt động giữa các thế giới, tuy
nhiên, vẫn có một vài, thật ra là một số lượng khá lớn, kẻ do may mắn hay vì
lý do gì đó khác mà lách được luật, nên các máy sẽ không báo, và việc mà tôi
đang làm chính là cái việc tìm ra kẻ lách luật đó trong số hàng ngàn kẻ xuyên
không mỗi ngày!

Lướt nhìn vào cái tiếp theo, tôi cảm thấy một sự quen thuộc không hề nhẹ ở
đây, vị trí là giữa một khoản không, dùng sóng chấn động để mở ra bức tường
giữa các thế giới, hình như cách đây ít lâu có một việc giống vậy.

Tôi bật thiết bị đo sóng lên, nó giống 2 lần xung chấn gần đây, chỉ khác là
cường độ tăng lên rất nhiều, hơn nữa là gián tiếp, nhìn qua thì có vẽ như là
một hiện tượng tự nhiên, nhưng tôi chắc là có kẻ nhúng tay vào. Nghĩ vậy, tôi
lên tiếng gọi Thắng đang ngồi ở vách tường đối diện.

“Có ai cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?” – Lúc này, Maxim bổng
dưng xuất hiện, nhìn cái gian phòng như một bãi chiến trường mà hỏi, cũng nhờ
anh ta mà tôi mới thấy rằng nãy giờ chị Bismarck và Thắng vẫn chưa sửa lại căn
phòng sau khi luyện tập xong.

“À, Thắng và chị Bismarck vừa luyện tập xong.”

Tôi trả lời Maxim, đồng thời nhìn về phía anh ta, để ý mới thấy, anh ta đang
cầm một xấp tài liệu.

“Cái gì thế?”

Tôi chỉ vào tập tài liệu mà hỏi Maxim.

“À, chút tài liệu thôi, không có gì đâu, nếu cậu muốn thì lát lên phòng riêng,
tôi cho cậu xem.” – Maxim nhỏ giọng vào tai tôi.

“Có gì mà 2 người bí mật thế?” – Chị Bismarck tiến về phía tôi hỏi.

Mà, nghe giọng Bismarck thì bỗng dưng Maxim dựng đứng cả lên.

“Không, không có gì, không có gì phải không Nguyên?!” – Maxim nhìn tôi, đồng
thời nháy mắt ra hiệu.

Có vẽ thú vị, có vẽ như tập tài liệu ấy không được để cho chị Bismarck thấy,
nó là gì được nhỉ, thông tin về gái đẹp ở các thế giới à?!

“Cái gì mà bí mật vậy ông anh, xem ở đây không được à?!” – Tôi hỏi Maxim trong
khi cố đưa tay lấy cái tập tài liệu.

“Bí mật?!” – Chị Bismarck nghi hoặc.

“Không, bí mật gì đâu?!” – Maxim cười ngượn.

“Cho thằng em này xem cái nào!” – Vừa nói, tôi vừa dựt sấp tài liệu khỏi tay
Maxim.

Maxim định dựt lại nhưng bị chị Bismarck giữ lại, cùng lúc đó, chị ấy lấy xấp
tài liệu khỏi tay tôi luôn.

Chị Bismarck dỡ xấp tài liệu ra xem, càng xem, mặt chi ấy càng dữ tợn hơn, có
vẽ chị ấy giận rồi, chắc là tài liệu về gái đẹp thiệt. Ném xấp tài liệu xuốn
đất, chị ấy quay về phía Maxim.

“Nói đi, một mình em không đủ cho anh sau? Anh chê em già rồi phải không? Khai
thật cho em, ngoài em ra, anh còn con nào nữa? Akagi, Essex, Yamato,
Illustration?” – Chị Bismarck hét lớn, trong mắt chị ấy rơm rớm nước mắt.

Có vẽ chị ấy ghen rồi, tôi lụm xấp tài liệu lên, mở ra coi, bên trong toàn là
thông tin về chiến hạm, có một chiếc tên là Illustration, hổng lẽ chị ấy ghen
với mấy cái chiến hạm này?!

“Hubby hết yêu em rồi! Hu oa………”

Chị Bismarck khóc lóc chạy về phía thang máy, phía sau chị ấy, Maxim đang chạy
theo sát nút phía sau. Đúng là một cập đôi kỳ lạ!


Kẻ Giữ Luật - Chương #15