Jewel Seed


Người đăng: Người điên một cõi

Tiếp cảnh chương 11, góc nhìn của Thắng…

Như một thiên thần hạ phàm, một cô bé với máy tóc màu nâu, tay cầm
quyền trượng, chân đi ủng trắng có cánh màu hồng, khoát trên mình
một chiếc váy trắng viền xanh từ trên trời hạ xuống…

Con sói đang bị trói buột bởi những tia sét, ngay khi nhìn thấy cảnh
đó liền vùng mình thoát khỏi chúng, lao tới cô bé vừa mới xuất
hiện kia, nhưng nó nhanh chóng bị chặn lại bởi sự xuất hiện đột
ngột của một cậu bé, một ma trận lớn hiện trên tay cậu đã chặn nó
lại.

Cô bé vừa mới hạ xuống kia nhanh chóng bay về phái Fate, trong khi
đó, cậu bé kia thì bỏ qua con sói và thi triển một phép thuật để
trói buộc các vòi rồng lại, mà tôi không thấy cậu ta niệm chú, có
vẽ cậu ta là một bặc thầy pháp sư.

Con sói vẫn ở đó, nó không tiến cũng như không lùi mà lặng lẽ quan
sát cô bé mới đến từ xa…

“Fate – chan!” – Cô bé lên tiếng khi đang tiếp cận Fate.

Cũng do tôi đang ở cách đó không xa nên mới có thể dễ dàng nghe
được.

“Hãy cùng nhau ngăn chặn những viên Jewel seed.” – Cô bé nói khi bay bên
cạnh Fate.

Jewel seed? Tôi nhìn viên ngọc trong tay mình, nó có bị cái gì mà
cần ngăn chặn đâu nhỉ? Hay là…. Tôi nhìn về phía mấy cái vòi rồng,
không lẽ thứ bên trong vòi rồng kia là Jewel seed?!

Chói mắt thật, gì thế nhỉ, một ánh sáng từ phía Fate chiếu về đây
khiến tôi chú ý đến.

Nhìn về phía Fate, cái lưỡi liềm trên cây quyền trượng của cô đã
trở lại, có lẽ vì lý do nào đó mà cô bé vừa có thêm ma lực.

“Mỗi người sẽ lo một nữa.” – Cô bé kia nói với Fate.

“Yuuno-kun và Arf-san đang giữ chân chúng! Đây là cơ hội của chúng ta!
Đếm đến 3 và cùng phong ấn nhé!” – Cô bé kia nói tiếp rồi bay về
phía mấy cái vòi rồng.

Fate nhìn theo cô bé kia như đang suy tính gì đó, rồi thì cái lưỡi
liềm trên cây quyền trượng của cô biến mất, đầu cây quyền trượng xoai
một góc 90 độ, bây giờ thì nhìn nó giống cây rìu hơn.

Phía dười lưỡi rìu, bốn tia sáng phát ra, Fate giơ thẳng cây rùi lên
trời, dưới chân cô một ma pháp trận lớn được hình thành trong chớp
mắt, từng tia lôi điện từ ma trận phóng ra không ngừng.

“Một, hai…!” – Cô bé kia lên tiếng.

Mà giờ chú ý về cô bé kia tôi mới thấy, dưới chân cô bé hiện có
một ma pháp trận cỡ lớn, và trên quyền trượng của cô bé đang tụ
tập một khối cầu ma lượng lớn, nhìn sau cũng không giống phép phong
ấn tôi thường thấy tí nào!

“Devine….” – Một lượng lớn ma lượng và tia sáng tự tập về phía cây
quyền trượng của cô bé lạ mặt kia.

“Thunder…” – Bên này Fate lên tiếng, kèm theo đó là hàng chục tia sét
đánh xuống từ bầu trời.

“Buster!” – Một tia sáng từ phía cô bé lạ mặt bắn ra nó nhanh chóng
thổi bay 3 cái vòi rồng.

“Rage!” – Cùng thời điểm đó, Fate lên tiếng và một lượng lớn tia sét
từ trời đánh thẳng vào tâm của 3 cái vòi rồng khác khiến chúng
tiêu tán.

Ôi trời ạ, họ có thật là trẻ con không thế, sức mạnh như vậy ít
nhất cũng là pháp sư cấp 120 trở lên, mà hình như từ nãy tới giờ
mình bị cho ăn bơ, đứng chần dần một đống ở đây nhưng chẳng ai ngó
ngàn!

Mấy cái vòi rồng mất tiêu, từ dưới biển, một cột sáng xanh phóng
lên, 6 đóm sáng nhỏ từ dưới biển nương theo cột sáng đó mà bay lên
giữa không trung.

Fate và cô bé kia tiến về phía cột sáng, cô bé kia có nói gì đó
nhưng do xa quá nên tôi không nghe được. Tôi tiến lại gần để rõ hơn
thì…

Một tia sét dữ dội từ trên trời đánh xuốn và trúng ngay tôi, nó
khiến bước tiến của tôi chậm lại một chút, lá chắn phòng ngự mà
tôi dựng lên thì bị phá vỡ hoàn toàn.

“Mẹ?!” – Fate lên tiếng trong khi tôi đang dựng lại một màng phòng vệ
mới.

Một tia sét nữa đánh xuốn và lần này thì nó đánh ngay Fate, và cô
bé thì chẳng phản kháng gì mà cứ để cho nó đánh.

Fate rớt xuốn nhưng nhanh chóng có người lại đỡ cô ấy, tên gì ấy
nhỉ, à nhớ rồi, Arf, Arf đỡ lấy Fate đồng thời lao lên về phía mấy
đóm sáng nhỏ kia.

Vẫn cố tiếng lại gần, lúc này thì tôi nhìn rõ mấy đóm sáng nhỏ
kia là gì rồi, mấy viên ngọc giống như viên tôi có, tổng cộng là 6
viên.

Một cậu bé mặt áo đen xuất hiện và chặn Arf lại nhưng nhanh chóng
bị cô nàng cho một đấm và văng ra xa, Arf tiếng về phía mấy viên
ngọc, lúc này chỉ còn 3 viên tại đó, tôi nhìn về phía người mới
tới, trên tay cậu ta là 3 viên ngọc.

Arf chộp lấy 3 viên ngọc kia rồi nhìn về phía cậu bé mới tới, cô
vung tay lên nhưng bất giác dừng động tác lại rồi nhìn về phía tôi
một cách cảnh giác.

Cậu bé mới tới lúc này cũng nhìn vào tôi, có vẽ như lúc này tôi
mới được chú ý.



Quay lại với Nguyên và Gilgamesh…

“Nói một cách khác, “Khởi nguyên” là thứ có thể tạo ra mọi thứ,
từ nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn, tới lớn như một hành tinh,
nó điều có thể tạo ra, hay thậm chí, trong một điều kiện nhất
định, nó có thể tạo ra một thế giới hay một vị thần mới!” –
Gilgamesh nói.

Nguyên một bên nghe xong nghiền ngẩm, rồi hỏi…

“Vậy ngài dùng “Khởi nguyên” tạo ra thế giới để làm gì?”

“Ta là một vị thần có “Thần nguyện”, nhiêu đó đủ để cho ngươi hiểu
rồi chứ?!” – Gilgamesh nhẹ giọng trả lời.

Nghe tới đây, Nguyên đã hiểu ra mọi việc, một vị thần có “Thần
nguyện” là một vị thần cực mạnh, nhưng họ có một nhược điểm chết
“thần”, đó là sức mạnh của họ phải được cung cấp liên tục, nếu
không, “Thần nguyện” của họ sẽ thiêu đốt chính họ đến chết.
Gilgamesh bây giờ chính là đang trong tình cảnh đó, thế giới để cung
cấp sức mạnh cho Gilgamesh tuy vẫn còn đó, nhưng Gilgamesh lại không
nhận được sức mạnh, nguyên do là ấn ký của Gilgamesh tại thế giới
đó đã bị đốt cháy, và tất nhiên, một vị thần phải đặt ấn ký của
mình lên một thế giới mới nhận được sức mạnh từ thế giới mà họ
đặt ấn ký lên.

Thế tại sau Gilgamesh không tạo một ấn ký mới cho thế giới trước
đó, xin thưa, một thế giới chỉ có thể tiếp nhận ấn ký của một vị
thần vào lúc hình thành nên thế giới đó, hoặc là vị thần đặt ấn
ký được chính thế giới đó tạo nên.

Gilgamesh thế nhưng lại không phải là vị thần do thế giới trước đó
tạo nên, mà là hắn tạo nên thế giới đó, vì thế, hắn mới phải tạo
ra một thế giới mới và đặt ấn ký của hắn vào đó trước khi “Thần
nguyện” của hắn thiêu đốt hắn đến chết!

“Ngài có khả năng tạo ra sinh mệnh à?!” – Nguyên hỏi.

Nguyên hỏi câu này vì cậu biết thứ cung cấp sức mạnh cho các vị
thần chính là sinh vật sống, hay nói cách khác là sinh mệnh, nếu
một thế giới không có sinh mệnh tồn tại, thì dù một vị thần đặt
bao nhiêu ấn ký của mình vào đó cũng không nhận được chút sức mạnh
nào!

“Không, nhưng ta có cách khiến cho thế giới của ta có sinh mệnh!” –
Gilgamesh nói.

“Có thể nói cho tôi nghe không?” – Nguyên hiếu kỳ.

“Đôi khi biết nhiều quá không tốt cho ngươi đâu!”

Gilgamesh nói rồi vung tay về phía Nguyên, một mũi tên liền xuất hiện
và cấm thẳng vào đầu Nguyên rồi biến mất, Nguyên hai mắt nhấm lại
như chìm vào giắc ngủ.

“Khi tỉnh giắc, ngươi sẽ không nhớ gì về cuộc trò truyện này đâu,
con gái áp út của ta, tuần sau sẽ đến làm trợ lý cho các ngươi…” –
Gilgamesh khoanh tay nhìn về phía Nguyên.



Quay lại với Thắng…

Góc nhìn của Thắng…

Nhìn vào tình cảnh vừa rồi, rõ ràng là một cuộc tranh đoạt Jewel
seed, dù rằng 2 bên lúc đầu có hợp tác nhưng lúc sau thể hiện thái
độ thù địch thấy rõ, mà hình như lúc này mình trở thành kỳ đà
cản mũi họ rồi…

“Này, có thể cho tôi biết, thứ này có tác dụng gì mà mấy người
tranh nhau dữ vậy không?” – Tôi lên tiếng hỏi thử đồng thời mở lòng
bàn tay ra để cho họ thấy viên ngọc trong tay tôi.

“Jewel seed!” – Tất cả bọn họ đồng thanh trừ Arf và Fate đang sống dở
chết dở trước mặt tôi.

“Tôi là Chrono Hallaoum của ban quản lý Không gian và Thời gian, nếu
được, tôi muốn các cậu vui lòng giao Jewel seed cho tôi.” – Cậu bé vừa
tới bay lại gần tôi và nói, đồng thời trước mặt cậu ta hiện ra một
màn hình bán trong suốt thể hiện thông tin của cậu ta.

Tôi nghĩ là mình cũng nên giới thiệu lại, dù gì người ta cũng đã
báo danh tính rồi mà…

“Trương Tất Thắng, “kẻ giữ luật” nhiệm kỳ này, có thể cho tôi biết
mấy người dùng thứ này vào việc gì không?” – Tôi hỏi lại, đồng
thời để hệ thống hiển thị ra một số thông tin của tôi.

“Kẻ giữ luật?!” – Chrono hỏi lại nhưng nhanh chóng bỏ qua nó, cậu
tiếp tục – “Tôi có nhiệm vụ thu hồi chúng!”

“Thế còn các cô?” – Tôi quay sang hỏi Arf.

Arf không trả lời, khuôn mặt cảnh giác trầm trọng, giống như đang
tính đường trốn trước hiểm cảnh vậy. Tuy nhiên, cô bé trong lòng cô
thì không im lặng.

“Vì mẹ tôi, gia đình tôi!” – Cô bé nhẹ giọng, cũng phải, bị thương
nặng thế mà!

Tôi nhìn 2 bên, có vẽ ai cũng muốn có nó, mà tôi thì chỉ có một
viên, làm sau giờ nhỉ, hay là cắt nó ra, đưa mỗi người một nữa, mà
lấy cái gì cắt, vấn đề nan giải đây, một bên vì gia đình, dù tôi
không biết gia đình là gì nhưng hẳn nó rất quan trọng, một bên là đi
thu hồi, tôi cho là nên đưa cho bên vì gia đình, vì nhìn thấy tội
nghiệp thôi.

2 lần tôi gặp họ, cô bé điều trong tình trạng bị thương nặng nề, mà
nguyên nhân là vì cái viên ngọc này, suy ra là cô bé bất chấp mạng
sống vì nó, nếu giao cho bên thu hồi thì sau nhỉ, hẳn là 2 cô gái
này sẽ bất chấp hiểm nguy mà đi cướp cho coi, thế thì có lẽ tôi nên
giao cho 2 cô gái, nếu họ làm gì xấu thì tôi sẽ đứng ra ngăn vậy,
dù sau thì thứ này có thể tạo ra cả một giao động không gian, họ
mà dùng nó làm gì thì chắc chắc tôi phải biết!

“Xin lỗi, nhưng tôi sẽ giao nó cho 2 cô gái này!” – Tôi nhẹ giọng.

“Nếu vậy thì tôi sẽ cướp nó từ các người vậy!” – Chrono lên tiếng
và lao về phía tôi với cây quyền trượng trong tay.

Chrono lao lên với cây quyền trượng dân cao quá đầu, dù nhìn thế nào
thì cậu ta cũng chuẩn bị làm một cú bổ từ trên xuống…

Keng

Âm thanh va chạm vang lên khi tôi dùng cây quyền trượng trên tay mình để
đỡ đòn đánh ấy, nhưng Chrono chưa dừng lại ở đó, cậu ta lui ra xa
đồng thời từ cây quyền trượng của cậu ta, một tia sáng xanh phóng
đến nhưng nó nhanh chóng bị chặn lại bởi lá chắn tôi đã dựng lên
từ trước.

“Đi đi, tôi sẽ cản chân họ.” – Đưa viên ngọc cho 2 cô gái, tôi bảo họ
rời đi.

“Nanoha, chặn họ lại.” – Chrono hét lớn.

“Không dễ vậy đâu, gió ở quanh ta, cắt nát kẻ thù!” – Tôi lên tiếng
đồng thời xoay người lại, niệm xướng.

Ma lượng chạy khỏi người tôi, truyền vào quyền trượng, tôi chỉa cây
quyền trượng về phía cô bé áo trắng đang lao lên cản đường Fate kia,
một lưỡi đao trắng mờ từ cây quyền trượng phóng ra, lao vun vút về
phía cô bé kia.

Ma pháp tôi vừa phóng khá yếu, đối với các pháp sư cấp 120 dù có
trúng đi nữa thì cũng không đủ để kết liễu mạng sống của họ, thập
chí sợ là còn chưa qua được lớp phòng ngự của họ nữa là, ước
chừng cô bé cấp trên 120 nên tôi mới sử dụng nó.

Choan, choan, choan, crắt, bang…

Một loạt âm thanh vang lên, lúc này tôi mới để ý thấy lá chắn của
tôi vỡ nát, xoai người lại, tôi thấy một tia sáng xanh đang tiếp cận
mình, nhanh chóng dùng dịch chuyển tránh nó, tôi lại niệm xướng
dựng lên một cái lá chắn mới.

“Á….” – Giọng của cô bé lạ mặt kia, có vẽ đao gió của tôi đánh
trúng cô ta rồi, cơ mà tôi nhớ là đao gió của mình đâu có mạnh đến
mức khiến cô bé phải hét lên như thế chứ?!

“Nanoha...” – Chrono lên tiếng đồng thời nhìn về phía cô bé đó.

Tôi cũng nhìn về phía đó, Fate và Arf đã biến mất tự lúc nào…

“Chặc,… rút lui thôi.” – Chrono sau khi thấy cô bé kia không có việc gì
thì nhìn về phía tôi, vẻ mặt khó chịu.

Chrono nói xong, mấy người còn lại cũng biến mất luôn, bỏ lại một
mình tôi giữa biển cả…

“Nhóc, chụp lấy!” – Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, giọng của
Gilgamesh chợt vang lên.

Rắc, xoảng…

Nguyên ở đâu xuất hiện, cả người cậu ta lao về phía tôi và đập nát
cái lá chắn mà tôi vừa mới dựng nên, mà cậu ta bất tỉnh rồi, có
lẽ là Gilgamesh ném cậu ta về phía tôi đây mà!

Cơ mà, bộ lá chắn của mình yếu vậy sau trời, tùy tiện bất kỳ ai
cũng đập nát được nó!


Kẻ Giữ Luật - Chương #12