Sau Khi Trở Về


Người đăng: Người điên một cõi

Tại một khoản không vô tận trong vũ trụ, xung quanh chỉ là một màu
đen…

Gilgamesh, lúc này đang đứng khoanh hay tay lại, mắt chăm chăm nhìn vào
một quả cầu màu vàng đang trôi nổi giữa khoản không, bên trong quả
cầu, hàng tỷ điểm sáng nhỏ đang không ngừng xoay quanh tâm quả cầu
như một thiên hà thu nhỏ, quả cầu ấy chính là “Khởi nguyên”.

Từ người Gilgamesh, từng luồn sáng ánh vàng đang không ngừng phóng ra
và dung nhập vào quả cầu, khiến các điểm sáng bên trong quả cầu
không ngừng tăng tốc.

“Có gì không?” – Bắt giác, Gilgamesh lên tiếng…

“Tôi đến xem ngài làm gì với “Khởi nguyên” của tôi, chính xác thì
ngài đang làm gì thế?” – Nguyên xuất hiện cách đó không xa, ánh mắt
không ngừng nhìn vào quả cầu.

“Tạo ra một thế giới mới trước khi nguyện lực của ta cạn kiệt.” –
Giọng Gilgamesh trầm trầm.

“Tạo ra thế giới mới, bằng nó ư?” – Nguyên hỏi lại…

“…” – Gilgamesh không trả lời.

Sau một thoán im lặng, Gilgamesh mới lên tiếng…

“Ngươi có biết, “Khởi nguyên” thật ra là gì không?” – Gilgamesh hỏi.

“Không, liệu ngài có thể cho tôi biết được chứ?” – Nguyên trả lời
thẳng thừng.

“Ta nhớ là ở thiêng giới có dạy về mấy cái này mà, hay là ngươi
trốn học?” – Gilgamesh ngạc nhiên hỏi lại.

“Ừ, tui trốn học đấy, giờ thì ngài nói cho tôi biết được không?” –
Nguyên đáp.

“Nếu nói đến “Khởi nguyên”, thì nó là cả một đoạn lịch sử của
Thần giới, ta sẽ chỉ nói về nguồn góc, còn chi tiết, ngươi có thể
tìm ở thư viện thiêng giới.”

Nói rồi, Gilgamesh bắt đầu câu truyện…

“Tự ngàn xưa, khi các vị thần chưa xuất hiện, lúc đó, không ai biết
là vũ trụ này như thế nào, họ chỉ biết, thời điểm đó, “Khởi
nguyên” đã tồn tại nơi các vị thần ra đời…”

“Sau đó, 2 vị thần đầu tiên ra đời cùng lúc, họ được đời sau gọi
là “Sáng tạo” và “Phá hủy”, “Sáng tạo” có khả năng tạo ra mọi thứ
từ “Khởi nguyên” nhưng không tạo ra được sinh mệnh, còn “Phá hủy” có
khả năng tách “Khởi nguyên” ra khỏi nơi các vị thần ra đời và tạo
nên sinh mệnh từ lớp vỏ bao bọc của “Khởi nguyên”.”

“Nếu ngươi coi “Khởi nguyên” là cực dương, thì lớp vỏ bao bọc nó là
cực âm, và khối năng lượng nơi các vị thần ra đời chính là hỗn hợp
chưa thành hình của 2 thứ đó, 2 vị thần ấy cũng hiểu được điều
này và họ đã thử kết hợp thứ được tạo ra từ khởi nguyên và sinh
mệnh, vậy là vị thần thứ 3 ra đời, và cứ thế, hàng ngàn vị thần
nữa cũng lần lượt xuất hiên.”

“Các vị thần được tạo ra sau đó đã bắt chước 2 vị thần đầu tiên
sử dụng khởi nguyên, nhưng họ không tạo ra được sinh mệnh như “Phá
hủy” mà phải sử dụng khối năng lượng nơi các vị thần ra đời để
tạo ra sinh mệnh,…”

“Các thần cần một nơi để sống, họ không thích trôi dạt trong vũ trụ
vô tận, thế nên họ đã dùng khởi nguyên để tạo nên một thế giới, nó
gọi là Thần giới, và cũng từ khởi nguyên, hàng ngàn vụ việc khác
nhau đã nổi lên…”

“Mà một điều nữa, chắc ngươi cũng đã biết khi nhận được một “Khởi
nguyên” từ cha ngươi, “Khởi nguyên” không phải là tên thật của có, tên
thật của nó, không một kẻ nào có thể gọi được, thậm chí là những
vị thần đầu tiên!”



Quay lại với Thắng…

Góc nhìn của Thắng…

Tôi trở xuống mật thất, nhưng Nguyên không có ở đó, có lẽ cậu ta đi
đâu rồi, tôi nhìn về phía dàn màn hình kia, tôi chưa sử dụng nó thử
lần nào, tôi chỉ thấy Nguyên sử dụng nó, nhấn nhấn vài cái, vậy
là tôi bị dịch chuyển đến chỗ khác.

Tôi tiến về phía dàn màn hình ấy, to thật, cao bằng mấy con người
cộng lại chứa chả chơi, phía dưới nó có một cái bàn liền tường,
cách đó có vài cái ghế, tôi chẳng thấy cái nút nào để nhấn cả,
vậy mà Nguyên vẫn thường đứng đây và nhấn nhấn như thể có mấy cái
nút vậy.

Tôi đưa tay lên cái bàn liền tường ấy, một cái màn hình bán trong
suốt với hàng ngàn con chữ khác nhau hiện lên, mỗi con chữ lại được
nằm gọn trong một khung ánh sáng, cũng có khung bao bọc không chỉ là
một con chữ mà là một từ, không hiểu sau, dù rằng tôi biết con chữ
trước mắt đối với tôi hoàn toàn xa lạ mà tôi vẫn có thể hiểu nó
viết gì, có ý nghĩa gì.

Tôi nhấn vào con chữ có ý nghĩa khởi động, dàn màn hình phía trên
liền được kích hoạt, nó hiển thị thật nhiều thứ, có cái là bản
đồ khu vực, có cái là các thông số, cái thì cho biết tọa độ hiện
tại, cái khác cho biết tình trạng trang thiết bi,…

Tôi nhìn vào cái màn hình hiển thị lịch sử dịch chuyển chung, nó
đang không ngừng cập nhật, những câu như “Có sự dịch chuyển từ … sang
…” hay “Phát hiện thấy dấu hiệu dịch chuyển bất thường tại ...”
hoặc “Tìm thấy cổng dịch chuyển đang hoạt dộng tại…” không ngừng
hiện lên, tôi nghĩ ai mà quản lý mấy thông tin này chắc điên quá.

Dù đã biết khả năng của dàn máy này, nhưng tôi vẫn phải ngạc nhiên
với hiệu suất của nó, nhìn vào nó mà tôi nhớ tới việc mình phải
quản lý hàng ngàn thế giới khác nhau, nản thật, tôi phải nhanh
chóng tìm thêm nhân viên giúp đỡ thôi.

Tôi lướt mắt liên tục qua các màn hình, bảng biểu, rồi tôi nhìn
thấy một bảng biểu hiển thị lịch sử dịch chuyển cá nhân, khá dày
đặc, tuy nhiên đa phần toàn là dịch chuyển thất bại, nhìn vào điểm
đến, toàn bộ điều giống nhau, ở dòng áp chót, điểm đến cũng như
thế, và là dịch chuyển thành công, nhìn vào thời gian, tôi biết đó
là lần dịch chuyển vào sáng nay, khi Nguyên đến tìm tôi.

“Lưu điểm đến ấy lại như thế nào nhỉ?” – tôi tự hỏi.

Ngay sau đó, trên dàn màn hình liền hiển thị một câu: “Vui lòng cho
biết tọa độ điểm đến cần lưu!”, có vẽ như hệ thống này không cần
phải nhập tay cũng được.

Tôi nhìn vào điểm đến lúc sáng, đọc lên tọa độ của nó và lưu lại
với tên “Mami” cho dễ nhớ, sau đó, tôi lại nhìn tới dòng cuối trong
danh sách lịch sử, nó hiển thị một điểm đến khác, và chỉ mới
cách đây vài giờ, có lẽ người dịch chuyển là Nguyên.

“Làm thế nào để dịch chuyển nhỉ?” – tôi nói một mình.

Và cái màn hình hiện lên nguyên một cái hướng dẫn sử dụng, tôi đọc
hết nó, dài thật.

Đọc hết cái hướng dẫn sử dụng, chắc cũng hơn nữa tiếng đã qua
rồi, tôi quay lại, Nguyên vẫn chưa trở lại, liệu tôi có nên thử dùng
cái hệ thống này đi đâu đó không nhỉ?

Tôi nhìn vào màn hình đang hiển thị bản đồ khu vực, tìm cái bãi
biển gần nhất, thưa người, rồi chọn nó làm điểm đến, tôi kích hoạt
hệ thống dịch chuyển, sau đó tôi bức lên bục dịch chuyển để được
chuyển đi.

Thôi, tiêu, tôi quên thiết đặt nó như một chuyến đi khứ hồi rồi, lát
làm sau mà về đây, tôi định nhảy khỏi bục dịch chuyển để chỉnh lại
nhưng đã quá muộn, ánh sáng dưới bục đã bao lấy tôi và sau đó thì
tôi xuất hiện ở bãi biển đã chọn.

Nhìn về cảnh vật phía trước, tôi biết vì sau mà cái bãi biển này
vắng người rồi, trước mắt tôi, xa xa ngoài biển là mấy cái vòi
rồng khổng lồ đang nhảy múa giữa biển khơi, gió thì thổi ào về
phía đất liền, lâu lâu còn có mấy cái cây bị bứng cả rễ bay bay
trong gió nữa chứ. Lần đầu tự mình dịch chuyển bằng cái thiết bị
đó của tôi mà lại như thế này, tôi không biết nên nói là hên hay xui
nữa?!

Nhìn về phía mấy cái vòi rồng, nó đang tung tăng nhảy múa giữa
biển khơi, tôi nghĩ có lẽ mình nên rời khỏi đây sớm trước khi nó
vào bờ, mà cái tia sáng vàng cứ lượn qua lượn lại giữa mấy cái
vòi rồng kia là gì ấy nhỉ, nó làm tôi tò mò rồi đấy.

Thôi thì đằng nào cũng đến đây rồi, ra đó xem sau, với ma thuật của
mình, tôi có đủ tự tin để đảm bảo là mình sẽ không chết bởi mấy
cái vòi rồng đó, thế là tôi bắt đầu niệm xướng phép bay và tiến
về phía mấy cái vòi rồng, tôi sử dụng phép bay vì đơn giản là tôi
không muốn bơi ra đó thôi!

Mất ít phút để đến nơi, gió ngoài này rất mạnh, biển động dữ
dội, mưa rào không ngừng, sấm chớp cứ thỉnh thoản lại xuất hiện
quanh mấy cái vòi rồng, tôi đảo mắt tìm kiếm thứ ánh vàng tôi thấy
lúc nãy, nhưng không thấy, tôi bèn đảo qua lại giữa các vòi rồng…

“Là cậu?” – Một âm thanh vang lên phía sau tôi.

Tôi xoai người lại, trước mắt tôi lúc này là một cô bé tóc vàng để
2 bím, nhìn mặt cô bé quen lắm, mà tôi gặp cô bé ở đâu nhỉ?

“Giao Jewel seed mà cậu giữ ra đây!” – Cô bé chĩa cây liềm trên tay về
phía tôi.

Jewel seed, nó là gì, tôi có nó à, nhớ rồi, là viên ngọc lần
trước, đúng là tôi vẫn còn giữ trong người, và cô bé trước mặt tôi,
nếu nhớ không lầm thì được gọi là Fate…

“Có thể cho tôi biết cô dùng nó làm gì không?” – Tôi hỏi lại.

Xẹt xẹt xẹt, oành…

Một tia sét từ vòi rồng đánh thẳng xuốn nước, cô bé – Fate – nhìn
về phía mấy cái vòi rồng rồi nhìn tôi, rồi bay về phía mấy cái
vòi rồng, có gì ở đó mà làm cô bé sốt ruột thế nhỉ?

Có tổng cộng 6 cái vòi rồng ở đây, tôi tiến về 1 cái gần mình,
một tia sét từ nó đánh về phía tôi và hất tôi đi khá xa, quần áo
tôi cháy đen rồi, trời ạ, bộ đồ tôi mới mua mà lại…., biết thế lúc
nãy tôi trang bị pháp bào rồi mới bay ra đây!

Mở lên hành trang, sau khi đeo xong đống trang bị quen thuộc của mình,
chỉ khác là cây quyền trượng trên tay là cây quyền trượng được chúa
trao cho, tại sau à, chơi ngu một lần là quá đủ rồi, hơn hết, cây
quền trượng này tiết kiệm được cho tôi không ít ma lượng.

Chuẩn bị sẵn vài ba phép phòng ngự ít ỏi mà tôi có, tôi lần nữa
thử tiến về mấy cái vòi rồng để kiểm tra, một tia sét từ nó đánh
vào tôi lần nữa, nhưng do đã phòng bị trước nên tôi vẫn có thể dễ
dàng tiến lên.

Tinh……….

Một âm thanh vang lên đồng bộ từ tất cả các vòi rồng, tôi dừng lại,
quan sát tất cả chúng, thứ tôi thấy, là ở bên trong 6 cái vòi rồng
ấy, có vật gì đó đang phát sáng, và Fate, đang lượn lờ quanh một
cái vòi rồng mặt cho việc bị sét phóng trúng, có lẽ cô bé muốn
thứ ở trong vòi rồng, nó là gì nhỉ?

Hay là thứ gọi là Jewel seed, tôi lấy viên ngọc được gọi là Jewel
seed mà tôi có ra, ngay lúc đó…

Tinh…….

Một âm thanh vang lên đồng bộ từ 6 vòi rồng và viên ngọc trong tay
tôi, thứ bên trong các vòi rồng lúc này đã trở nên sáng hơn nữa, rõ
ràng, thứ mà các vòi rồng ấy đang nắm giữ và viên ngọc trên tay tôi
chắc chắc có quan hệ.

Ủm, ào….

Fate bị một tia sét đánh trúng và văng xuốn nước, nhưng cô bé nhanh
chóng bay lên khỏi mặt nước, cái lỡi liềm trên cây liềm của cô bé
đang nhỏ dần, à không, để ý kỹ thì ngay từ đầu nó là một cái
lưỡi liềm do ma thuật dựng lên nên thứ trên tay cô bé không thể là cây
liềm được, nhìn vào hình dáng của nó, tôi đoán đó hẳn là một cây
quyền trược.

Fate tiếp tục lao vào, cô bé chém đứt một tia sét đang lao về phía
mình nhưng ngay sau đó cô bị một tia sét khác đánh bặt ra…

“Fate, Fate,…” – một con thú trong giống chó sói có lông màu vàng
nhanh chóng lao về phía cô bé nhưng bị một tia sét khác giữ lại.

Fate lấy lại được thăng bằng sau khi bay đi một quảng, cái lưỡi liềm
trên cây quyền trược kia lúc này đã biến mất, có vẽ cô bé đã kiệt
sức rồi.


Kẻ Giữ Luật - Chương #11