Incheon Chiều Mưa Buồn


Người đăng: kjtkjdb0y

Anh quay sang hỏi Sumin:
- Hai người đó đang hẹn hò à?
- Cậu cũng biết Jani à? Nghe nói Jinwoo đang tán tỉnh cô, nhưng không biết có
thực sự hai người có đang yêu nhau không nữa hay mới chỉ làm quen thôi. Sumin
trả lời không chút bận tâm.
Mà sao cô ta không ở nhà với mẹ mà toàn ở với bố thế? Mẹ cô ta ở nhà một mình
à? Tr hỏi vô tư.
Mặt Sumin có vẻ buồn, ánh mắt lờ đi không còn lanh lợi như thường ngày nữa.
Anh nói giọng chùn xuống:
- Mới chỉ hơn hai tháng trước thôi, Mẹ Jani không may bị tai nạn giao thông
qua đời. Cả đội đi dự đám tang mà không tài nào cầm nổi nước mắt, Jani thì
khóc ngất bên quan tài mẹ cô. Bà ấy tốt lắm, tuần nào cũng làm bánh mời cả đội
ăn. Thế mà... Sumin ngập ngừng, anh xúc động như nhớ về người thân quen của
mình.
Tr cũng lặng đi, vỗ vai Sumin vài cái, cũng không biết nói gì hơn. Bây giờ thì
anh đã hiểu được vì sao người con gái có ánh mắt buồn ấy thường ngồi khóc một
mình. Vì sao cô thường ở lại câu lạc bộ, chắc có lẽ cô không muốn về nhà,
không muốn phải nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc của mẹ cô ở đó. Một cô gái
xinh xắn, chưa đôi mươi đã phải chịu mất mát lớn như vậy. Lòng Tr nặng trĩu,
vốn đã đồng cảm bây giờ còn thương cô nhiều hơn, tình thương giữa con người
với nhau trước những đau đớn mà tạo hóa sắp đặt. Cũng là cái nôi để tình
thương yêu đôi lứa nảy nở sau này.
Cuộc sống của Tr cứ thế tiếp diễn, chỉ có một điều khác là từ hôm đó ngày nào
phòng anh cũng vang lên bài hát bất hủ " Khúc Thụy Du".
" Hãy nói về cuộc đời khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì về bên kia
thế giới ngoài trống vắng mà thôi, Thụy ơi và tình ơi... "
Có thể với những người khác ở lứa tuổi của anh, những ca từ, giai điệu của bài
hát này không phải dễ để cảm nhận. Nhưng với Tr thì khác, anh thường nghe
những bài hát trữ tình, những bài sâu lắng về cuộc đời, nên anh thường nhạy
cảm với mọi thứ xung quanh. Đã bao lần Tr rơi nước mắt khi những ca từ được
này cất lên, nỗi đau tưởng chừng rất nhẹ nhàng nhưng cứ ray rứt, âm ỉ mãi
không thôi. Chắc bây giờ Jani cũng vậy, dù một cơn gió vô tình thổi qua hay
một chiếc lá nhẹ rơi cành cũng dễ dàng lấy đi những giọt nước mắt của cô. Chỉ
biết mong rằng rồi thời gian sẽ xoa dịu đi nỗi đau này.
Dù là đã quen với tất cả mọi thứ, nhưng cuộc sống của Tr cũng không dễ dàng
gì. Nhất là với Jinwoo và Junho. Đỉnh điểm nhất là lúc thi đấu giao hữu với
đội bóng cùng thành phố. Tr được thay vào hiệp hai, có cơ hội ngon ăn, Tr đứng
ở vị trí khá thuận lợi, nhưng Junho không chuyền mà dứt điểm ra ngoài. Quá bực
vì lối chơi cá nhân của Junho, Tr phang một tràng tiếng Việt ra. Không biết
Junho hiểu không nhưng đứng lại nhìn Tr chằm chằm, anh mắt như muốn ăn tươi
nuốt sống anh, chắc phản ứng của Tr làm Junho rất khó chịu. Hết trận, vừa bước
vào phòng thay đồ, Tr giật bắn người lùi lại né một chiếc giày bay vụt qua mặt
anh, Junho xông vào, tính cho anh một trận. Mọi người lao vào can ra, tiếng
chửi rủa ầm ĩ vang lên cả một phía. Tr còn chưa hiểu chuyện gì thì bất ngờ:
Bịchhhhhhhh!!!!!!!! Jinwoo từ phía sau lao tới đấm Tr một cái như trời giáng.
Tr ôm mặt nằm xuống sàn, máu từ trong miệng anh chảy ra dính ướt cả vai áo.
Jinwoo chỉ thẳng mặt anh quát lớn:
- Giỏi lắm nhóc con! Cứ thái độ nữa đi rồi biết tay tao!
Tr vùng dậy thì Sumin lao vào can anh ra. Không khí căng thẳng hơn bao giờ
hết. Junhoo và Jinwoo cũng còn đang ức lắm. Nhưng ai cũng bị hai, ba người giữ
chặt không cách nào thoát ra được. Jinwoo còn với chân đá bể cái thùng nước
lạnh, nước chảy ướt cả sàn nhà. Tiếng ồn ào, bàn tán xôn xao. Bất ngờ Coach
xuất hiện. Mọi thứ đều im bặt. Sự im lặng đáng sợ bao phủ cả căn phòng, ai
cũng toát hết cả mồ hôi.
- Cái chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Coach lườm lườm đôi mắt hỏi.
Không một tiếng trả lời, tất cả đều cuối đầu. Liếc qua thấy Tr máu đang chảy ở
miệng. Hỏi Tr có chuyện gì thì anh bảo không sao. Coach không nói gì nữa,
trước khi bỏ ra ngoài ông hẹn Tr ăn cơm xong rồi gặp ông ở văn phòng, chỉ
riêng mình anh thôi.


Incheon Chiều Mưa Buồn - Chương #6