Người đăng: kjtkjdb0y
Cậu bé rất mạnh dạn và gần gũi, khác hẳn với hai người hồi chiều ăn cơm cùng
anh. Người Hàn không khô khan và khó gần như anh nghĩ. Hai người trò chuyện
thêm lúc lâu. Cậu bé nói về mọi thứ ở đây, từ việc mấy giờ đi ăn, mấy giờ phải
tắt điện đi ngủ, cả những nội quy ở đây. Tr rất vui vì mới qua có người trò
chuyện với mình, còn chỉ mình thêm cả những điều chưa biết. Cậu bé nói thêm:
- Hai người anh ăn chung hồi chiều là hai ngôi sao ở đây đó. Họ thường ăn
riêng và rất khó gần. Một người da trắng, tóc dài tên là Jinwoo, đội trưởng ở
đây được ba năm rồi. Còn người cao cao kia là vua phá lưới năm vừa rồi, tên là
Junho. Họ luôn luôn lạnh lùng và chỉ chơi với nhau thôi.
Tr thầm nghĩ lúc ở Việt Nam mình cũng từng là ngôi sao của đội. Việc có khó
gần hay dị thường cũng là điều dễ hiểu, biết đâu có thể mình mới qua họ cố làm
nổi như thế thôi, chứ cùng đội với nhau không lẽ họ khó khăn với mình. Tr cười
với vẻ chẳng lo âu gì cả. Cậu bé nói xong gật đầu chào anh rồi chạy ù lên
phòng, bắp chân cậu nhỏ xíu nhưng săn chắt, chạy rất nhanh nên Tr đoán cậu bé
này chắc đá ở biên thôi. Ngồi thêm tí nữa, Tr cũng đứng dậy về phòng của mình.
Hôm nay anh cảm thấy khá mệt, muốn lên giường sớm. Trước khi ngủ trong đầu anh
vẫn không quên hình ảnh cô gái ngồi khóc hồi chiều. Nó có cái gì đó cứ theo
anh suốt từ tối tới giờ. Nằm trằn trọc một lúc anh tắt điện rồi chìm vào giấc
ngủ. Cửa vẫn không khóa để chờ anh Tuấn về.
Đã hơn 6h sáng mặt trời vẫn chưa lên cao, anh Tuấn lắc nhẹ vai Tr dậy chuẩn bị
đi ăn sáng. Anh Tuấn mới tắm xong còn quấn cái khăn trên người. Theo thói
quen, sáng nào anh cũng dậy từ sớm chạy mấy vòng quanh khu cho vã mồ hôi, rồi
lên tắm xong mới đi ăn sáng. Tr lò mò ngồi dậy, đánh răng xong theo anh Tuấn
xuống nhà ăn. Các món ăn sáng ở đây khá khó ăn, Tr chỉ ăn được vài cái
sandwich với phô mai. Anh Tuấn thì đã ăn quen, anh ăn khá nhanh một cách ngon
miệng. Chắc phải cần vài tuần Tr mới ăn quen được. Bỗng có tiếng la toán lên
bằng tiếng Hàn ở phía cuối nhà ăn. Tr nhận ra hình như là người ăn cùng mình
hôm qua, Jay có nói đó là là Junho- mùa trước vừa giành danh hiệu vua phá
lưới- vừa đang chỉ tay dưới đất vừa quát một cậu nhóc. Cậu khóc ầm lên rồi vội
vàng cuối xuống đất nhặt lên mẫu bánh mì, cuối đầu xin lỗi lia lịa. Chắc là do
không cẩn thận nên vô tình làm rơi mẫu bánh mì của Junho.
-Chuyện cũng có đáng gì đâu mà làm ầm lên. Tr nói nhỏ với anh Tuấn.
Anh chỉ lắc đầu cười trừ rồi hai anh em trở lên phòng.
Đang nằm trên giường lướt face, anh Tuấn bỗng hỏi mấy giờ thì mới nhớ từ hôm
qua giờ chưa cài giờ Hàn Quốc. Cũng chả biết mấy giờ nữa, còn anh Tuấn điện
thoại bị hư sửa ngoài tiệm vẫn chưa lấy về.
- Chắc cũng gần 8h rồi đó anh à? Tr đoán với vẻ không chắc lắm.
Anh Tuấn vung chăn bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng:
- Thay đồ lẹ đi em, hẹn 8h gặp ông huấn luyện viên trưởng. Coi trễ giờ là xác
định đó.
Tr cũng vội vàng đứng dậy thay quần áo rồi xuống văn phòng. Hai người hồi hộp
bước vào, ngước lên tường nhìn đồng hồ đã 8h5 phút. Trước mặt hai người là một
người đàn ông tầm trung niên, tóc cũng đã lốm đốm trắng, thân hình vạm vỡ-
chắc vì lúc trước cũng là dân thể thao, ánh mắt nghiêm nghị đang tập trung vào
chiếc máy tính đặt trước mặt. Hai người vừa cuối đầu chào xong ngẩng lên, ông
phang ngay một tràng tiếng Hàn, thấy vẻ mặt anh Tuấn căng thẳng lắm. Đoán biết
là vì đến trễ, Tr liền nói một vài lời tiếng anh xin lỗi. Ai ngờ ông mắng
thẳng luôn:
- Các cậu hẹn gặp tôi mấy giờ? Các cậu là ai, bắt tôi phải chờ các cậu à?
Người Việt Nam luôn làm việc như vậy à? Ông nói với một sự tức tối kèm theo
ánh mắt lạnh như tiền ném vào mặt Tr.
Nghe đến đây Tr không còn vẻ sợ sệt mà thay vào đó là sự bực tức khi nghe đụng
chạm đến người Việt Nam, có lẽ niềm tự ái dân tộc nổi lên trong anh. Nhưng
chưa kịp cho Tr giải thích gì, ông lại tiếp tục:
- Làm việc là phải tôn trọng lẫn nhau. Tôi cũng vậy, các cậu cũng vậy. Đi về
đi, ngày mai tới gặp tôi. Ông nói xong rồi lại tập trung nhìn vào máy tính,
chả thèm chú ý tới hai người nữa.