Incheon Chiều Mưa Buồn


Người đăng: kjtkjdb0y

Đối với Tr việc tán gái chưa bao giờ là khó cả, nhưng anh không xem việc đó
quan trọng vì anh muốn tập trung vào sự nghiệp của mình là trên hết. Những câu
trêu đùa về con gái của huấn luyện viên chỉ để đỡ buồn trên quãng đường về câu
lạc bộ, Tr cũng chẳng bận tâm gì về Jani cả. Nói xong vài câu rồi anh thiếp đi
mà không hề hay biết rằng người con gái ấy lại đi qua cuộc đời anh một cách
đầy bất ngờ. Ngoài trời thì mưa càng ngày càng nặng hạt hơn

Bíp!!! Bíp!!!
Tiếng còi xe cho bảo vệ mở cổng làm Tr giật mình dậy. Trước mặt anh là dãy nhà
hai tầng, được sơn màu trắng với rất nhiều phòng, ở trước có các bãi cỏ chạy
dọc hai bên đường nhìn rất sang trọng. Khu bên phải có hồ bơi, phía trước còn
có những cây to thêm hai ba cái ghế đá. Thật tuyệt khi ngồi đó đọc sách hay
lướt face, đọc báo. Tr coi bộ rất thích chỗ này, khuôn mặt anh sáng hẳn lên,
lộ rõ vẻ thích thú lắm. Tr được bố trí ở tầng hai, anh khá hài lòng, phòng đầy
đủ tiện nghi như những khách sạn ba hay bốn sao mà anh thường hay ở. Có cửa sổ
lớn nhìn ra hai sân tập xanh rờn màu cỏ, xa hơn còn có sân tennis và sân bóng
rổ. Đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật xung quanh Tr bỗng khựng lại, ánh mắt chăm
chú nhìn vào cô gái đang ngồi một mình trên hàng ghế khán đài của sân tập.
Khán đài rộng lớn cộng thêm nhìn từ xa nên cô gái trông khá nhỏ bé, đang ngồi
đeo tai phone nghe nhạc, tóc màu vàng nhạt bay nhẹ theo gió, khuôn mặt trắng
trẻo trông bộ rất xinh gái. Đang tò mò chưa biết là ai thì nghe tiếng cười của
anh Tuấn:
- Xinh gái đúng không? Jani đó, mà có cần phải nhìn chăm chú vậy không?
- Gái xinh như vậy mà không nhìn chắc chỉ có Đường Tăng thôi anh à. Tr nói
vui nhưng mắt vẫn nhìn vào cô gái.
Anh Tuấn cười rồi vỗ vai Tr bảo đi tắm nhanh còn xuống ăn tối kẻo muộn. Tr với
tay đóng hai cửa sổ vào, bỗng anh thấy cô gái hình như đang khóc, lâu lâu lại
lấy tay lau những giọt nước mắt của mình, cô ấy ngồi nghe nhạc mà nước mắt cứ
chảy xuống hai gò má, làm Tr thấy tò mò vô cùng. Anh quay vào phòng tắm mà
trong lòng còn bồi hồi suy nghĩ, dù là xa lạ nhưng trước cảnh tượng đó, trong
lòng không thể không dâng lên những niềm xúc cảm.
7h tối, Tr một mình xuống nhà ăn. Anh Tuấn bận công việc nên đã đi ra ngoài.
Nhà ăn nằm bên trái đi xuống cầu thang là tới, mọi người tập trung ở đây khá
đông. Có cả đội lớn và đội nhỏ cùng ăn. Tr bước vào, mọi người cùng quay lại
nhìn rồi tiếp tục ăn, chẳng ai bận tâm hay tò mò anh là ai cả, khác hẳn với sự
quan tâm mà ở Việt Nam Tr đi đâu cũng được đón nhận. Anh lặng lẽ bước vào, ăn
theo kiểu buffet nên mọi người tự đi lấy thức ăn rồi trở về bàn ngồi. Không
còn bàn nào trống cả, chỉ có một bàn hai người đã ngồi ăn từ trước. Tr tiến
tới, theo phép lịch sự, anh đặt nhẹ khây thức ăn xuống và nói "hello", hai
người đó chỉ ngước lên rồi tiếp tục ăn, không thèm đáp lại dù chỉ một nụ cười.
Tr bất ngờ vô cùng, có một cảm giác gì đó như tự ái chạy nóng khắp người anh.
Anh lặng lẽ đẩy ghế im lặng ngồi ăn, cơm chẳng thấy ngon vì vừa bực mà vừa lạ
miệng, trong đầu anh miên man suy nghĩ nhiều hơn là việc thưởng thức vị ngon
của các món ăn ở đây.
Ăn tối xong, Tr lang thang dạo bộ khắp khu. Không khí thật im ắng, mọi người
ai cũng về phòng nấy, với lại trời lạnh thế này cũng chả ai muốn ra ngoài làm
gì. Tham quan hết các nơi, anh ngồi lại hàng ghế đá trước hồ bơi. Ban đêm ở
đây thật đẹp, các ngọn đèn chiếu sáng xuống hồ bơi, ánh nước long lanh rọi lên
nhìn thật huyền ảo. Bỗng cảm giác nhớ nhà tự dưng ào tới, Tr lấy điện thoại ra
gọi về nhà. Trò chuyện với người thân hồi lâu, anh ngước nhìn lên thì thấy một
cậu bé tầm khoảng mười bốn hay mười lăm tuổi, tiến tới bắt chuyện với anh. Cậu
bé nói tiếng anh khá tốt.
- Chào anh, anh tên gì vậy? Cậu bé mở lời.
- Chào em, anh tên Tr. Còn nhóc?
- Em tên là Jay. Anh tới từ Việt Nam à? Em có nghe thông báo sẽ có một cầu
thủ Việt Nam sang đây thi đấu 2 năm. Chắc là anh rồi?
Tr cười gật đầu để xác nhận trước ánh mắt nhỏ đen láy nhìn chằm chằm vào anh.


Incheon Chiều Mưa Buồn - Chương #2