Xuất Phát Tới Sa Mạc Phía Nam


Người đăng: cobonlanho

..Ầm..

Một trận sấm vang trên bầu trời báo hiệu hôn nay sẽ là một ngày mưa tầm tã

Yuki khẽ nhếch môi lên lặp lại

- Thật đúng là mây trắng bay, trời trong xanh, chim hót véo von nhỉ.

-…chh.ủ..u…nhân..

Nhìn thấy vẻ mặt của Yuki, Ame mặt méo xệch đi muốn khóc, trong lòng ân cần
hỏi thăm một lượt 18 đời tổ tông nhà Hắc Tử Thần

- Còn không mau xuống, tính ngồi trên người ta bao lâu nữa hả

Yuki gầm lên lấy tay đẩy Ame dùng chân đạp mạnh bay thẳng xuống giường, ánh
mắt như thể có thù giết cha liếc nhìn Ame, dù vậy trong lòng cảm thấy mình cư
sử cũng hơi quá, đằng nào thì cũng không phải thằng nhóc nó cố ý, tâm hồn nó
vẫn còn trẻ con thuần khiết a.

Nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ rằng thằng nhóc trẻ còn thuần khiết đang nằm
nhăn nhó xoa cục u dưới sàn kì thật đang tiếc hận không thể nhìn thêm nhiều
một chút, dù bị đánh cũng đáng ..thật sự rất trắng rất đẹp a.

- A, hai người không sao đó chứ

Levi và Ann đạp cửa xông vào, đưa tay lên vuốt ngực thở hồng hộc vì chạy bán
sống bán mạng một mạch tới đây. Trông thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi
trợn mắt há mồm.

- Ha, không có gì hết..làm phiền hai người rồi

Ame cười nhe răng, để lộ ra hàm răng trắng bóng

- Chúng tôi chỉ là đang tập thể dục buổi sáng thôi...vận động gân cốt chút
đấy mà.

- Phải phải – Yuki phụ họa – vận động giãn gân cốt thôi.

Ann gật gù tỏ vẻ tin tưởng, Levi thì trong lòng không ngừng suy diễn “Có quỷ
mới tin hai người vận động giãn gân cốt, nhìn là biết vừa mới xyz. Trẻ con bây
giờ manh động thật, mới bấy lớn. Là tình nhân của nhau thế mà trước mặt mọi
người diễn như chủ tớ, chắc là bị gia đình ngăn cản nên dắt tay nhau trốn nhà
bỏ đi. Thật cảm động. Đúng là mạnh bao..bất quá, ta thích. Cố lên, ka đây ủng
hộ hai người hết lòng”

Nếu Yuki và Ame mà biết được những gì Levi suy nghĩ đảm bảo vô cùng bội phục
trí tưởng tượng vô cùng phong phú của cậu.

…………

Yuki vận một đồ màu trắng lộ ra vẻ thuần khiết, cao quý, mái tóc dài buộc sơ ở
phía sau rủ xuống vài cộng càng làm tăng thêm vẻ tà dị, còn Ame thì mi thanh
mục tú, vô cùng tuấn tú ngồi cạnh thu hút hầu hết mọi ánh nhìn của mọi người ở
nhà ăn làm cho Levi, Ann và Nerly cảm giác nuốt bữa sáng không thông khi cứ bị
nhìn chằm chằm, tực một lỗ chân lông cũng không thoát. Điều khiến cho họ muốn
thổ huyết chính là hai thủ phạm trước mắt vẫn ung dung thưởng thức bữa sáng
như không có chuyện gì còn họ thì bị mấy nam thanh nữ tú nhìn như thể có thù
giết cha

“Trời ngó xuống mà coi. Sao con phải chịu cảnh này chứ. Con thề, con không làm
gì nên tội trái với lương tâm cả” cả 3 không hẹn mà cùng gào lên trong lòng

- Ách, bữa sáng không ngon à. Sắc mặt khó coi vậy…ay da, khó nuốt mọi người
cũng phải cố ăn..mẹ nói bỏ bữa không tốt đâu..đúng không ?

Ame vừa nuốt trong miếng thịt bò đang nhai trong mồm, vẻ mặt vô cùng ngây thơ
hỏi. Khiến cho Levi và Nerly chỉ muốn đạp vô mặt một phát cho hả giận, là ai
khiến bọn ta không thể nào nuốt trôi bữa sáng chứ, còn làm ra cái vẻ mặt vô
(số) tội đó nữa, thực là muốn tức chết mà.

- Không có gì – Levi nghiến răng nghiến lợi trả lời – cậu thấy ngon thì ăn
nhiều vô..ăn đi…ăn nhiều và

- Tất nhiên rồi, mẹ nói bỏ phí đồ ăn là có tội đó

Ame thật thà trả lời, kì thực không có ý gì khác nhưng lọt vào tai 3 người
thành lời giống như châm chọc. Không biết phát tiết vào đâu đành phải nghiến
răng nghiến lợi nhai bữa sáng như thể có thù không đội trời chung. Yuki bên
cạnh thì vừa ăn vừa nhìn cười rúc rích…thằng nhóc này thật sự rất biết chọc
tức người khác

Ăn xong bữa sáng, để tránh bị người khác chặn đường làm phiền. Cả 5 người lén
lén lút lút đi đường vòng tới quầy tiếp tân trả chìa khóa phòng rồi đi nhanh
chóng đi lấy xe. Rút kinh nghiệm từ phòng ăn, Ann chạy đi một cái mũ có mạng
trắng che mặt sống chết đòi Yuki phải đeo vào làm Ame bên cạnh lăn lộn ôm bụng
cười một trận. Lát sau, cậu chạy trối chết dưới cái cười trên sự đau khổ của
người khác của Yuki và Nerly không muốn đeo một chiếc mặt nạ hình con hổ trắng
muốt. Cuối cùng dưới sự uy hiếp của Yuki, Ame đành phải nuốt nước mắt đau khổ
đeo lên

- Phù…giải quyết ổn thỏa xong

Ann ngồi phịch xuống đất thở, đưa tay lên trán quệt mồ hôi như vừa làm chuyện
gì cật lực, đưa mắt nhìn Yuki và Ame nhắc nhở

- Chúng ta sẽ đi qua sa mạc nhiệt độ vô cùng nóng nên mọi người chuẩn bị, dự
trữ đủ nước. Trên sa mạc rất dễ bị linh thú sống ở đó tập kích nên phải cẩn
thận đề cao cảnh giác, chúng không mạnh nhưng số lượng vô cùng đông. Còn nữa,
trên sa mạc sẽ có một số tổ chức dong binh đoàn tồn tại, tận lực đừng gây sự
với bọn chúng.

- Nhìn chúng ta dễ bắt nạt người khác à

Yuki ngạc nhiên hỏi

- Sao lại đi gây sự với bọn chúng chứ..

- Tất nhiên là không – Ann khẽ lắc đầu giải thích – tớ chỉ muốn nhắc đừng để
bị bọn chúng khiêu khích, dù chúng có nói gì tốt nhất hãy nhẫn nhịn…hiểu ý chứ

- Tất nhiên…còn tùy

Yuki đảo mắt trả lời. Ame thì mắt lơ đễnh nhìn xung quanh như chả quan tâm tới
chuyện gì, khóe miệng khẽ cong lên...nực cười, nếu chúng trong giới hạn chịu
đựng thì không sao, nhưng mà dám quá phận thì không ngại tiễn cả lũ lên đường
đi Tây Thiên, đằng nào cũng chỉ là một lũ tạp ô

- Được rồi, chúng ta xuất phát

Ann đứng dậy phủi phủi bụi ở mông, đưa mắt nhìn sang Levi đầy thâm ý cười nói

- Levi thân yêu, hôm nay tới lượt cậu rồi đó.

- Hừ..biết rồi

Levi nguýt một cái dài trả lời.

Cả 3 xuất phát lên đường. Yuki muốn nhân thời gian này chế tạo chiếc sáo từ
cốt Hắc Hùng lần trước thu được, liền nhờ Nerly bố trí cho mình một chỗ trống
trãi trên xe. Cũng may mà chiếc xe rộng nên việc này không quá khó khăn..

- Bắt đầu làm Băng Vũ Sáo thôi, nguyên liệu đã đủ rồi

Ame vui mừng nói, lôi cái xác con Hắc Hùng đặt kịch lên sàn xe.

( Vốn chương này là 14 nhưng hồi nãy post bị thiếu nên thành 15, xin lỗi vì sơ
xuất này >0


Huyền Thoại Ma Pháp Sư - Chương #15