Người đăng: cobonlanho
Trời tối, trăng tròn lên cao vằn vặc tỏa ánh sáng dịu dàng xuống khu rừng. Xe
của đoàn người Yuki cuối cùng cũng tới được nơi có tấm biển làm bằng kim loại,
trên tấm kim loại là mấy linh thạch được xếp thành hàng chữ “Doliori trạm”
nhấp nháy tỏa sáng. Tiếng nói cười ồn ào từ trong trạm truyền cùng với đoàn
người không ngừng tấp nập ra vào từng tốp làm khung cảnh trước trạm dừng chân
Doliori phi thường nhộn nhịp, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Ann nhảy xuống xe vươn vai mấy cái che miệng ngáp ngắn ngáp dài hướng tới Yuki
và Nerly dặn dò
- Giờ thì cứ tự do ăn uống nghỉ ngơi. Nhưng trước khi trời sáng tuyệt đối
đừng đi ra khỏi phạm vi 5 km của Doliori trạm, bởi vì ra khỏi vùng đặt cấm chế
rất dễ bị linh thú tập kích.
- Cám ơn nhiều nha Ann
Yuki mệt mỏi che miệng ngáp mấy cái nói, việc ngồi trên xe cả buổi trên đoạn
đường xấu khiến cậu cảm thấy uể oải muốn nôn tháo hết mấy thứ trong ruột ra.
- A, không có gì – Ann xua xua tay – đừng quá khách sáo như vậy
- Umm
Nerly gật đầu hưởng ứng nói
- Quen hai người bọn tớ thật sự rất vui…phải rồi kì khảo hạch hai người cứ
tới đăng kí tham gia thử xem sao, không đến nỗi quá tệ đâu. Nếu hai người muốn
tham gia thì đi cùng bọn tớ, đằng nào báo cáo cũng viết xong rồi nên ngày mai
bọn tớ cũng trở về học viện.
- Được vậy thì tốt quá
Yuki vui vẻ trả lời
- Mọi người không phiền là được. Bây giờ tớ với Ame có việc cần làm nên đi
thuê phòng nghỉ trước…Bye nha..sáng mai gặp lại
- À, còn về lọ độc dược..chị chính xác
- Không có gì đáng lo đâu. Nhân tiện lần nữa cám ơn em về lọ độc dược
Nói rồi cậu kéo Ame đang ngó đông nhìn tây không màn đến thế sự lôi soàn soạt
đi vào trạm dừng chân
Đi qua hành lang được tử thạch chiếu sáng rực rỡ, Yuki và Ame tới được quầy
tiếp tân. Ngồi ở quầy là một người phụ nữ trung niên béo múp béo míp mỡ từng
ngấn, vận một bộ đồ đen thui lúi húi ghi ghi chép chép, thi thoảng lại dùng
tay khẽ nâng lên cặp kính cận dày cộm trước mặt, bên cạnh bà ta là một con cú
mèo đưa mắt nhìn chòng chọc vào mấy người khách đi ra đi vào đại sảnh.
- Chào bà, chúc một buổi tối tốt lành
Yuki nhã nhặn cười nói
- Cho chúng tôi thuê một phòng hạng trung và hai phiếu ăn một hạ một thượng
- 250 kim tệ
Bà ta trả lời, mắt không hề ngước lên nhìn lấy một lần mà vẫn cặm cụi ghi ghi
chép chép
- Không biết thú hạch này đổi ra như thế nào
Yuki vừa nói vừa chìa ra viện thú hạch của Hắc Hùng hồi sáng lấy được. Bà ta
khẽ liếc nhìn sang viên thú hạch, chợt đôi mắt trở nên kích động, thái độ trỏ
nên nhiệt tình hơn
- Umm, viên linh thạch này 3000 kim tệ. Trừ đi tiền phòng và hai phiếu ăn còn
lại 2750 kim tệ. Tiền của hai vị đây, kiểm kê coi đủ không
Bà ta vừa nói vừa lôi ra một túi da nâu đưa cho Yuki
- Đủ rồi, cám ơn bà nhiều
Yuki nhận tiền cùng chìa khóa phòng, phiếu ăn nhanh chóng rời đi. Sau khi từ
nhà ăn mua được mấy mẩu bánh mì khoai tây, cậu dặn Ame số phòng rồi vừa đi vừa
gặm bánh mì một mạch tới phòng cẩn thận đóng cửa lại. Nuốt vội miếng bánh mì
cuối cùng xuống, Yuki lôi từ trong pháp giới ra mấy viên tử thạch màu đỏ sáng
lấy lánh đạt trong phòng tạp thành một trận pháp cấm giới không để cho người
ngoài làm phiền. Xong xuôi việc đặt cấm giới, Yuki thở phào an tâm ngồi vào
chiếc giường gỗ đặt góc trái phòng, lôi ra lọ độc dược hồi sáng xin được của
Nerly
- Sư phụ, cứ thế mà uống à. Không cần thêm dược chú gì phụ trợ à
Yuki nhìn lọ độc dược ái ngại hỏi Hắc Tử Thần
- Không cần
Hắc Tử Thần nhàn nhã hiện ra nói, bây giờ trong phòng không có ai nên không
cần sợ khác biết
- Trong thời gian đó cố gắng niệm tốt khẩu quyết là được. Ta nhắc trước sẽ
cực kì đau đớn..nên muốn hét thì cứ hét..hì…không cần kìm chế.. ngươi biết đó
lần đầu lúc nào lúc nào cũng
- Thôi đủ rồi, người không cần nói đâu. Đồ nhi hiểu rồi
Nhìn cái vẻ mặt hèn mọn cười bỉ ổi của Hắc Tử Thần Yuki nhịn không được cắt
ngang, than thở tại sao mình lại bái phải sư phụ có đầu óc vô cùng trong sáng
thuần khiết như vậy, nói hắn không phong lưu tam thê tứ thiếp đánh chết cậu
cũng không tin
- Ta bắt đầu thôi, người ngày càng nhiều lời rồi đó
- Ách, đồ nhi – Hắc Tử Thần làm ra vẻ đau khổ – ngươi thật là nóng tính đó…
nỡ lòng nào đối sử phũ phàng với vi sư như vậy.
Yuki “hừ” tiếng rồi lấy lọ độc dược ra ngửa cổ một hơi uống hết. Độc dược chảy
xuống ruột lan tỏa như muốn phá hủy ăn mòn hết cơ quan lục phủ ngũ tạng, một
cảm giác đau xé ruột gan làm Yuki nhịn không được hét lên một tiếng, hai tay
nắm cặt xuống thành giường, mồ hôi tuôn ra như suối từng hột nhỏ xuống giường.
- Không được, ta không đầu hàng..ta phải trả thù..ta đã hứa với Sandra
Nhớ tới ánh mắt của ba mẹ trước khi chết và vẻ mặt đau khổ đầy nước mắt của
Sandra, Yuki gào lên không can tâm. Cậu cố nghiến răng giữ cho đầu óc mình
thanh tỉnh bắt đầu niệm khẩu quyết của Phệ Hồn Quyết.
Khẩu quyết vừa niệm, một luồn tinh nguyên màu cam nóng bỏng khác với tinh
nguyên Yuki thường ngày được biết bắt đầu vận hành chảy dọc khắp các kinh mạch
theo một trận tuyến vô cùng kì dị. Chất độc đang phá hủy khắp cơ thể như gặp
phải thiên địch, không còn hùng hổ xâm nhập nữa mà lùi lại có dấu hiệu muốn
chạy trốn rút lui. Trông thấy màn này, Yuki mừng rỡ như điên, đau đớn giảm đi
một chút, vội vận dụng ý niệm cho đoàn tinh nguyên màu cam nhanh chóng bao vây
lấy đoàn độc dược kia lại
- Đâu có dễ trốn thoát như vậy. Phá hủy lục phủ ngũ tạng của ta..chờ bị thôn
phệ đi..ha..
Yuki cười khảy, thúc dục tinh nguyên màu cam kìm kẹp vây sát đàn độc dược lại,
phong tỏa toàn bộ lối thoát. Đoàn độc dược cố gắng chống cự tìm cách thoát ra
nhưng ngày càng yếu thế, cuối cùng bị tinh nguyên màu cam bao lấy toàn bộ thôn
phệ sạch.
…ha..ha..thành công rồi..
Yuki mừng rỡ muốn ngửa mặt ra cười lớn, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi
..tê..tê…
Bây giờ đoàn tinh nguyên màu cam mới hiện nguyên hình là một con mãng xà màu
nhỏ. Con mãng xà vươn người tỏa ra một luồn nguyên khí vô cùng tươi mát truyền
đi khắp cơ thể tu bổ lại kinh mạch lục phủ ngũ tạng của Yuki lúc nãy bị độc
dược phát hủy, một cảm giác thư sướng khiến Yuki chỉ muốn rên lên. Xong việc
con mãng xà hướng tới chỗ chứa đựng tinh nguyên gần bụng yuki cuộn tròn lại
ngủ
- Cuối cùng ta cũng nhập môn vào Phệ Hồn Quyết rồi..thật là tuyệt quá…ha..ha…
Yuki cao hứng cười muốn ngoác miệng ra
- Chúc mừng đồ nhi – Hắc Tử Thần mỉm cười hài lòng – ta biết là mình không
nhìn lầm ngươi mà. Cơ mà sức chịu đựng của ngươi đúng là đáng nể thật.
- Hì..
Yuki gãi gãi đầu cười ngượng
- Tất cả nhờ có sư phụ.
- Ai, không nói nhiều nữa..oáp, buồn ngủ quá..ta phải nghỉ ngơi chút đây.
Hắc Tử Thần che miệng ngáp ngáp nói
- Hừ - Yuki nguýt dài – ta thấy ngài nên đổi thành Thần Trư là hơn. Ngày tối
chỉ biết ngủ
Hắc Tử Thần lườm mắt, “hừ” dài một tiếng, vẻ mặt xấu xa đắc thắng nói :
- Thần Trư thì thần Trư, ta tính sổ ngươi sau. Cơ mà ngươi mau tỉnh lại đi,
thằng nhóc hồ ly kia lo cho ngươi lắm đó..hắc..hắc..
- Ngài mau đi ngủ mau đi, không nói chuyện với sư phụ nữa
Yuki tức giận gào lên
- Yuki, không sao đó chứ.. không nói chuyện gì vậy ?
- H.a..
Yuki mở mắt ra mới biết lúc này đã là nữa đêm, Ame ngồi ở đầu giường dụi dụi
mắt cho tỉnh ngủ ngơ ngác nhìn Yuki, cậu lúng túng nhìn Ame hỏi
- Nhóc con…sao giờ này còn chưa mau đi ngủ
- Ta thấy người nằm quằn quại đổ nhiều mồ hôi, bộ dạng vô cùng đau đớn trên
giường nên lo lắng không ngủ được
Ame đáp
- Vả lại ta còn ngồi canh chừng cấm chế không để người khác làm phiền
- a..h..a....thật làm phiền người quá
Yuki gãi gãi đầu xấu hổ, vẻ vô cùng hối lỗi
- Khuya lắm rồi, ta không sao…nhóc đi ngủ đi..mắt như gấu trúc rồi kia.
- Hừ
Ame hếch mũi lên, cong môi lên nói
- Hồ ly là hồ ly, sao ta lại giống mấy con gấu béo ú kia được.
- Tiểu hồ ly nhà ngươi
Yuki nhéo mũi Ame một cái, đôi mắt lóe lên giảo hoạt vờ chịu thua bảo
- Biết rồi, không so sánh ngươi giống gấu trúc nữa..mà là panda được chưa
- PANDA..PANDA
Ame chau mày suy nghĩ một hồi cuối cùng liếc nhìn Yuki với ánh mắt hình viên
đạn chồm tới gào lên giận dữ, hai bàn tay huơ huơ lên không trung muốn xông
vào đánh, may mà Yuki đã đặt cấm chế trong phòng nếu không đã đánh thức tất cả
mọi người dậy rồi
- Đáng ghét, Panda với gấu trúc thì có khác gì nhau cơ chứ. ..
- a..ha..ha..ha.. Ame, nhóc thật là dễ thương đó
Yuki ôm bụng nằm trên giường cười lăn lộn
- Tất nhiên rồi
Ame ưỡn ngực lên nói
- Ta lúc nào cũng dễ thương, mẹ ta bảo vậy.
- Oà – Yuki chớp chớp mắt nhìn Ame – nhìn nhóc vậy chắc thân với mẹ lắm hả.
- Phải…
Nhắc đến đây đôi mắt Ame lóe lên vẻ đau thương, từng giọt nước mắt chảy xuống
lăn dài trên má, buồn bã nói :
- Từ nhỏ cha ta mất nên ta sống với mẹ ở gia tộc. Nhưng cách đây mấy tháng
gia tộc ta bị diệt. Mẹ ta vì cứu ta nên đã chết. Đó chính là điều khiến ta ân
hận nhất trên đời..nếu như ta không vô dụng thì mẹ ta..
- Không được nói như vậy
Yuki đưa tay lên má Ame gạt nước mắt nghiêm nghị bảo
- Nhóc không phải vô dụng mà phải tự hào vì có một người mẹ tuyệt vời, hi
sinh mạng sống để cứu con mình. Điều bây giờ phải làm không phải là tiếc nuối
quá khứ mà phải vươn lên cường đại tìm cừu gia của mình mà trả thù, sống thật
tốt. Có như vậy mới xứng đáng với sự hi sinh của mẹ mình. Từ giờ đừng bao giờ
khóc nữa..rõ chưa
- Umm
Ame gật đầu
- Chắc chủ nhân là một người con có hiếu lắm nhỉ
- Không hề - Yuki đáp
- Ách, vậy bất hiếu à
Ame chớp mắt khó hiểu nhìn Yuki
- Cho dù muốn cũng không được
Yuki bễu môi
- Ta từ nhỏ là một cô nhi, cha mẹ ruột mất từ khi sinh ra rồi. Ta được một
gia đình nhận nuôi, tuy cuộc sống không mấy khá giả nhưng rất vui vẻ, có ba mẹ
yêu thương, còn cả một cô em gái đáng yêu. Nhưng ba mẹ nuôi ta đều mất mấy
ngày. Thử nói coi làm sao bất hiếu được.
-…xin lỗi..ta thật sự không biết…
Ame cúi đầu thấp giọng nói, ánh mắt ái ngại nhìn Yuki.
- Quên đi, không nhắc tới mấy chuyện không vui này nữa..vấn đề quan trọng
trước mắt là…ta buồn
Yuki chưa kịp nói xong thì ngã xuống lăn kềnh ra đè lên người Ame
-Nè..nè..chủ nhân, mau tỉnh lại đi. Người nặng quá à. Phải mở linh ấn sức mạnh rổi hẵng ngủ chứ..chủ nhân
Ame lay lay người Yuki không ngừng kêu la nhưng bị Yuki ôm chặt bất luận làm
thế nào cũng không gỡ ra được. Oán hận hét lên:
-Lão Hắc Tử Thần bát đản, chờ ta lấy lại linh lực sẽ thu thập lão ..CHỜ ĐÓ
Trong khi đó ở trong tinh thần hải, kẻ đầu têu cho chuyện này vẻ mặt vô cùng
nhàn nhã không chút ăn năn hối lỗi còn cười thầm nói:
-Kêu la gì. Có ngày rồi ngươi sẽ cám ơn ta thôi..ha..ha