Thu Hồn Hoàn Hắc Hùng


Người đăng: cobonlanho

- Cái gì

Mấy người nghe Yuki nói vậy thì chấn động một lượt, tức giận nguyền rủa “Hừ,
nói mạnh miệng lắm. Ta xem ngươi đối phó thế nào. Ngươi thịt mềm da trắng đúng
loại thịt mà con gấu đó thích a, tốt nhất nên bị nó sực đi”

- Ame, đừng đùa giỡn nữa. Ra tay nhanh lên. Đợi đến lúc nó chạy không bắt
được thì quên chuyện ăn thịt nướng đi nhá.

- Hơ

Xuất hiện trước mặt mọi người là một người mặc đồ màu tím có khoát một chiếc
áo choàng trùm đầu che mạng trước mặt, giọng điệu thánh thót vô cùng dễ nghe
từ trên cây đáp xuống làm tất cả mọi người đều dại ra.

- Phì.. chủ nhân đúng là chán chết...giỡn chút cũng không được.(thì thầm) tí
nữa xem ta thế nào cướp hết thịt nướng.

Ame phồng má khó chịu tiến lại phía con Hắc Hùng. Mấy người dong binh thấy con
Hắc Hùng hồi nãy hung mãn chiến đấu giờ thấy thằng nhóc này khúm rúm sợ hãi
như chuột thấy mèo thì não bộ nhất thời tê liệt chấn động kịch liệt. Dụi dụi
mắt như sợ mình nhìn lầm, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Hãy nói là ta nhìn lầm đi.

- Thằng nhóc này đúng là quái thai.

Ame nãy giờ bị Yuki chọc giận liền đem con Hắc Hùng đáng thương này ra phát
tiết. Hai tay cầm lấy chân Hắc Hùng quật qua quật lại túi bụi làm mấy cây phạm
vi gần đó ngã rạp hết, đất đá văng lên tứ tung. Mấy dong binh phải lùi lại
phía sau để tránh bị thương, lòng kinh hãi không thôi. Lúc này họ mới biết vì
sao mà thằng nhóc kia lại cười sặc sụa khi nghe nữ tử kia bảo lui về phía sau
bảo vệ, thở dài ngao ngán nói:

- Thật đúng là đả kích người khác.

- Khụ khụ, đủ rồi. Đừng để nó chết. Đánh thế là đủ rồi.

Giọng nói thánh thót vang lên. Bụi tan đi hết, chiếc mũ cùng với mạng che mặt
bị thổi ra, hiện ra trước mặt mọi người là một tiểu cô nương chừng 10,11 tuổi,
mang một vẻ đẹp như tiên hạ phàm vô cùng thanh khiết. Đôi mắt màu lam tinh
nghịch nhìn về phía cậu bé cùng chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn chu lên trách cứ
:

- Nhóc con, bộ muốn lấy luôn mạng nhỏ của ta hả.

- ..hì..hì..đâu có

Ame gãi gãi đầu cười ngượng, trong lòng thầm chửi rủa “Ngươi sống dai như gián
làm sao dễ chết như vậy được..nực cười”

- Bớt giận đi mà. Người an tâm, con gấu này da dày thịt béo sống thọ lắm

- Hà, nhóc vất vả rồi

Yuki vui vẻ tới chỗ con gấu, liếm liếm môi

- Giờ thì sẽ tới lượt của ta. Canh chừng đừng để người khác quấy rầy.

Nói rồi Yuki nhảy tới gần chỗ con Hắc Hùng đang giãy dụa hấp hối, rạch đầu
ngón tay cho máu chảy xuống vẽ thành một ma trận có hoa văn vô cùng kì dị.
Những giọt máu màu lam không ngừng tí tách chảy xuống hình thành trận pháp.
Vài phút sau một trận pháp lấy con Hắc Hùng làm trung tâm hoàn thành.

- Phù, cuối cùng cũng xong. Đúng là tốn không ít máu của ta

Yuki sắc mặc trắng bệch thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt màu lam dần trở thành màu
tím đầu yêu dị, hai tay kết thành thủ ấn làm cho trận pháp tỏa ra ánh sáng lam
nhạt xoay vòng lấy con gấu làm trung tâm.

….GRÀOOO…. .GRÀOOO….

Con Hắc Hùng đau đớn điên cuồng dãy dụa hét lên mấy tiếng kinh thiên làm mọi
người xung quanh ( trừ thằng cha Ame ra ) đứng không vững ngã phịch hết xuống
đất sợ hãi.

- Là thuật kĩ nhốt linh hồn. Tuyệt học gia tộc Nore à

Ánh mắt Ame lóe lên một tia kinh ngạc

- Không ngờ mình lại được thấy nó. Chả phải chỉ cao tầng trong gia tộc mới có
tư cách học sao..lạ quá. Nhưng sao mình mơ hồ cảm nhận được chút khí tức của
Băng Ma Long tộc, không lẽ mình sai.

Từ con gấu một hồn hoàn màu đen bay ra dùng móng vuốt không ngừng tấn công vào
mấy hoa văn bao vây xung quanh mình nhưng vô ích. Lúc này trên tay Yuki xuất
hiện một chiếc hộp ngọc nhanh chóng quẳng vào trận pháp.

- Vào cho ta

Yuki quát lớn. Hồn hoàn con gấu hét lên một tiếng thê hương rồi bị nhốt vào
trong chiếc hộp ngọc. Đôi mắt khôi phục lại màu lam sâu thẳm vốn có

- Đúng là mệt chết ta. Nếu không phải vì muốn làm ra một cây sáo tốt thì mình
chả muốn sài thuật kĩ tốn sức này. Giờ thu lấy cái xác này vô pháp giới trước
đã. Khi nào cơ thể hồi phục lôi ra tính tiếp

Cậu mệt mỏi ngồi phịch xuống đưa tay lên quệt mấy giọt mồ hôi trên trán, thu
cái xác con gấu vào pháp giới. Ame từ xa nhảy tới bên cạnh hỏi

- Chủ nhân không sao đó chứ ? Nhìn sắc mặc tệ quá.

- Không sao – Yuki cười cười trả lời – chỉ là hao nhiều tinh nguyên quá thôi.
Nghỉ ngơi một chút là được. Lần này thực sự cám ơn nhóc rất nhiều đó.

- Hì, không cần. Linh thú bọn ta đâu thích ăn cám cũng chả nhận ơn. Bọn ta
thích hành động thiết thực hơn

Ame mỉm cười gian tà

- Thấy có lỗi thì đãi một bữa thịt nướng thật hoành tránh là được. Phải là
loại thịt bò thượng hạng đó nhá. Bổn hồ ly không thích ăn gà đâu, dở chết đi
được. Còn thịt con gấu nhỏ kia dai và chua lắm, ta nhai sẽ bị đau răng ( thế
thịt bò không dai à, Ame à, anh thật biết bóc lột người khác a )

- Ngươi…hừ..được rồi ta sẽ mua, việc đã hứa ta không nuốt lời đâu ha, nhóc
con cứ an tâm.

Yuki khóe miệng co quắp kịch liệt, phải đổi…nhất định một ngày nào đó ta sẽ
đứng trên tòa thành cao nhất mà vỗ ngực hùng hồ tuyên bố rằng “Các ngươi hiểu
biết sai hết về hồ ly rồi, hồ ly thích ăn gà đã là xưa như trái đất. Giờ nó
nào có thích ăn gà chứ. Bổn công tử cho các ngươi biết loại thịt mà nó yêu
thích là thịt bò kia, đặc biệt nó vô cùng hảo cảm với thịt người”, ác mồm ác
miệng rủa

- Tốt nhất là ngươi nên ăn thịt bò nghẹn chết đi.

- Chủ nhân đừng ác mồm vậy chứ. Trước khi ăn thịt bò ta cũng cần món khai vị

Ame khẽ nhún vai vươn cánh tay trắng nhỏ xinh xắn trỏ sang mấy người dong
binh, liếm liếm môi :

- Ta đem bọn chúng làm thịt làm khai vị tốt chán. Lâu rồi chưa ăn thịt người.
Ngài thích quay, roti, hầm hay luộc. Còn ăn sống thì ta cũng không ngại đâu,
giữ nguyên vị ngọt tự nhiên của thịt

- Hí.í

Mấy người dong binh sợ hãi lùi về phía sau, hít ngụm khí lạnh. Không ngờ thằng
nhóc nhìn đáng yêu ngây thơ trong sáng đứng trước mặt mình lại là quỷ đội lốt
thích ăn thịt người. Thầm lẩm bẩm tự nhắc nhở : Tuyệt đối không trêu chọc nó.
Bằng không nó nổi điên lên có chết không biết mình được chế biến thành 7 món


- Ta nhắc ngươi thế nào hả. Muốn ăn thịt người thì ta sẽ có biện pháp cho
người ăn thỏa thích, nhưng không phải họ

Yuki trên trán nổi đầu hắc tuyến gõ đầu Ame, quay sang mấy người dong binh nói

- Cho ta xin lỗi không quản lí tốt thằng bé

- À, không sao hết. Cảm ơn hai người tương trợ.

Levi bước lên trả lời, thở phào nhẹ nhõm, thằng nhóc kia tuy đáng sợ nhưng cô
bé xinh đẹp giống như tiên nữ động lòng người này trông không phải giống hạng
khát máu thích ăn thịt người.

- Ta giúp cũng vì lợi ích của mình, không cần cảm ơn. Chỉ là…

Yuki cười gượng ấp úng :

- Chúng tôi đi về hướng Nam ra khỏi khu rừng, cần tìm một trạm dừng chân, mọi
người có biết chỗ nào gần đây không. Đã mấy ngày rồi chúng tôi không có gì ăn
giờ không có sức nào đánh đấm cả.

…Phụt….

Mấy người dong binh đoàn không hẹn mà cùng liếc nhìn về phía Ame đang nhàm
chán tực vào gốc cây liếc mắt nhìn xung quanh, thằng nhóc đó dùng tay không
quật con gấu tiễn nó đi Tây Thiên mà là đói không có sức đánh đấm sao.

- Ế, Chu Băng Quả..hà..

Ánh mắt Ame sáng rực nhìn vào một gốc linh thảo có bốn quả màu vàng tỏa sáng
óng ánh to bằng quả trứng gà dưới đất. Cậu cúi xuống mấy hái quả kia ra khỏi
gốc linh thảo, ngay lập tức quả đó biến thành màu xanh tỏa ra hàn khí lạnh
thấu xương

- Thì ra con Hắc Hùng kia thủ hộ cái này. Đúng là không tệ, loại quả này có
vài phần bổn sự. Tiếc là nó hơi khó nuốt một chút.

- Không chỉ khó nuốt thôi đâu

Levi nhìn Ame cười nói

- Ăn sống nó chẳng khác nào tự sát cả. Kinh mạch sẽ bị năng lượng bạo vỡ, cơ
thể phình to lên rồi nổ tung. Với lại, nó cứng còn hơn sắt đá, e là trước khi
bị bạo nổ chết đã gãy răng rồi. Thông thường người ta dem nó làm dược chú để
dảm bớt dược tính cuồng bạo mới dám sử dụng.

- Phải đó

- Cậu đem nó tới trạm dừng chân đổi tiền tốt nhất.

- Không ít tiền đâu.

Mấy người dong binh nhao nhao lên hưởng ứng, ánh mắt nóng rực nhìn về bốn quả
Chu Băng Quả trong tay Yuki, hận không thể cướp về tay mình.

- Cám ơn ý tốt nhắc nhở, ta không cần.

Ame cười nhạt, trước ánh mắt trân trối của mọi người, cầm một quả Chu Băng Quả
bỏ vào mồm, hàm răng nghiến ken két nhai như ăn kẹo. Nếu không phải khóe miệng
Ame còn dính đầy dịch quả thì tất cả mọi người ở đây không tin những gì diễn
ra trước mắt mình. Mãi tới khi thấy Ame bình an vô sự lấy quả thứ hai cho vào
mồm thì mọi người mới hoàn hồn, trái tim đau đớn rỉ máu nhìn Băng Chu Qủa, gào
thét trong lòng “Thật đúng là hôm nay gặp quái vật rồi, chả nhẽ mình đi không
coi ngày”

- Nhóc con, đừng ăn nữa. Thật là lãng phí dược chú quá.

Yuki nhịn không được dành lấy một quả từ tay Ame, lòng đau như cắt. Thật là
tiếc chết đi được, Băng Chu Qủa có thể sử dụng làm thuật chú cao cấp, đề thăng
khả năng chiến đấu của mình, nếu không đem tới trạm dừng chân bán cũng được
khối tiền. Vậy mà thằng nhóc trời đánh kia lại dùng ăn như ăn kẹo chứ…nó là
loại gì vậy chứ.

- Chủ nhân, ta không lãng phí a.

Ame chu môi lên cãi, đưa tay chỉ sang mấy người dong binh đoàn

- Họ đem nó làm dược chú, giảm đi dược tính mới lãng phí

- Ta không biết nên nói ngươi như thế nào nữa. Ăn 3 quả là đủ rồi, còn một
quả để lại ta còn có chỗ dùng. À mà…

Yuki cúi xuống đưa tay lên chùi mấy vết dịch quả dính ở mép miệng Ame.

--……--

Một ngày tuyết rơi. Trong một tòa dinh nguy nga

- Mẹ ơi, con không thích dược chú chút nào. Nó thật khó ăn. Con không ăn đâu

Một cậu bé cuộn tròn ở góc giường, trùm chăn kín mít đầu

- Ame ngoan, con phải ăn nó mới lớn được

Người phụ nữ cười dịu dàng

- Ưm, nếu con ăn hết mẹ sẽ dẫn con xem lễ thả đèn tổ chức hằng năm của loài
người bên núi

- Thật nhá. Vậy thì con ăn…móc ngoéo đi

- Móc ngoéo

- À mà..miệng con dính dịch quả kìa

Người phụ nữ cúi xuống đưa tay chùi dịch quả dính ở mép miệng

--……--

Một ngày tuyết rơi dày đặc. Nhưng lần này trên tuyết nhuộm màu đỏ thẫm của
máu.

- Mẹ ơi..mẹ ơi ..đừng đi..dừng đi mà, mẹ sẽ chết mất

- Con mau chạy đi, bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi. Nếu không cả hai cùng
chết. Ra khỏi kết giới ngay

Ầm..ầm

…Á..

- Mẹ ơi..loài người đáng ghét, ta nhớ rõ các ngươi. Sẽ có ngày ta khiến cho
các ngươi nhà tan cửa nát, chịu nỗi thống khổ của ta hôm nay


Huyền Thoại Ma Pháp Sư - Chương #11