Người đăng: cobonlanho
…hu…hu..hu…
“Thật không ngờ…có nằm mơ mình cũng dám nghĩ…nụ hôn đầu tiên của ta thế là
mất..” Yuki trong lòng khóc ròng, cảm thấy tức giận không thôi, sau khi xong
vụ này nhất định phải hảo hảo tìm sư phụ giáo huấn một bữa. Lửa giận trong
lòng đang bốc lên ngùn ngụt thì thằng nhóc liếm liếm môi nhìn mình vô lại bảo:
- Thật mềm mại a..
- Đồ bệnh hoạn kia, vừa nói cái gì đó.
Yuki tức muốn nổ mắt, máu huyết trong người mình sôi sùng sục hết cả lên
- Ta không ngờ linh thú các ngươi lại có sở thích khác người như vậy.
- Ai nói bệnh hoạn hả – thằng nhóc nhún vai – chả phải chủ nhân đồng ý kí khế
ước mà. Không hôn thì làm sao lập khế ước. Ta tưởng ngài phải biết chuyện này
rồi mới đồng ý chứ.
- Thật sự – Yuki đơ mặt ra
- Lừa chủ nhân thì ta được lợi gì chứ. Từ sau cứ gọi ta Ame là được.
Ở trong tinh thần hải, Yuki nhìn Hắc Tử Thần nổi cơn cuồng nộ :
- Ngài hay lắm sư phụ. Biết trước chuyện này sau lại không nói cho ta biết
chứ
- Ách..chuyện này..
Hắc Tử Thần ấp úng như gà mắc tóc giải thích
- Đồ nhi a, sư phụ chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi mà. Sư phụ không hề cố ý
lừa ngươi đâu. Ngươi hãy hiểu nổi khổ tâm cho người làm sư phụ này…vả lại..hì
hì, theo như ta biết thì thằng nhóc này là Cửu vĩ bạch hồ, không đến nỗi tệ
đâu. Ngươi không cần đau lòng quá mức
- Ngài thật là trơ trẽn quá mức.
Yuki thở dài nói:
- Sao ta lại không biết chứ nhỉ. Biết vậy ngay từ đầu tống ngài ra khỏi tinh
thần hải để tự sinh tự diệt cho rồi. Chúng ta mỗi người một ngã không ai nợ
ai. Ta giúp ngài thoát ra khỏi chiếc nhẫn là hết lòng rồi.
- Ai, đồ nhi, ngươi nỡ lòng nào lại đối sử với vi sư như vậy. Ác quá
đó..hu..hu..
Hắc Tử Thần cầm chiếc quạt quơ qua quơ lại làm ra vẻ đau khổ
- Lần này coi như vi sư có lỗi với ngươi..lần sau không tái phạm nữa. Suy cho
cùng thì vi sư đâu có làm gì hại ngươi. Ngươi xem giờ cơ thể ngươi đã biến đổi
như thế nào, nhặt được không ít chỗ tốt, đề thăng lên ma pháp sư cấp 3 trung
kì rồi đó.
- Đúng là được đề thăng rồi
Ánh mắt Yuki lóe lên một tia kinh hỉ nhưng rồi ngay sau đó sắc mặt sa sầm
xuống:
- Nhưng cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ…hu..hu...nụ hôn đầu của con…
- Đồ nhi, ngươi hãy nén đau thương. Tất cả vì sự nghiệp tu luyện của mình
Hắc Tử Thần làm ra vẻ thương tâm nói
- Ngài thôi đi – Yuki không thể nào không quát lên – giờ là lúc nào mà còn
giỡn được chứ.
Ame thấy Yuki từ nãy tới giờ đơ ra im lặng không nói câu nào bèn lo lắng lay
lay người Yuki
- Chủ nhân, chủ nhân…nè, không sao đó chứ.
- A, không sao
Yuki xua xua tay trả lời:
- Nếu như đã kí khế ước thì ta sẽ giúp ngươi tìm cừu nhân của mình, đúng như
đã hứa. Ta hứa thì sẽ giữ lời.
- A..biết rồi..oáp
Ame vươn vai mấy cái che miệng ngáp, nói:
- Chuyện đó thì từ từ tính sao đi…việc quan trong trước mắt là..chủ nhân..ta
đói rồi, mấy ngày nay chả có gì bỏ bụng. No bụng rồi mới tính chuyện báo thù
được.
- Ngươi..
Yuki khóe miệng co giật kịch liệt, định mở miệng giáo huấn nhưng cái bụng phản
chủ kêu “ọt ọt” mấy tiếng làm cậu nhớ ra đã bốn ngày rồi mình chưa ăn cái gì,
nếu không phải tu vi được tặng lên thì chắc đã lăn ra xỉu rồi, ôm bụng ngồi
xuống ỉu xìu bảo:
- Ta cũng đói rồi, trong rừng có mấy trạm nghỉ chân, nhưng vấn đề là không có
tiền cùng với bản đồ vị trí mấy trạm dừng chân. Lần trước rơi xuống vực túi
tiền cũng theo đó mà đi rồi, thật là xui xẻo hết biết.
- Rắc rối vậy sao – Yuki chớp mắt ngây thơ – tóm lấy mấy tên dong binh đoàn
thịt chúng là có một bữa thịnh soạn rồi. Cần gì tới tiền.
- Hừ, không được
Yuki cúi xuống khẽ búng trán Ame, thằng nhóc này nhiều chỗ cũng đáng yêu quá
chứ, ôm bụng khổ sở nói :
- Thế giới loài người không giống linh thú, đừng có mà gây sự lung tung. Gía
mà giờ có thể săn được mấy con linh thú lấy thịt nhỉ. Cơ mà mình đói quá chả
có sức đâu mà đánh đấm nữa.
- Chủ nhân người muốn thịt linh thú à
Ame uể oải dựa vào gốc cây hỏi, hai tay cầm lấy cọng cỏ nghịch qua nghịch lại
- Nếu muốn thì Ame sẽ bắt cho ngài mấy con. Nhưng thịt chúng dai và khó ăn
lắm, chả mềm và ngọt bằng thịt loài người.
- Khó ăn cái rắm
Yuki gân cổ gào lên thét, thật chỉ muốn một phát đạp chết thằng nhóc này, sắp
chết đói tới nơi mà còn kén cá chọn canh
- Giờ là lúc nào còn ngồi đó chê cơm ngắn phở dài hả. Ngươi không thích ăn
thịt chúng thì ta có thể lấy thú hạch, da lông tới trạm nghỉ chân đổi lấy tiền
mua đồ ăn mà….ức chết đi được.
- Ngài bớt giận đi.
Ame lấy tay che miệng ngáp trỏ phía trước
- Hình như phía trước có một con linh thú ngũ cấp và mấy gã dong binh. Có vẻ
như chúng bị con linh thú tập kích. Ta có thể giết con linh thú đó tiện thể
thu thập luôn mấy gã dong binh nấu bữa cũng không tệ.
- Ngươi đó
Yuki lấy tay cốc lên đầu Ame, nguýt một cái rõ dài bảo:
- Đừng có mà tùy tiện. Giúp ta thu thập con linh thú được rồi, không được làm
hại họ hiểu rồi chứ.
- Biết rồi…nhưng nhanh lên
Ame trả lời vẻ không cam lòng
- Ta thật sự không thích con người, họ làm ta cảm thấy khó chịu.
- Ta biết rồi
Yuki lấy áo choàng tím ra trùm kín đầu, kéo chiếc mạng xuống che kín mặt
- Có gì sẽ đền bù cho nhóc một bữa một thinh soạn khi tới trạm dừng chân. Thế
nào. Một bữa thật nhiều thịt.
- Ta không phải là nhóc. Nghe trẻ con chết đi được. Với lại sao người lại
phải che mặt
Ame khó chịu phồng má lên
-..Ha..ha
Yuki bật cười lớn, trong lòng nhủ thầm thằng nhóc này càng ngày càng đáng yêu,
thật sự rất đơn thuần.
- Thế nhóc không phải trẻ con thì là gì, nhìn lại mình đi. Với lại nghe cũng
dễ thương mà, rất hợp với tuổi. Ta che mặt để tránh rắc rối không cần thiết,
nhóc không cần lo.
- Phì…không dễ thương chút nào.
Ame cố gắng chống cự nhưng xem ra vô ích, không thể nào lay chuyển được vị chủ
nhân bướng bỉnh này đàng phải nuốt cục tức chấp nhận
- Thích làm thế nào thì làm...ta không quản nữa, con người đúng là phức tạp
Nói rồi dậm chân phi hành lao vút qua vượt lên trước Yuki, đảo mắt giảo hoạt
thầm nghĩ trong lòng “Hừ, cứ gọi ta là nhóc đi...rồi sẽ tới lúc ta khiến cái
mông của người chịu khổ..khà…khà..xem còn dám gọi ta là nhóc không”
- Hư.u…
Yuki khẽ rùng mình lầm bầm:
- Mới có tháng 6 mà sao tiết trời ớn lạnh vậy cà…lạ quá..
-----lúc này ở phía trước 500 mét-----
…..GRÀOOO…..
Một con gấu toàn thân lông màu đen huyền, đôi mắt màu xanh rống lên một tiếng.
Hai bàn tay của nó là những móng vuốt dài vô cùng sắc bén quét qua những người
dong binh đoàn đang tập kích vào nó. Mỗi một đòn của mấy người dong binh đánh
vào nó càng chọc cho nó trở nên điên tiết rống lên tức giận, muốn giết hết
những nhân loại đáng ghét này.
- Hừ, con Hắc Hùng này mạnh quá. Mẹ kiếp, thế này thì không thể nào đem
chuyến hàng này qua khu rừng Hắc Ám này được. Levi, mấy người lùi lại phía sau
đi
Một đại hán thân hình cao to, trên mặt có một vết sẹo rạch ngang cùng bộ râu
quai nón trông vô cùng đáng sợ lên tiếng chửi rủa, lùi lại phía sau bảo vệ một
nam tử bạch y với một nữ tử áo đỏ ôm trong tay một cô bé vẻ mặt vô cùng hoảng
sợ.
- Levi, chúng ta phải làm sao đây. Nhưng tình thế trước mắt thật sự là không
khả quan cho lắm.
Nữ tử áo đỏ lên tiếng, đôi mắt hiện lên sự mệt mỏi cùng vô vọng, kết từng thủ
ấn oanh kích con gấu
- Ai, chỉ còn cách cố gắng chống cự đến khi nó kiệt sức. Hắc Hùng tốc độ rất
nhanh, chúng ta căn bản trốn chạy không được. Cậu lùi lại bảo vệ tốt Anna, con
bé mà bị thương thì hiệu trưởng trách tội chúng ta mất
Nam tử bạch y trả lời, ma pháp liên tục công kích tránh sự tấn công của con
Hắc Hùng
- Biết rồi
Nử tử đáp, kéo cô bé bên cạnh mình lùi lại về sau
- Không ngờ lần này ra khỏi học viện đi cùng nhóm dong binh đoàn lịch lãm lại
xui xẻo đến như vậy. Gặp phải đầu linh thú ngũ cấp tấn công.
…GRÀOOO…
Con Hắc Hùng bị mấy vết thương càng thêm điên cuồng tấn công, con mắt đỏ cần
lên đáng sợ, móng vuốt của nó quật qua làm mấy dong binh bị vẻ làm đôi, nội
tạng lòi hết ra
- Oa, con gấu nhỏ kia cũng có mấy phần bổn sự nhỉ. Linh thú này khá hiếm,
không ngờ lại gặp chỗ này.
Ame cùng Yuki lúc này đã tới nơi đứng trên ngọn cây gần đó trông thấy một màn
phía trước.
- Con gấu nhỏ….vậy mà hành người khác lên bờ xuống ruộng kìa
Yuki nhìn Ame trên trán xuất hiện mấy vạch đen, nhịn không được cốc đầu mấy
cái, nhìn con gấu với vẻ say mê, tán thưởng
- Bất quá nếu có thể lấy hồn cốt ở tay nó dung nhập thì có thể sử dụng mấy
móng vuốt kia chiến đấu thật tốt quá. Xương sống của loài này rỗng ở giữa ta
lấy sử dụng làm Băng Vũ Sáo, dùng hồn của nó nhập vào gia tăng công kích cây
sáo, tới lúc đấu với kẻ thù cho chúng biến thành khối băng luôn, còn giúp cây
sáo tiến hóa nữa chứ. Da của có làm áo choàng thì đông ấm hạ mát, chống đỡ
được công kích ma pháp. Thịt nướng ăn còn gì bằng, thuộc loại thương hạng a.
Ame, ta muốn có nó, không được để vụt mất
- Ta biết rồi...hì..
Ame nhìn thấy vẻ trẻ con của Yuki không khỏi phì cười, trong lòng toát mồ hôi
lạnh “Chủ nhân nhìn ngây thơ vậy mà tàn nhẫn quá, con Hắc Hùng ngay cả hồn cốt
cũng không chừa. Mẹ nói không sai, không thể nào trông mặt mà bắt hình dong”
- Ta yêu ngươi nhất đó Ame..hà…Nhóc cứ tới đánh nó, nhưng tuyệt đối đừng đánh
chết, hấp hối là được. Tự ta sẽ có biện pháp
Yuki nhẩy cẩng lên như trẻ con được quà
- Đến lúc chia thịt thì nhóc sẽ được 2/3, chủ nhân sẽ cho nhóc nếm món thịt
nướng ngon nhất trần đời. Nhanh lên đi.
Ame cười nhạt rồi thân hình nhẹ nhàng đáp xuống chỗ trận chiến.
- Hả, có người..may quá
Mấy dong binh đoàn thấy người tới trợ giúp thì mừng rỡ vô cùng nhưng khi thấy
đối phương là một thằng nhóc 7, 10 tuổi bạch kiểm thư sinh thì không giấu nổi
thất vọng, nghĩ thầm trong lòng “Trời ạ, nhìn vậy mà đánh đấm cái gì chứ, tổ
tăng thêm gánh nặng”
- Nhóc con sao lại, lùi ra phía sau ta đi. Nguy hiểm.
Nữ tử áo đỏ có lòng tốt kêu lên, mím chặt môi gia tăng công kích về phía con
gấu
..khụ..a…ha..ha..ha…
Nghe thấy lời nói của nữ tử, Ame ôm bụng cười chảy nước mắt tựa như nghe thấy
chuyện gì khôi hài lắm, làm mấy người dong binh nhìn với ánh mắt nghi ngại nói
khẽ
- Chả nhẽ thằng nhóc này bị nước vào đầu rồi
- khụ..khụ ha – Ame vừa cười vừa nói – các ngươi bảo vệ…thật là cười chết ta.
Các ngươi còn chưa có đủ tư cách đó đâu….ha..ha..