Nụ Hôn Đầu Của Ta Bị Mất (1)


Người đăng: cobonlanho

Hắc Tử Thần lấy ngón tay chạm vào trán Yuki, một đoàn thông tin truyền vào não
làm đầu Yuki đau nhức như búa bổ, hai tay ôm lấy đầu nằm quằn quại dưới đất vô
cùng thống khổ.

- Xong rồi đó – Hắc Tử Thần nhe răng cười vui vẻ – giờ thì nhóc con, ngươi có
thông tin tu luyện thuật kĩ rồi đó. Ráng tu luyện cho tốt

- Dạ

Yuki nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, đoàn thông tin hồi nãy bắt đầu hiện ra
trong đầu

“ Phệ Hồn Quyết

Thuật kĩ thiên giai cao cấp. Công pháp này tu luyện có khả năng thôn phệ sức
mạnh của người khác chuyển hóa thành sức mạnh nâng cao tu vi cho người sử
dụng. Luyện tới cảnh giới đại thành thì có khả năng thôn phệ mọi sức mạnh.

Gồm 4 giai đoạn : sơ kì, hạ kì, trung kì, thượng kì.

Sơ kì : muốn luyện thành cảnh giới sơ kì, bắt buộc phải có đá Huyết Hồng Ngọc
ấn kí vào người. Sau khi ấn kí được với đá Huyết Hồng Ngọc thì tới nơi có năng
lượng thuộc tính cực hạn bắt đầu tu luyện thôn phệ sức mạnh”

- Ai, không phải chứ

Yuki kêu lên chán nản, ánh mắt nhìn Hắc Tử Thần long lanh muốn khóc

- Ta nào có biết đá Huyết Hồng Ngọc là cái gì chứ. Sư phụ, người không phải
đang đùa với đồ đệ đó chứ, cho cái thuật kĩ vô dụng này. Nhập môn còn không tu
luyện được.

- Nè, vi sư không hề đùa với ngươi

Hắc Tử Thần lấy quạt gõ đầu Yuki, khiển trách :

- Ngươi đã ấn kí với đá Huyết Hồng Ngọc rồi đó

- Ta..có sao – Yuki tròn mắt ngạc nhiên – sư phụ người thật biết đùa. Ngay cả
mặt mũi nó con còn chưa biết ra làm sao thì ấn kí bằng niềm tin à.

- Thì mặt đá chiếc nhẫn giam giữ linh hồn ta đó, ngươi thật là chậm tiêu.

Hắc Tử Thần trừng mắt quát

- Vi sư nói cho ngươi biết, năm xưa tên phản đồ kia ta còn chưa truyền cho
hắn thuật kĩ này thì ngươi nên biết mình được ưu ái cỡ nào. Với lại đá Huyết
Hồng Ngọc không phải là thứ ngươi có thể kiếm được. Năm xưa ta phải mạo hiểm
lén vào Hồng Ngọc Cung ăn trộm mới được một mẩu nhỏ đó.

- Ách, sư phụ bớt giận

Yuki lè lưỡi

- Đồ nhi không biết mà trách lầm người. Người tốt với đồ nhi nhất..hì..hì..

- Giỏi nịnh thôi

Hắc Tử Thần nguýt một cái rõ dài, xòe quạt ra phe phẩy mấy cái

- Giờ thì chuẩn bị đi tới địa phương giúp ngươi tu luyện Phệ Hồn Quyết. Ta có
biết được một chỗ rất tốt ở trong khu rừng Hắc Ám này. Tiện thể trên đường đi
tới đó giúp ngươi rèn luyện thêm kĩ năng chiến đấu, đề thăng tu vi. Nhiệm vụ
trong vòng một tháng, mỗi ngày ngươi đều phải giết được 5 đầu linh thú nhị
cấp.

- Đồ nhi rõ rồi, nhưng có một vấn đề

Yuki lúng túng gãi gãi đầu, đôi mắt lóe lên một tia giảo hoạt. Với tình trạng
hiện giờ của cậu thì leo lên trên đó là một việc không thành vấn đề, nhưng
mình có một sư phụ xuất chúng thì ngu gì mà không lợi dụng

- Là gì

- Chúng ta đang ở dưới vực phía Tây khu rừng Hắc Ám, lên bằng cách nào ?

- Hừ, giỏi bóc lột sức lao động của ta thôi. Đừng tưởng ta không biết tên láu
cá nhà ngươi nghĩ gì. Chỉ giỏi bóc lột sức lao động người già

Hắc Tử Thần thở dài, tai phải cầm chiếc quạt vẽ những kí hiệu ngoằn ngoèo lên
không trung

- Nhắm mắt lại đi. Tuy linh lực ta không còn nhiều nhưng đủ để đưa ngươi lên
trên kia

Yuki vội nhắm mắt lại, chỉ thấy thân thể trở nên nhẹ đi và không gian xung
quanh trở nên vặn vẹo, tiếng ù ù vang lên bên tai khoảng mấy phút thì chấm dứt

- Rồi, xong rồi đó

Giọng nói của Hắc Tử Thần vang lên trong đầu:

- Giờ thì chỉ cần đi theo hướng Nam là được. Trừ phi gặp chuyện gì nguy hiểm
còn không thì ta sẽ không ra tay đâu.

- Đệ tử biết rồi

Yuki hào hứng trả lời. Nhanh chóng tiến vào khu rừng Hắc Ám bắt đầu việc tu
luyện

Sắp tiến vào khu vực 300 mét của khu rừng Hắc Ám, có một tấm biển bằng gỗ được
dựng ngay ngắn. Trên mặt tấm gỗ có khắc dòng chữ màu đỏ ngay ngắn “Khu vực này
linh thú thường hay lui tới..nguy hiểm..”

- A, sắp tiến vào khu vực có linh thú rồi.

Yuki nhìn tấm biển rồi nhìn vào sâu trong khu rừng, ánh mắt trở nên kiên định,
hai bàn tay siết chặt lại, tự nhủ chính mình “Ta nhất định phải nhanh chóng đề
thăng tu vi trở nên cường đại, có như vậy mới có thể trả thù được cho cha mẹ.
Ta sẽ không chịu khuất phục trước khó khăn nào. Cha mẹ, trên trời có linh
thiên xin hãy phù hộ cho con”

…Hưu…

Yuki khẽ giậm chân nhảy qua hàng rào bảo vệ tiến vào trong thì phát hiện trong
phạm vi tinh thần lực bao phủ có linh thú xuất hiện trong lùm cây

- Không phải chứ, vừa mới tiến vào đã bị tập kích.

Yuki khẽ hô, trên ngay lập tức xuất hiện con dao, từng tầng hàn khí tỏa ra từ
con dao lươn lờ xung quanh chầm chậm tiến tới lùm cây.

- Băng Ma Dao biểu tượng của yêu tộc Băng Ma Long, sao thằng nhóc này lại có
được nó chứ.

Hắc Tử Thần ở trong tinh thần hải chấn động kinh hô. Không ngờ năm xưa hắn tới
Băng Ma Tộc muốn mượn coi bị từ chối thẳng thừng, vậy mà bây giờ lại bị đồ đệ
mình sử dụng làm vũ khí chiến đấu với linh thú, nhất thời không biết là nên
khóc hay nên cười, trong lòng không khỏi dấy lên một nghi vấn “Chả nhẽ mình
ngủ lâu quá rồi. Báu vật thời đại này giống như rau cải mua ngoài chợ sao”.

….Xoạt…

- Ế

Yuki trợn mắt há mồm, con dao ở trên tay biến mất. Trong lùm cây không phải là
linh thú mà là một cậu bé chừng 7, 8 tuổi, quần áo rách rưới để lộ ra làn da
trắng nõn bị thương tích nhiều chỗ, máu từ trong khóe miệng thi thoảng trào ra
đang bất tỉnh.

- Không tốt, bị thương nặng quá. Cậu ấy sẽ chết mất. Phải sử dụng tới khả
năng đó thôi

Yuki thầm hô, đặt bàn tay lên người cậu bé tỏa ra ánh sáng xanh dìu dịu truyền
nguyên khí vào chữa trị vết thương.

- Nè, đồ đệ, ngươi cẩn thận, thằng nhóc này không phải là con người đâu.

Giọng nói Hắc Tử Thần vang lên nhắc nhở

- Tốt nhất là tránh xa nó ra

- Là linh thú cấp 10, biến thành hình dáng con người

Yuki thầm kinh hô, không ngờ mình vừa mới vào khu vực có linh thú mà đã gặp
một con linh thú cấp 10 hóa hình hẳn hoi, khóc thầm không biết nên gọi là may
mắn hay xui xẻo. Trong nội tâm không hiểu sao khi nhìn cậu bé này sinh ra một
cảm giác vô cùng thân thiết. Lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ đó, cậu tiếp tục truyền
nguyên khí vào người cậu bé chữa trị vết thương, nhủ thầm.

- Thôi thì cứ cứu chữa trước đã. Còn lại sau đó hẵng tính

- Ai, ta không biết nên nói ngươi thương người hay ngu ngốc nữa

Hắc Tử Thần lắc đầu chán nản nói.

- Nếu ngươi nhất quyết muốn cứu nó thì ta không cản nữa. Ngươi gặp nguy hiểm
thì vi sư sẽ giúp ngươi.

- Cám ơn sư phụ

Yuki reo lên vui vẻ. Tinh nguyên trong cơ thể được vận dụng tới cực hạn lũ
lượt truyền đi, các vết thương trên người cậu bé khép lại theo tốc độ mắt
thường có thể nhìn thấy được, Hắc Tử Thần trong tinh thần hải chậc lưỡi không
thôi, cảm thán

- Không ngờ đồ đệ mình lại có năng lực chữa trị mạnh như vậy. Nhưng mình thấy
nó quen quen..nhất thời lại không nhớ ra.

Sau chữa trị xong mấy vết thương cho cậu bé thì sắc mặt Yuki trắng bệch, cơ
thể không còn chút sức lực nào, ngã phịch xuống đất ngủ

--------------

- Oáp..không biết cậu bé….kh..

Yuki chưa nói dứt câu thì phát hiện thằng nhóc mình cứu hôm qua ngồi đè lên dí
dao vào cổ mình, bụng bảo dạ “xem ra không cần nói cũng biết là khỏe rồi”

- Hừ, con người – cậu bé lên tiếng – nói mau, đồng bọn ngươi ở đâu. Bằng
không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết

- Nè..nè…đây là cái thấy bộ gì vậy. Thái độ đối sử người cứu cậu như thế này
sao

Yuki kêu lên đầy oan ức, trong lòng khóc không thành tiếng kêu khổ không dứt
“Số con nó thế nào thế này, không cảm ơn lấy một tiếng thì thôi còn bị đe dọa
nữa. Biết vậy hôm qua nghe lời sư phụ không cứu nó cho rồi. Qủa nhiên mình vẫn
còn ngây thơ quá. Linh thú thì vẫn hoàn linh thú a”

- Hừ, con người các ngươi là một lũ giảo hoạt. Rốt cuộc thì ngươi không muốn
khai chứ gì

- Ta không biết thì khai cái gì. Ngươi vô lí vừa vừa thôi chứ. Đồ linh thú
không có đầu óc

Yuki điên tiết quát lên, nếu thằng nhóc này mà cứ cứng đầu như vậy nhờ sư phụ
ra thu thập nó, không cần thương tiếc gì hết, lòng cảm thấy ủy khuất khôn
nguôi, cất công hao hết tinh nguyên cứu nó giờ thì khỏe lại cứ sống chết đe
dọa mình hết lần này tới lần khác

- Ngươi

Cậu bé rít lên tức giận, nhưng rồi suy nghĩ ra chuyện gì đó liền dịu giọng

- Nếu ngươi muốn ta tin thì giúp ta một chuyện ?

- Nói đi – Yuki đảo mắt hờ hững – dù gì thì ta cũng là cá nằm trên thớt ?

- Linh thú bọn ta muốn vào thế giới loài người thì cần phải lập khế ước. Ta
muốn tiến vào thế giới loài người tìm kiếm cừu nhân của mình vì vậy ta cần
ngươi giúp. Thế nào, ngươi nói không phải người bọn chúng mà, với lại việc lập
khế ước đối với ngươi có lợi chứ không có hại

- Việc này

- A, đồ nhi, ngươi mau chấp nhận đi

Hắc Tử Thần lên tiếng giật dây

-Đối với ngươi có nhiều chỗ tốt lắm đó. Mau đi

- Ách, biết rồi, người bình tĩnh cái đi sư phụ. Không cần kích động như vậy
đâu

- Được rồi, ta đồng ý…phải

Yuki trả lời, nhìn thấy thằng nhóc cúi sát mặt xuống mình thì sợ hãi lắp bắp:

-Nè, ngươi muốn làm gì vậy

-Thì ngươi nói là muốn lập khế ước mà. Ta lập khế ước

- Hả..ưm

Cậu chưa kịp phản ứng gì thì thằng nhóc cúi xuống, làn môi chạm vào môi mình.
Cứ như có một tia điện làm cậu run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được
gì, cứ như thời gian ngừng trôi vào lúc đó, cậu không phản xạ được gì. Cảm
giác lưỡi của mình chạm vào một chiếc lưỡi mềm mại ước át khác. Cả người cảm
giác nóng bừng cả lên, một luồn sức mạnh không ngừng tuôn trào vào cơ thể mình
làm các tế bào tham lam hấp thụ. Tinh nguyên của mình vốn nhỏ bằng hạt đậu
đang không ngừng được mở rộng.

Một cái ấn chú dần dần hình thành xuất hiện ở hai tay người.

Ở trong tinh thần hải, Hắc Tử Thần nghĩ thầm, vẻ mặt ăn năn hối lỗi:

-Hì, đồ nhi thứ lỗi ta lừa ngươi. Chỉ là ta muốn tốt cho ngươi thôi. Hãy hiểu nỗi khổ tâm của vi sư. Nếu như ngươi biết được muốn lập khế ước với linh thú cấp 10 là phải kiss thì sao ngươi .chấp nhận


Huyền Thoại Ma Pháp Sư - Chương #9