Vô Cực Tử


Người đăng: VoDichDaoTac

Giờ phút này bên ngoài sơn môn Thiên Cực Tông, người ở đây nhiều lắm, già trẻ gái trai tất cả đều có, trên thân bọn hắn yếu nhất cũng Ngưng Khí tầng năm, mà cao nhất... thình lình Huyền Quang viên mãn cảnh giới.



" Nhiều như vậy " Huyền Táng sắc mặt chấn động, nhìn xung quanh người tới tụ tập, không tính trăm vạn cũng đến mấy chục vạn, chưa nói khảo hạch lần này đi qua được mấy ngày, nếu không bày trước mặt hắn bây giờ, sợ rằng đến đường chen lấn cũng không có mà đi.



" Chúng ta tìm Nguyên thúc nơi tọa hạ " Nguyên Phương dưới bốn phía đông người, nàng cảm thấy có chút khó thở, trực tiếp tiến lên kéo tay Huyền Táng nói.



Tại một chỗ gần với đại môn một phía, xuất hiện ở đây là một tảng đá to lớn, khoanh chân ngồi trên đó là một người đàn ông trung niên, phía sau hắn có bốn năm đạo thân ảnh, khí thế trên người bọn hắn cuồng bạo gào thét xung quanh, để đám người phía bên cạnh không ngừng bị chấn nhiếp mà lùi lại.



Không những vậy, tại bên cạnh gần cánh cổng đại môn này phụ cận cũng có không ít tảng đá, mà trên đó đương nhiên là có người trấn thủ, bọn hắn ở đây là người các đại gia tộc.



" Nguyên thúc, chúng ta ở đây "



Tại trên một tảng đá Nguyên Phong đang nhắm mắt tĩnh tọa cảnh giác xung quanh, một tiếng kêu yêu kiều nữ tử vang lên, cứ việc nơi đây ồn ào ầm ĩ, thế nhưng nam tử mở mắt ra một khắc, thần thức của hắn gào thét, những nơi đi qua đám người não hải oanh minh, phút chốc khóa chặt nữ tử.



" Tiểu thư đã tới " Nguyên Phong trong lúc nói chuyện, thân thể nhoáng một cái xuất hiện trước mặt Nguyên Phương, phụ lên xung quanh chân khí quang mang, lúc xuất hiện ba người đã ở trên tảng đá.



Huyền Táng cũng không có quá ngạc nhiên, thời khắc xuất hiện tại trên bia đá, hắn con mắt chợt lóe, thân hình khẽ lùi lại mấy bước, nhìn như không nhìn xung quanh những tảng đá kia.



" Huyền gia ... " Huyền Táng ánh mắt tựa như hỏa nhãn kim tinh, liếc một cái liền phát hiện cách đó không xa một tên lão giả khoác trên cơ thể huyền bào y phục, nhưng để cho hắn tìm kiếm một chút, y nguyên vẫn không thấy Huyền Phi cùng Huyền Long.



Phía đối diện mấy đại gia tộc khác cũng nhao nhao ghé mắt tới, con mắt không nhìn ra ba động ý tứ, khuôn mặt thủy chung lạnh nhạt, tiếp tục nhắm mắt lại, cũng có một ít tên thế hệ trẻ tuổi tinh mang lóe lên tiến tới ôm quyền.



Thế nhưng trong mắt đối phương dường như vô cùng cơ trí một dạng, không có tiến lên thân cận quá gần, thậm chí trong mắt còn xuất hiện một đạo kiêng kỵ chi ý khó thấy.



" Nguyên Phương đại tiểu thư này quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần, không những như vậy, khí chất càng thêm tô điểm "



" Nếu không phải có tên kia mục tiêu mà nói, ta tựa như đã xông lên hảo hảo giao lưu một phen "



" Từ huynh nói không sai, trọc vào Thanh Hoàng chó điên kia, hẳn là không có chỗ tốt "



" Tiếc, thực sự là quá đáng tiếc "



Từng tên thiên chi kiêu tử bên trong thế hệ ầm thầm truyền âm cho nhau, bọn hắn thống nhất một điều rằng, tốt nhất không nên động vào hoa đã có chủ, mặc dù chỉ là trên tin đồn, nhưng có thể hai bên không nói gì, mà đối phương thân phận quá mức cao, không tốt liên hệ.



Nguyên Phương cũng bất đắc dĩ tiến tới ôm quyền, không phải nể mặt bọn họ thì cũng nể mặt trưởng bối bọn hắn, dù sao gia tộc của nàng thế lức cũng thuộc thượng lưu mà thôi, không phải khổng lồ đến mức như Thanh gia đỉnh cấp đại gia tộc.



" Huyền.... " Nguyên Phương thu hồi không để ý tới, đang muốn cùng hắn nói rõ những thế lực gia tộc này, có thể giờ phút này không thấy hắn ở đâu, câu nói cũng im bặt mà dừng.



" Không biết hắn cùng Huyền gia có quan hệ gì " Nguyên Phương trong lòng nghi hoặc, ánh mắt không tự chủ được quét tới Huyền gia một bên, phát hiện thế mà cũng không có Huyền Long.



Những ngày qua nàng tiếp xúc với Huyền Táng thường xuyên, không nói chuyện gì cũng biết, thế nhưng theo hắn không ngừng muốn nàng tìm hiểu Huyền gia thông tin, đặc biệt là Huyền Long, để nàng ẩn ẩn đoán ra giữa hai bên có mối quan hệ mật thiết nào đó.



Trong trầm mặc, nàng dứt khoát lắc đầu, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên Cực Tông bên trong, tựa như có thể nhìn thấu không gian, quét tới một địa phương nào đó, cười lạnh nói " Thanh Hoàng, mệnh của ngươi sắp kết thúc "



Tiểu Ma bên cạnh nàng con mắt nhỏ bé không nhận ra lóe lên quang mang, vẫn thủy chung uể oải.



Ngoại sơn Thiên Cực Tông, nơi đây một mảnh vô cùng rộng lớn sơn môn, xung quanh bốn phía có bốn đầu cự long pho tượng dữ tợn, những pho tượng cự long này tuy bằng tượng, nhưng khí thế tràn ra vô cùng mãnh liệt cường đại, một chút Huyền Quang cảnh sơ kỳ cũng tim đập chân run.



Ngồi trên đầu pho tượng cự long, một bộ đơn sơ hắc bào đội cái mũ trùm đầu Huyền Táng xếp bằng quan sát về phía đại môn, những uy áp tại cự long bộc phát giống như không có chút nào tác dụng với hắn, nói đúng hơn thì bọn chúng tựa như đang cộng minh.



Thiên nguyên chủng tác dụng, Huyền Táng cũng có một chút kinh ngạc, đối với bản thân tu vi tăng cao, hắn chưởng không nguyên chủng cũng theo đó ngày càng thông thuần, phát huy đi ra uy lực cũng ngày mạnh hơn trước.



" Đầu cự long pho tượng này thế mà là một khôi lỗi Huyền Quang trung kỳ " Huyền Táng âm thầm đánh giá phía dưới pho tượng, nội tâm dung động vô cùng.



Thời gian này hắn được Nguyên Phương nói ra cẩm nan tu luyện cùng thông dụng đồ vật bên trong tu chân giới, ngắm nhìn một cái liền có thể nhận ra pho tượng này là khôi lỗi, chỉ cần hắn có ý đồ bất chính mà nói, đầu cự long này có thể sẽ trực tiếp phá vỏ gào thét đánh giết.



Cùng lúc đó, ngồi phía sau Huyền Táng là một lão giả mặt mo tiên phong đạo cốt, lão giả này khuôn mặt vô cùng kháu khỉnh, không biết tại sao nhưng hắn một thân rách nát áo bào, lộ ra bên trong cơ bắp vô cùng thân thể, cường tráng vô cùng.



Lão giả ngồi ở nơi đó, ánh mắt thâm thúy đen kịt, không giống chút nào người bình thường, đang không ngừng nhìn chằm chằm vào bên trong Thiên Cực Tông bia đá khảo hạch, tay hắn cầm một cây bút lông cũ kỹ, thờ dài thở ngắn liên tục.



" Thật là buồn chán " Lão giả lắc lắc đầu, đưa người uốn éo vận động cơ xương khớp, truyền ra từng tiếng lạnh cạnh giòn vang, than nhẹ một tiếng.



Huyền Táng nguyên bản đang nhìn chằm chằm Huyền gia cử động, nghe thấy đằng sau thở dài thở ngắn, đứng ngồi không yên lão giả, nhịn không được quay đầu lại nói một câu.



" Tiền bối, người sức mình gấy yếu, đến tuổi gần đất xa trời thế này, há có thể chờ đợi được lâu "



" Tới, vãn bố cho ngài giới thiệu một bên gia tộc, ở đó có người quen biết, nói không trừng tiền bối có thể theo bọn họ tiến vào " Huyền Táng mắt sáng lên, bản thân lại là người tự nhận thông linh, liếc mắt tựa như nhìn thấu hết lão giả suy nghĩ, hảo ý nói.



Trên thực tế hắn lúc trước cũng có chú ý tới lão giả này, nhìn thấy đối phương tu vi yếu ớ Ngưng Khí tầng 1, thậm chí trên thân tràn ra già nua chi ý, để hắn liên tưởng tới thôn trưởng bên trong ngôi làng, sinh ra một tí kinh ý.



" Gầy yếu, gần đất xa trời... tiểu tử, ngươi dám si nhục ta " Lảo giả bị Huyền Táng nói tới thẹn quá hóa giận, trừng mắt quát một tiếng.



Theo đó hắn thân thể trực tiếp đứng dậy, một bước đạp xuống bên cạnh Huyền Táng đầu cự long pho tượng, một tay xé toạc áo bào trên người, lộ ra toàn thân cơ bắp vô cùng lực lưỡng, cường độ săn chắc thân hình vô cùng.



Huyền Táng biến sắc!.



" Không phải, ta đây là có hảo ý a " Huyền Táng bị lão giả làm cho kiếp sợ, vội vàng nói.



Hắn không thể nào không khiếp sợ, dưới ánh mắt của hắn đối phương cũng chỉ là Ngưng Khí tầng một, thế nhưng dưới uy áp của đầu cự long pho tượng này tựa như không hề hấn chút nào.



" Tiền bối, cái này... nhất định là hiểu lầm " Huyền Táng một mặt vô tội giơ cao hai tay, biểu thị tựa như không có ý đó một dạng.



Lão giả khuôn mặt kháu khỉnh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Huyền Táng, theo thời gian trôi qua mới trở nên hòa hoãn chi ý.



" Tiền bối, ngài cũng không cần quá khoa trương như vậy a " Huyền Táng vội ho một tiếng, mắt liếc trên thân lão giả cơ bắp săn chắc, nhìn lại chính mình về sau, cười khổ nói.



Lão giả như cũng nhận thấy không thích hợp, ánh mắt nhìn như không nhìn xung quanh một số bà lão thâm thúy ánh mắt, khinh thường cười ha ha nói.



" Ngươi có biết ta tân tân khổ khổ như thế nào mới trở thành như vậy "



Càng nói, hắn càng là ưỡn ngực lên, lộ ra càng thêm nở nang cơ bắp, thậm chí trên người hắn tràn ra một loại khí chất vô cùng huyền diệu, tựa như đại đạo vòng quanh, một khi bộc phát, thiên địa oanh minh.



Huyền Táng tâm thần rung động, hít một ngụm lãnh khí về sau, ôm quyền nói " Vãn bối Huyền Táng, không biết tiền bối là người phương nào "



" Nếu ta nói, ta là Vô Cực Tử thì sao " Lão giả khuôn mặt hưng phấn đắc ý nhìn xung quanh một đám bà lão ánh mắt đưa tình, không quan tâm đến Huyền Táng, nhàn nhạt nói một câu.



Huyền Táng ánh mắt nghi hoặc, nếu nói đúng hơn là hoàn toàn mờ mịt " Vô Cực tiền bối, tên này hình như cũng quá khoa trương a "



Vô Cực Tử kinh ngạc thu hồi ánh mắt hưng phấn, trong lòng không hiểu sao tức giận xông lên nói " Tiểu tử, đến ngay cả Vô Cực Tử mà ngươi cũng không nghe đến "



Huyền Táng lạnh nhạt lắc đầu!.



Vô Cực Tử sắc mặt khó coi, hít một ngụm khí lạnh, ổn áp tâm tinh về sau, trầm giọng nói " Ta nói cho ngươi biết, tên của ta nếu lọt vào thường nhân bên tai, tựa như thiên địa oanh minh, long trời lỡ đất a "



" Có thể lại vào tai của vãn bối " Huyền Táng nhàn nhạt lắc đầu, thần thái không mấy quan tâm đến.


Huyền Thần - Chương #16