Người đăng: VoDichDaoTac
Thiên Phong Thành, xung quanh thành trì phồn hoa tấp nập, những con phố trên người đồng không ngừng đi lại, càng là bốn phía thiên địa chân khí nồng đậm, xa xa không phải những thị trấn nhỏ có thể so sánh.
Tựa như phàm nhân chỉ cần ở đây vài chục năm không làm gì, chắc chắn cũng có thể thuế phàm trở thành sinh linh, tuổi thọ vì đó mà tăng cao.
Cũng theo đó nương theo Thiên Cực Tông mở ra khảo hạch, mỗi ngày mỗi nhiều người tiến tới, chỉ có thể hội tụ bên trong Thiên Phong Thành cùng hai đại thành trì khác, như vậy mới có thể thông qua truyền tống trận đi lên Thiên Cực Tông phạm vi.
Số lượng này bên trong thực sự quá động, đến nỗi mỗi giây mỗi phút người đi trên đường đều chật ních, thậm trí tại trung tâm Thiên Phong Thành một tòa truyền tống trận phụ cận, đơn giản là chật đến không có người thở nỗi.
Giờ phút này bên ngoài cổng thành, một đoàn người đang tiến tới, trên đó tràn ra kiều mị khí tức, để bốn phía đám người ánh mắt nhao nhao ghé tới, theo phía sau đó hiển nhiên là Huyền Táng.
" Cái này.... " Huyền Táng nhịn không được hít một ngụm lãnh khí, lấy tâm cảnh của hắn muốn để cho một ít sự việc làm cho động dung là vô cùng ít, thế nhưng bày ra trước mặt người đến hội tụ, nhiều lắm.
Ngoài Huyền Táng bên cạnh ra, lúc này bên người hắn còn đi theo một nữ tử mặc hắc bào đơn sơ, tựa như cùng Huyền Táng không khác chút nào, đó là Nguyên Phương.
Từ lúc cùng Huyền Táng giao dịch tại Phong Linh Trấn, Nguyên Phương giống như tính nết thay đổi, không nói quá nhiều nhưng cũng không kém bao nhiêu, thêm nữa lấy thân phận nàng có chút nhạy cảm, nhiều khi làm Huyền Táng vô cùng đau đầu.
" Ngươi bây giờ cũng nhận ra Thiên Cực Tông nội tình đi, không phải tự nhiên mà người ta xưng làm Tiên Tông " Nguyên Phương đội một mũ trùm đầu, càng thêm lộ ra vũ mị, chậm rãi nói tới, tựa như một bộ trưởng bối giảng đạo cho Huyền Táng.
Huyền Táng trong lòng hơi chấn động, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía nữ tử hỏi " Tiên Tông, chẳng lẽ bên trong có tiên nhân ? "
" Ta nghe nói bên trong Thiên Cực Tông có hai vị lão tổ, mỗi người tu vi tự thân đều đã đạt tới Tiên Cảnh, lực lượng siêu thoát phàm nhân, chưởng khống thiên địa một bộ phận quy tắc, hủy thiên diệt địa đi " Nguyên Phương khuôn mặt sùng bái, nói đến ngần ấy thành tựu, chỉ sợ một đời này của nàng cũng không chắc có thể đạt tới.
Huyền Táng trong lòng nhấc lên vù vù, nói đến Tiên Cảnh, tựa như cao cấp nhất đại năng bên trong, tuy vô pháp nói chí cao vô thượng nhưng cũng không kém bao nhiêu, càng là tự thân chưởng khống một bộ phận quy tắc, theo một khía cạnh nào đó, cùng thiên địa tương liên.
" Nhưng cho dù là Tiên Cảnh, có thể cũng run rẫy trước bia đá đó thôi " Nguyên Phương nói lên một câu, trong lòng không thể tưởng tượng nổi nhìn Huyền Táng, liên tưởng đến bia đá kinh khủng khí tức kia, hết thảy để nàng không dám tưởng tượng phía trên thành tựu.
Huyền Táng trầm mặc, nếu sự việc hắn cùng bia đá tương liên khí tức kia truyền ra, chỉ sợ còn kinh động đến hai vị lão tổ tông môn không thể không thành, có thể đây là bí mật giữa hai người, càng thêm Nguyên Phương thể chất đặc thù cho nên mới phát hiện tới.
Vì vậy điều kiện giữa hai người, Huyền Táng không thể không cân nhắc đến một phen chuyện này, cứ việc chuyện này bị truyền ra, đa số là không tin tưởng, nhưng lấy cao tầng như Tiên Cảnh lão tổ, bản sự quá mức thông thiên, không phải hắn Huyền Táng nhỏ nhói có thể tưởng tượng.
Về phần Nguyên Phương, nàng cũng không phải người ngốc, như nhận ra sự nghiêm trọng bên trong, như nhìn ra tương lai một chút tiềm lực của hắn, hết thảy để nàng lựa chọn vô cùng nhanh quyết định, quan trọng nhất một bên trợ giúp hắn.
" Dù sao cũng còn mười hai ngày nữa mới tiến tới khảo hạch, các ngươi nếu muốn đi trước thì cứ đi đi, ta ở lại tham quan xung quanh " Huyền Táng trong mắt thôi diễn, nhìn đoàn người Nguyên gia một chút, sau đó quay đầu về phía Nguyên Phương nói.
Trên thực tế hắn muốn dành toàn bộ thời gian này tranh thủ đề cao tu vi, nếu không một khi khảo hạch thành công tiến vào bên trong tông môn, quan hệ giữa hắn và Nguyên Phương có lẽ sẽ công khai, dẫn tới Thanh Hoàng chú ý, lấy hắn tu vi yếu kém thì không trở tay được chút nào.
" Ta ở lại với ngươi " Nguyên Phương ánh mắt giảo hoạt, lại vô cùng thâm thúy nhìn Huyền Táng, không chút do dự nói.
Huyền Táng khóe miệng co giật, ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói nhỏ " Ta cũng không phải đi hái đào a "
Nam tử trung niên vội ho một tiếng, đi lại gần hướng Nguyên Phương ôm quyền, nói " Tiểu thư phải cẩn thận, ta sẽ cho người tiến tới tông môn ngoại sơn cắm một chỗ chờ đợi "
Nữ tử gật gật đầu, thực ra lần này người tới hội tụ quá nhiều, cũng may lấy thế lực của bọn hắn coi như thượng lưu, kiếm tới một chỗ tiến vào khảo hạch cũng không thành vấn đề.
Đợi vào đoàn người Nguyên gia đi về sau, Huyền Táng nhịn không được hỏi " Ta còn không biết vị này "
Trên thực tế người nam tử trung niên quá mức âm trầm lạnh lùng, thêm vào đó lại tu vi thâm hậu, Huyền Táng từ nhỏ sống cô độc lại trở thành người nỗi liễm tâm tình, hai bên không mấy khi va chạm tiếp xúc.
" Đó là người được cha ta cứu sống Nguyên Phong, tuy không phải người của Nguyên gia, thế nhưng đối với gia tộc nghĩa trọng như núi, ta vô cùng bội phục " Nguyên Phương nhìn bóng lưng nam tử, từ từ nói.
Huyền Táng cũng gật đầu, cách nhìn người cũng thay đổi rất nhiều, hắn cũng là người có quy tắc riêng, đối với một chút loại người trọng tình như này, hắn vô cùng kính ý.
" Người này cũng sống nội tâm " Huyền Táng cảm thán, mặc dù bề ngoài nam tử lạnh lùng âm trầm, chỉ có những người sống nội tâm mới hiểu ra.
Nguyên Phương phút chốc lại khôi phục tâm tình, cười một cái tinh nghịch nữ tử, để cho trăm hoa thất sắc nói " Chúng ta cũng phải tìm kiếm một nơi để ở a "
Thiên Phong Thành một con phố nhỏ, đi trên đó cũng không có mấy người, đa số bên trong là phàm nhân, hiếm hoi lắm mới có một ít tu sĩ, nguyên bản Nguyên Phương muốn tìm tới một nơi xa hoa khách điếm, thế nhưng Huyền Táng cảm thấy những nơi đó có chút phức tạp, cho nên muốn lựa chọn một nơi yên tĩnh một bên tĩnh tâm.
Phượng Thiên khách điếm!.
" Ông chủ cho ta một phòng " Nguyên Phương xinh đẹp nhan sắc đội đầu mũ trùm nói, nhưng trên thân khí chất lại lan tỏa xung quanh, để lòng người vì đó không nhịn được gia tốc.
Huyền Táng trong cười khổ bị nữ tử kéo tay, hết thảy hành động từ cái nhỏ nhất đều bị nàng đoạt tới, thậm chí Tiểu Ma thủy chung uể oải trên vai hắn cũng bị nàng cướp đi, để nó cực kỳ không cam lòng.
Thế nhưng theo những ngày này được Nguyên Phương ôm ấp, nó từ từ giống như sinh ra một chút đắc ý nhìn Huyền Táng, khuôn mặt chìm đắm bên trong kiều mị chi ý, hưởng thụ vô biên.
" Đáng chết con khỉ... " Huyền Táng không hiểu sinh ra ghen ghét, thế nhưng tất cả đều chỉ có thể cười khổ, ai kêu nó toàn thân một đạo khí chất thiên tử tới, vô cùng tôn quý kia.
. . . .
Một đêm này bên trong gian phòng khách điếm, Huyền Táng ngắm nhìn thân hình vưu vật mềm mại hồng hào Nguyên Phương, trong đầu tạp niệm luôn luôn lóe lên, bỗng nhiên không hỏi một tiếng " Ngươi làm sao không tu luyện đi "
Chính bản thân hắn đang tiến vào tu luyện, có thể một bên giai nhân quấy nhiễu, để hắn tâm tình rất khó tập chung, đặc biệt bên trong những đạo kiều mị khí chất luôn luôn xông thẳng vào mũi hắn, oanh phá tâm thần.
" Ta nếu như tu luyện mà nói, chỉ sợ rằng đốt phá Ngưng khí từ lâu, có nghĩa là tu vi ta càng cao, Thanh Hoàng ham muốn càng tăng lên, vì thế những ngày tháng đây ta mới áp chế tu vi " Nguyên Phương nhìn Huyền Táng khó khăn trạng thái, đôi mắt giảo hoạt cười thầm.
Huyền Táng nhíu mày, cái lý do này thực sự hợp lý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lạnh lùng nói " Thế nhưng người cũng không thể quấy rối ta a, mau mau thu liễm khí chất "
" Muốn thu liễm khí chất, nào có dễ dàng như vậy " Nguyên Phương ánh mắt quật cường, quyết định không cho hắn tâm tư thoải mái tu luyện, dù sao chỉ là một hôm không tu luyện cũng không thể ảnh hưởng tới đại sự.
" Hừ ! " Huyền Táng trong lòng tức giận, trực tiếp hừ lạnh một tiếng đứng dậy đi tới trước mặt nữ tử, vật nàng nằm xuống giường, thân thể của hắn áp sát trận lên mần mại thướt tha Nguyên Phương, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm.
" Ngươi có tin hay không ta trực tiếp phá ngươi "
Nguyên Phương sắc mặt ửng đỏ, thân thể có chút run lên, hai cặp chân dài như ngọc cứng ngắc, có thể bên trong ánh mắt lại tự tin vô cùng nói " Huyền Táng, ngươi muốn thất hứa a, ta nghe nói một câu < Đạo Tâm của ta không thất hứa > "
" Ta ... " Huyền Táng nghẹn lời, hắn nguyên bản đang muốn hù dọa nàng, thế nhưng thế cờ trực tiếp bị lật ngược, rất nhanh hắn vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói.
" Ta không thất hứa, đây chính là giữa hai chúng ta giao dịch " Huyền Táng cười lạnh, suy đi nghĩ lại, cho dù bây giờ hắn có trực tiếp tiến tới thực hiện cũng không thể trái ngược đạo tâm câu nói.
Nguyên Phương mặt đỏ bừng, như cũng ý thức được tình huống, suy nghĩ về sau cảm thấy vô cùng đúng sự tình, giờ khắc này có chút chột dạ, trong mắt lóe lên giảo hoạt, y nguyên quật cường nói " Ta tin ngươi biết suy nghĩ sự tình, nếu không ta cũng không chọn ngươi phó thác a "
Huyền Táng cười khổ, nữ nhân này thực sự đáng sợ, nếu bây giờ hắn mà đi tiếp một bước, làm cho nàng tu vi mất sạch, hậu quả phiền phức có thể nhìn ra, tự thân chỉ có thể kéo thêm nhiều khó khăn, dẫn tới Thanh Hoàng phát hiện càng sớm.
Trong thở dài một tiếng, hắn khuôn mặt phát khổ, thấp giọng nói " Tha cho ta được a "
" Không được " Nguyên Phương cười cười
" Chi chi ... " Tiểu Ma cũng cười lạnh chi chi.
Một đêm cứ như vậy ầm ĩ gian phòng, Huyền Táng con mắt hầu như đỏ đậm.