Nguyên Phương


Người đăng: VoDichDaoTac

" Ngươi bản thân có Nguyên chủng, hơn nữa Nguyên chủng không tầm thường, nếu được Thiên Cực Tông phát hiện, địa vị của ngươi cũng sẽ không kém Thanh Hoàng tên kia " Nữ tử nhìn chằm chằm Huyền Táng nói.



Huyền Táng mắt chớt lóe quang mang, hiểu hết mọi chuyện nói " Ngươi đây là chọn ta tiềm lực, chỉ cần ta địa vị bên trong được củng cố, Thanh gia tộc kia sẽ kiêng kỵ mấy phần, không dám tự tiện xuất thủ "



" Cho nên ngươi mới phó thác lên người ta, lấy tự thân tu vi đến làm giao dịch " Huyền Táng trầm mặc, đáy lòng cũng không khỏi tán thưởng nữ tử ý kiến này.



Nữ tử đầu nhỏ nhẹ gật đầu, trong lòng của nàng cũng tâm tình kiềm chế, một bên có thể không nén được suy nghĩ một loạt hình ánh cùng Huyền Táng sự tình kia, sắc mặt ửng đỏ.



" Nhưng dù như vậy, ngươi làm có thể biết ta thành công khảo hạch " Huyền Táng nghi hoặc hỏi, hắn cảm thấy nữ tử này quá mức tự tin vào bản thân.



Nữ tử nở nụ cười ôn nhu, nói " Ngươi quên ta có Linh Mị Thể sao, đối với khí tức cực kỳ mẫn cảm, từ trên người ngươi, ta cảm thấy có một tia khí tức tương liên với vùng bình địa Đông Lâm sơn mạch chỗ bia đá rơi xuống ấy "



Nói đến cái này, nữ tử cũng có chút chấn động, càng là có không thể tưởng tượng nổi, phải biết bia đá kia lai lịch kinh thiên, bên trong tạo hóa kinh thiên động địa to lớn, một người chỉ cần lãnh ngộ một chút da lông bên trong cũng có thể nhất phi trùng thiên, mà nơi nay Huyền Táng, nàng cảm nhận có tương liên bên trong.



Huyền Táng trong lòng cũng chấn động, rất nhanh bên trong não hải của hắn hiện lên suy nghĩ thánh quang huyền bí kia, nhưng vẫn là có chút nghi hoặc nói " Ngươi nói xem bia đá kia xuất hiện khi nào "



" Ngươi chẳng lẽ không biết sao?, Thiên Cực Tông 16 năm trước phát hiện, sau đó bị đưa rời đến tông môn, về sau tin tức truyền ra oanh động, những năm gần đây không ít người tìm tới nguyên địa bia đá thần bí hạ tọa xem xét " Nữ tử kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào thiếu niên nói.



Giờ phút này trong lòng Huyền Táng nhấc lên sóng gió ngập trời, theo hắn thôi diễn gắn kết một loạt tình huống dưới, đối với thánh quang huyền bí kia có mấy phần mờ ảo hình ảnh " Chẳng lẽ thánh quang trong người ta có liên quan tới bia đá này "



Huyền Táng đại não không ngừng suy nghĩ, cuối cùng hắn rút ra một câu " Hết thảy chỉ cần ta tìm đến bia đá, từ đó sẽ có thêm một chút manh mối "



" Ngươi làm sao vậy " Nữ tử tuyệt trần kêu hắn một tiếng, phát hiện Huyền Táng con mắt gắt gao ngưng tụ, tựa như suy nghĩ cái gì, để lòng nàng cũng không thể không dâng lên khẩn trương.



Cho dù giờ phút này nàng nói ra toàn bộ sự thật cùng kế hoạch, nhưng sự lựa chọn vẫn là ở Huyền Táng, nếu hắn không đồng ý mà nói, tất cả cũng chỉ có thể tuyệt vọng mặc theo số phận.



Trên thực tế nàng cũng không có nắm chắc bao nhiêu sự tình, đối với thân thể cùng sắc đẹp của nàng đến làm điều kiện, chỉ sợ rằng Huyền Táng không có hứng thú, điểm quan trọng mấu chốt ở đây là Linh Mị Thể, dù sao trong thế giới này, tu sĩ tu vi mới là đại đạo, sắc đẹp nữ nhân chỉ là phù du.



Huyền Táng từ trong hô hấp dồn dập khôi phục lại, giờ khắc này thở sâu, nhìn thẳng vào ánh mắt nữ tử nói " Ta có thể đáp ứng ngươi, có thể trước mắt là khảo hạch bia đá, nếu bây giờ ngươi cho ta lần đầu ấy, chẳng khác nào không có tu vi, để người vì đó không xem trọng "



Hắn cũng không phải là người ngu ngốc não tàn, tự nhiên một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần phó thác cho mình, hắn làm sao không nổi lên tâm tư, thế nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu để nàng toàn thân tu vi mất hết, khi tiến vào tông môn cho dù có đoạt tới khảo hạch nhưng tu hành về sau khó khăn.



Mà hắn cũng không có đạt được thành tựu gì, nếu đối phương phó thác cho mình, về sau chắc chắn là người của hắn, nhưng ở đây cũng chỉ đại biểu tiềm lực mà thôi, muốn chân chính bảo vệ người thân, điều đó rất là phiền phức.



Hơn nửa hắn cũng không chắc có thể thành công tiến vào Thiên Cực Tông, thành cồng thì cũng thôi đi, nhưng nếu thất bại, đơn giản chính là hại người, cho nên hắn mới trì hoãn về sau.



" A, ngươi... cũng thật là biết suy nghĩ à " Nữ tử sửng sờ nhẹ nói một tiếng, nhìn đến Huyền Táng ánh mắt thanh tĩnh kia, không để sắc dục làm mòn tâm trí ấy, nàng nhoẻn miệng cười, cười vô cùng đẹp.



" Ta là Nguyên Phương " Nàng ánh mắt nhìn hắn, lời nói trở nên dịu dàng.



" Huyền Táng "



Nguyên Phương kinh ngạc nói " Chẳng lẽ ngươi là Huyền gia người "



Huyền Táng trầm mặc, thở dài một hơi, ánh mắt của hắn ngắm nhìn bầu trời đêm, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói " Ta ... không phải người Huyền gia "



Nguyên Phương cũng là người thông minh, biết bản thân hỏi đến chuyện không nên hỏi, nhanh chóng lái sang một chủ đề mới " Huyền Táng, ngươi yên tâm, về sau có ta bên cạnh ngươi trợ giúp "



Mặc dù Huyền Táng đã nhận lời, có thể đối phương ở đây là Thanh gia tộc, một trong tứ đại gia tộc lớn, nội tình không kém Đại Chu vương triều bao nhiêu, rất nhiều đệ tử bên trong Thiên Cực Tông là người Thanh gia, tương lai đối mắt vô cùng khó khăn.



Huyền Táng nhìn Nguyên Phương đôi mắt kiên quyết kia, cười cười nói " Ngược lại ngươi thật làm cho ta khâm phục "



Hắn không thể nào không khâm phục Nguyên Phương, lấy nàng địa vị như cành vàng lá ngọc, tính tình vô cùng kiêu ngạo, bỗng nhiên không chút do dự để cho một thiếu niên nghèo tương lai mờ mịt như hắn đến phó thác, chẳng khác nào tự đặt tương lai của mình vào cửu tử nhất sinh, người này phải cần tới bao nhiêu quả quyết.



" Hừ, nếu người về sau mà dám ăn hiếp ta... " Nguyên Phương sắc mặt ửng đỏ, nghe hắn nói lời trêu tức, đôi mắt đẹp có chút tức giận liếc hắn, lấy tay đưa lên cái cổ ra hiệu hành động nói.



Mặc dù nàng hành động như vậy, có thể trong lòng lại e thẹn không thôi, suy nghĩ về quyết định của mình, càng là nhìn tới Huyền Táng đôi mắt kia, đáy lòng hiện lên một chút ý cười " Phó thác cho hắn cũng đâu đến nỗi a "



Huyền Táng cười cười, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Phương, chậm rãi nâng lên cánh tay xòe ra, vội ho một tiếng, ý bảo tiền công.



" Vô sĩ " Nguyên Phương trừng mắt nhìn, đứng dậy giận dữ dậm chân, trực tiếp quay người rời đi.



Huyền Táng nở nụ cười nhìn qua bóng lưng xinh đẹp ấy, lắc lắc đầu, bỗng nhiên lúc này hắn rất nhanh tu liễm lại, xoay người về phía sau không xa, ánh mắt trở nên ngưng trọng.



Từ trong bóng đêm tức khắc đi ra thân ảnh trung niên, hắn toàn thân khí thế hiếp người, tựa như có trăm đạo kiếm khí không ngừng gào thét mà qua, chắp hai tay sau lưng, hờ hững đứng trước mặt Huyền Táng nói, " Ta đã nhắc nhỡ ngươi "



Đối mắt với khí tức khinh khủng nam tử trung niên oanh tới, Huyền Táng hô hấp gấp rút, gắt gao kiềm chế cơ thể lực lượng ổn định lại, ánh mắt phảng phất rất bình tĩnh không cho đối phương tự nhìn ra một tia hào suy đoán.



" Ta cùng tiểu thư không có chuyện gì "



" Thật sao, ngươi đừng nghĩ ta không nghe thấy " Nam tử trung niên ánh mắt sát cơ, khí thế trực tiếp tăng vót đến mấy lần, đè nén đến bốn phía xung quanh không khí cô đặc, khóa chắt khí tức Huyền Táng.



Huyền Táng trầm mặc không nói, dưới khí thế kinh khủng trung niên nam tử, khuôn mặt hắn cũng trở nên có chút dữ tợn, gằn từng chữ nói " Đối mắt với tương lại tiểu thư của các ngươi, chắc lẽ mặc cho số phận nàng như vậy "



" Đây không phải là chuyện của ngươi " Nam tử trung niên lạnh nhạt nói, trong mắt không có một tia hào tình cảm.



Nam tử trung niên sát cơ lập lòe, khí tức khủng bố ngưng tụ tại Huyền Táng trên thân nói " Cho ngươi hai cái lựa chọn, một từ bỏ ước định sau đó rời đi, hai là chết "



" Ngươi có lẽ không biết, đạo tâm của ta không cho phép thất hứa, hơn nữa ngay cả Thiên Ý cũng không thể làm gì, liền chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta " Huyền Táng sắc mặt dữ tợn, dưới khí thế khủng bố kia để hắn có chút không chịu nổi, thời khắc này bộc phát đi ra nguyên chủng.



Lôi quang hủy diệt khí tức lóe lên, không ngừng từ bên trong thể nội đan điền hắn lan tràn ra, ăn mòn khí thế nam tử trung niên, cứ việc khí thể trên người nam tử quá mạnh, nhưng dưới hủy diệt lôi quang kia tựa như không thể sinh sinh được lâu.



Chưa hết, một cỗ đến từ tâm linh hơi hơi run rẩy từ bên trong nam tử trung niên bộc phát, chỉ thấy uy áp trên người hắn như gặp phải thiên uy cao cao tại thượng, một cỗ chỉ có thiên mới có uy áp tiến tới, trực tiếp từ bên trong Huyền Táng thể nội bay ra, chấn văng khí thể của hắn.



" Thiên Uy " Nam tử trung niên hơi biến sắc mặt, giờ phút này hừ lạnh một tiếng, thể nội chân khí cuồng bạo như trường gian đại hải quét ngang phá sạch khí tức Huyền Táng, lùi lại mấy bước nói.



" Tiểu tử, ta hy vòng ngươi có thể cứu giúp Nguyên gia chúng ta " Nam tử trung niên vội ho một tiếng, trên người khí thế uy áp cũng tiêu hao sạch sẽ, trong mắt hài lòng nhìn về thiếu niên phía trước.



Huyền Táng sửng sờ, tất cả nằm ngoài dự liệu của hắn, giờ phút này làm sao không hiểu ý của nam tử trung niên phía trước, hắn đây là muốn thử chính mình, như thế nào không lúc trước Nguyên Phương cũng không ngu ngốc để bại lộ hai người nói chuyện như vậy.



Hắn cười khổ một tiếng, ôm quyền nói " Vãn bối cũng không phải loại người như vậy, sở dĩ đáp ứng tiểu thư là vì ... "



Không đợi Huyền Táng nói hết, nam tử trung niên lười nhác quan tâm, phất tay một cái, từ bên trong bay ra một cái túi trữ vật, nói " Đây là Một nghìn linh thạch hạ phẩm, ngươi cứ cầm trước trang trãi tu luyện "



Làm xong hắn liến quay người trực tiếp rời đi!.



" Thanh gia tộc, đến cùng là bực nào kinh khủng " Huyền Táng trong lòng ngưng trọng, hắn cảm thấy Thanh gia tộc này đơn giản so với Huyền gia, tựa như khủng bố hơn rất nhiều.



Dùng sức vung đi hết tạp niệm trong đầu, hắn ánh mắt trở nên vô cùng kiên định " Chỉ cần có thể thông qua bia đá kia, sẽ có một ngày ta khám phá đi ra đạo kia thanh quang ".



" Thiên Cực Tông, ta đến... "



.



.


Huyền Thần - Chương #13