Không Quen Nên Nhạt Miệng


Người đăng: VeHuyenHy

Điền đại phu trở về, dáng vẻ tương đối mệt nhưng thoạt nhìn lão nhân này khỏe
mạnh hơn Khương Hy không ít. Đằng sau lão là Lâm Lục Viễn, thông thường với
thân phận của hắn thì hắn đương nhiên phải đi đầu mới đúng. Tuy nhiên hôm nay
hắn đúng là được mở mang tầm mắt.

Ngoại trừ một hai nhà đầu tiên là hắn dẫn Điền đại phu đến, còn lại gần như là
hắn theo Điền đại phu. Hắn không biết Điền đại phu đã sử dụng thủ đoạn gì
nhưng những nhà sau lão hoàn toàn tự tìm ra được mà không cần hắn dẫn đường.
Hắn thật tâm nể phục vị thần y này.

Lâm Lục Viễn mặc dù theo Điền đại phu đi khám ngoài nhưng trong lòng tương đối
lo lắng những người bệnh ở phủ. Vậy nên dưới sự đốc thúc của hắn, Điền đại phu
cũng nhanh chóng khám xong mà trở về.

Lâm Lục Viễn nhìn vào sảnh, hắn không thấy ai cả, quay sang hỏi gia nô đang
quét dọn:

“Người đâu?”

Gia nô đang quét sân vốn không để ý Lâm Lục Viễn đã trở về, nghe thấy tiếng
gọi hắn liền quay lại, hoảng hốt mà hành lễ nói:

“Tiểu nhân tham kiến đại nhân”

“Trả lời câu hỏi của ta”, Lâm Lục Viễn có chút nôn nóng nói

“Bẩm đại nhân, người đều được khám xong hết nên . . . về rồi”

Lâm Lục Viễn mặt dại ra, còn nghĩ là mình nghe nhầm. Hắn hỏi lại, gia nô cũng
trả lời lại cũ. Lâm Lục Viễn thật bị chấn kinh.

“Một người trị . . . hai trăm”.

Lâm Lục Viễn lúc này mới tin lời Điền đại phu nói lúc sáng, lão nhân đã khẳng
định y thuật của Khương Hy không dưới lão. Lâm Lục Viễn bây giờ thầm mắng chửi
mấy tên y sư lúc trước. So với đôi thầy trò này, bọn họ rõ . . . vô dụng.

Hắn thở nhẹ ra một hơi, tâm tình của hắn lúc này tương đối tốt, Linh Vân trấn
có lẽ có hi vọng rồi. Không chỉ Lâm Lục Viễn mà một người khác tâm tình cũng
rất tốt, đó là Điền đại phu.

Điền đại phu vốn dĩ cũng lo lắng cho Khương Hy, lão đã đẩy nhanh tốc độ để trở
về giúp nên bộ dạng lúc này mới có vẻ mệt mỏi như vậy. Tiếc một điều là lão
tương đối lo xa, nhìn thấy cảnh trước mặt lão kinh ngạc mà mở to mắt ra, thầm
hỏi:

“Người đâu?”

“Bệnh nhân đâu hết rồi?”

Khương Hy thấy lão về cũng quay người mà ra đón, thấy lão dại ra Khương Hy
cũng không biết nói gì. Bản thân hắn cũng khá mệt mỏi rồi, hắn không có ý đứng
chờ lâu đến thế, đành mở miệng:

“Lão bá, chúng ta về nghỉ thôi”

Điền đại phu chợt tỉnh, lão vốn đã nghe được câu trả lời từ gia nô nhưng ở
cùng Khương Hy gần hai tháng lão tự biết trình độ của hắn. Ban đầu lão cho
rằng hắn nhiều nhất có thể lo được tầm hơn một trăm người, kết quả lại khiến
lão chấn kinh tột độ. Lão định hỏi chuyện nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của
Khương Hy, lão có chút đau lòng. Những chuyện định hỏi lão cũng vứt ra sau
đầu. Lão vỗ vai hắn, nói:

“Ừ, chúng ta nghỉ thôi”

. ..

Điền đại phu sau khi về phòng liền đánh một giấc, Khương Hy thì bảo gia nhân
chuẩn bị nước tắm. Hắn mệt mỏi cơ bản là do sử dụng linh thức quá độ, chỉ cần
đả tọa khôi phục thì hắn sẽ khỏe mạnh lại thôi.

Từ sau khi trọng sinh đến giờ, Khương Hy yêu thích nhất là chuyện tắm rửa. Một
phần vì bản thân hắn quan trọng chuyện sạch sẽ, một phần là vì tu hành. Hắn
hiện tại chủ tu là Tam Dục nhưng đó là về mặt linh thức và pháp lực, còn tu
luyện linh lực thông thường hắn vẫn sử dụng thủy linh khí. Thủy linh khí nhiều
nhất đương nhiên là ở trong nước rồi.

Phòng tắm của Lâm phủ đương nhiên rất rộng, trong đó có nguyên một cái bồn tắm
khá lớn. Tại đó vốn có hai tỳ nữ hầu hạ chuyện tắm rửa, hai tỳ nữ này ăn mặc
tương đối mát mẻ, lại còn rất trẻ, mỗi hành động của hai người đều mang một
mùi câu dẫn đâu đây. Sắp xếp như thế này Khương Hy tất nhiên hiểu ý, nhưng hắn
cần tu hành, không thể để người ngoài thấy, hắn liền đuổi hai tỳ nữ kia ra.

Khương Hy khoanh chân ngồi trong bồn tắm, hơi thở nhịp nhàng có quy luật, đôi
mắt của hắn không nhắm lại mà mở to ra. Ánh mắt của hắn trông vô hồn như người
chết, ở ngay tròng đen xuất hiện những tia tinh quang màu đỏ hồng lượn lờ như
đốm lửa. Khí tức của hắn bình lặng đến lạ thường.

Đột nhiên, khí tức của hắn liền động, bắt đầu kéo lên rất nhanh. Phải một lúc
sau mới dừng lại. Ổn định khí tức trong chốc lát, ánh mắt của hắn liền trở về
như bình thường, tinh quang sáng lạn. Hắn thu công lại thở nhẹ ra một hơi, lẩm
bẩm nói:

“Hai mươi hai chu thiên rồi”.

Tu vi của Khương Hy đã tăng được thêm hai chu thiên, đây cũng là nhờ vào công
lao của việc khám bệnh. Hôm nay hắn tuy dùng linh thức quá độ nhưng lại vô
tình giải khai tiềm lực cho linh thức. Sau khi khôi phục lại linh thức của
mình, hắn cảm giác được linh thức của hắn được tăng lên một mảng nhỏ. Theo đó,
hắn có thể kiểm soát linh khí tốt hơn, tu hành thuận lợi hơn rất nhiều, nhờ đó
mà linh lực của hắn cũng được kéo lên theo.

Trong cơ thể của hắn hiện tại gồm có mười một tia linh lực và mười một tia
pháp lực. Vốn dĩ hắn có thể chuyển hóa toàn bộ linh lực thành pháp lực nhưng
số linh lực này hắn vẫn còn cần, không thể chuyển hóa hết được.

Khương Hy ngả đầu ra sau, lưng dựa vào thành bồn mà thư giãn. Bỗng nhiên, hắn
nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về hướng cửa. Một giọng nói vang lên:

“Khương đại phu, bữa tối đã chuẩn bị xong, Lâm đại nhân đang đợi ngài”

“Ta biết rồi”, hắn đáp

“Vậy . . . Khương đại phu có cần . . . ”, gia nô ngập ngùng đáp

“Không cần, ta xong ngay”

“Vâng . . . tiểu nhân không làm phiền ngài nữa”, do dự một hồi, gia nhân liền
đáp.

Lâm Lục Viễn đã ra lệnh cho đám gia nhân phải hầu hạ Khương Hy thật tốt, thậm
chí còn tốt hơn cả Lâm thiếu gia nữa. Nhưng từ đầu đến cuối hắn toàn khước từ,
bọn họ thật có chút xoắn quýt, sợ bị Lâm Lục Viễn trách phạt. Khương Hy đã
không cần, gia nhân cũng không dám nán lại, nhỡ đâu tâm tình hắn không tốt bọn
họ cũng không xong.

Sau khi xác nhận gia nhân kia đã đi, Khương Hy đưa tay lên xoa xoa bụng một
chút. Hắn lấy tay chống thành bồn rồi đứng dậy, lau khô người rồi mang lại y
phục. Khương Hy lấy tay sờ sờ tóc mình, xem ra vẫn còn ướt. Hắn vận một tia
linh lực hong khô đầu tóc rồi búi tóc mình lên. Chỉnh trang xong xuôi hắn liền
ra khỏi phòng tắm.

Đi được một đoạn, hắn thấy đã có gia nhân đứng sẵn ở hành lang chờ hắn, gia
nhân mở miệng cười nói:

“Khương đại phu, mời ngài theo tiểu nhân”

Khương Hy gật đầu, cười nhẹ rồi theo gia nhân đến đại sảnh. Ở đó đã có sẵn một
bàn ăn lớn, bên trên bày biện không ít sơn hào hải vị. Ngồi ở vị trí chủ tọa
đương nhiên là quan phủ Lâm Lục Viễn, bên phải hắn là Điền đại phu, bên trái
là một vị phụ nhân và một thanh niên nhân.

Thanh niên nhân này theo Khương Hy đánh giá mà nói thì cũng khá đẹp trai. Nếu
lấy Khương Hy làm tiêu chuẩn là mười phần thì thanh niên nhân này cũng đạt
được bảy phần rồi. Nhìn vị trí Khương Hy cũng đoán được hai người kia là ai
rồi.

Ánh mắt Khương Hy không nhìn hai người họ nữa mà dời về hướng Điền đại phu mà
đi. Đang trò chuyện với Điền đại phu, thấy hắn bước lại, Lâm Lục Viễn liền
đứng dậy cười sáng khoái mà nói:

“Ha ha ha, Khương đại phu đến rồi, mời ngồi”

Trông Lâm Lục Viễn cao hứng như vậy, Khương Hy cũng không thể thất lễ, hắn
cười đáp:

“Thật có lỗi, ta đến trễ”

“Ha ha ha không có gì, Điền thần y và ta cũng chỉ mới đến mà thôi. Khương đại
phu đừng khách sáo”, Lâm Lục Viễn đáp.

Khương Hy ngồi xuống bên cạnh Điền đại phu, lão nhân cũng nhìn hắn hòa ái mà
cười. Sau khi người đến đã đủ, Lâm Lục Viễn liền nói:

“Bản quan trước hết liền muốn đa tạ Điền thần y và Khương đại phu đã ra tay
giúp đỡ cho Linh Vân trấn. Ly rượu này bản quan kính hai vị”

Lâm Lục Viễn hai tay nâng lên rượu lên rồi uống, hắn nói tiếp:

“Ly rượu thứ hai này, bản quan chúc hai vị sớm tìm ra cách hóa giải dịch bệnh
này, giải thoát khốn khổ cho người dân Linh Vân trấn”

Lúc này, Điền đại phu cũng nghiêm túc mà nhìn Lâm Lục Viễn, lão cầm ly rượu
trên tay rồi nói:

“Lão phu sẽ không phụ lòng tin tưởng của đại nhân”.

Rồi lão uống.

Trước mặt Khương Hy cũng có một ly rượu nhưng hắn không uống. Điền đại phu đã
nói y sư thì không được uống rượu, hắn liền tôn trọng lão nhân này. Tuy nhiên
hành động này của hắn lại rơi vào mắt của thanh niên nhân đối diện.

Thanh niên nhân nhìu mày, bực bội muốn lên tiếng nhưng rất nhanh lại bị phụ
nhân bên cạnh giữ lại. Lâm Lục Viễn đang cao hứng, phụ nhân dù không hài lòng
với Khương Hy thì cũng không muốn phá tâm trạng.

Khương Hy không uống, Lâm Lục Viễn dù có chút ngạc nhiên nhưng cũng không ép.
Khác với lúc sáng, bây giờ Lâm Lục Viễn đã coi trọng Khương Hy hơn rất nhiều,
tất cả đều là nhờ vào biểu hiện của hắn. Một người trị hai trăm không phải là
chuyện có thể nói suông là được. Lâm Lục Viễn nhìn qua phụ nhân và thanh niên
nhân rồi quay sang Điền đại phu nói tiếp:

“Đây cũng là lần đầu gặp nhau, để bản quan giới thiệu với Điền thần y và
Khương đại phu hai người”

“Người ngồi cạnh bản quan đây là phu nhân của bản quan. Còn đây là nhi tử của
bản quan, tên là Lâm Thanh Đình. Khuyển tử tuy không bằng Khương đại phu nhưng
cũng là một nhân tài, mong Điền thần y không chê”

“Lâm đại nhân nói đùa rồi. Lâm thiếu gia khôi ngô tuấn tú, khí độ hơn người,
tất có đại nghiệp”, Điền đại phu cười đáp

Lâm Thanh Đình nghe vậy liền cười nói:

“Thần y quá khen, Thanh Đình không dám”

Bề ngoài là thế nhưng, trong lòng Lâm Thanh Đình liền không vui. Phụ thân hắn
bảo hắn không bằng Khương Hy là điều không thể chấp nhận được. Hắn dù gì cũng
là nhi tử của quan phủ đại nhân, là ‘vua’ một trấn. Khương Hy mặc dù tài có
cao thì cũng chỉ là một thường dân, thường dân thì dù ở đâu cũng chỉ là thường
dân mà thôi.

Lâm phu nhân đương nhiên biết nhi tử không vui đành mở miệng cười nói:

“Đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta mau ăn thôi”

“Đúng, chúng ta cũng mau ăn thôi. Để bản quan giới thiệu cho Điền thần y và
Khương đại phu món này . . .”

Lâm Lục Viễn sảng khoái mà giới thiệu cho hai người vài món đặc sản của Linh
Vân trấn. Điền đại phu rất để tâm, lão cảm thấy mấy món này trông khá lạ mắt,
cố gắng hỏi cách làm. Lâm phu nhân liền vui vẻ mà giải đáp cho lão.

Lão dự tính lúc về sẽ đưa công thức cho Tứ nương, Tứ nương kiểu gì cũng sẽ làm
vài động tác ‘thăng cấp’ cho mấy món này. Đến lúc đó lão cùng đại nhãn tử chỉ
cần ăn thôi là được.

Ngồi một bên, Khương Hy thì an tĩnh mà ăn, không có biểu hiện gì đặc biệt. Với
những người khác thì bàn ăn này đúng là sơn hào hải vị, với hắn mà nói thì vô
cùng bình thường. Cũng không trách được hắn, đây gần như là hiệu ứng của việc
một ngày ba bữa đều ăn đồ do Tứ nương nấu, khẩu vị tự nhiên được nâng cao lên
một tầm khác.

Phía đối diện, Lâm Thanh Đình quả thật lúc này trông Khương Hy không vừa mắt
một chút nào. Hắn có cảm giác Khương Hy không vừa ý đồ ăn ở trên bàn. Phải
biết hắn lớn lên trong ăn sung mặc sướng nhưng không phải bữa nào cũng thịnh
soạn như thế này. Biểu hiện của Khương Hy như thế không khác gì xem thường nhà
bọn hắn.

Cùng với việc trước đó, Lâm Thanh Đình cuối cùng cũng không nhịn nữa, nén giận
mà nói:

“Khương đại phu . . . không vừa ý với đồ ăn sao?”

Lời vừa ra, không khí bàn ăn liền có chút thay đổi. Lâm phu nhân có chút hoảng
hốt, thầm nghĩ không xong. Lâm Lục Viễn đang trò chuyện vui vẻ với Điền đại
phu cũng nhíu mày mà nhìn sang nhi tử hắn. Điền đại phu thì khác hai người họ.

Thân là người ăn ‘chực’ mấy chục năm ở quán Tứ nương, lão đương nhiên hiểu bàn
ăn này dù không tệ nhưng để khen ngon thì còn xa lắm.

Khương Hy nghe vậy, không nặng không nhẹ mà đáp:

“Ăn không quen nên nhạt miệng”

Lâm Thanh Đình liền biến sắc, tay đập mạnh xuống bàn đứng dậy trừng mắt, chỉ
tay vào Khương Hy quát:

"Họ Khương kia ngươi có ý gì?"

"Đình nhi, mau ngồi xuống", Lâm phu nhân lên tiếng khuyên can nhưng vị này
hoàn toàn không có ý xin lỗi gì cả.

"Như thế nào thì nói như vậy", Khương Hy bình tĩnh đáp

"Ngươi . . ."

"Đủ rồi, Thanh Đình, còn không mau xin lỗi Khương đại phu"

Lâm Lục Viễn tức giận nói, Lâm phu nhân bên cạnh rất ngạc nhiên về hành xử của
hắn. Lâm Lục Viễn chỉ có một đứa con là Lâm Thanh Đình. Vậy nên hắn rất hay
nuông chiều con trai mình. Không có chuyện hắn sẽ để nhi tử chịu thiệt.

Lâm phu nhân thấy Lâm Lục Viễn buông lời như vậy tức biết hai vị y sư trước
mặt tuyệt không thể đắc tội, nàng tự nhiên hiểu chiều hướng nên đi như thế
nào, liền nhanh chóng mà khuyên nhủ:

"Đình nhi, mau xin lỗi Khương đại phu, đừng để phụ thân giận"

Lâm Thanh Đình nghe mẫu thân hắn khuyên nhủ cũng không nguyện đáp ứng nhưng
hắn hiểu trong tâm câu nói là nằm ở vế sau. So với việc xin lỗi thì phụ thân
nổi giận lại càng đáng sợ.

Điền đại phu thấy không khí có chút căng thẳng, lão nhìn qua Khương Hy, thấy
hắn không có biểu hiện gì khác lạ, liền quay qua nói với Lâm Lục Viễn:

"Lâm đại nhân, Lâm phu nhân, hai vị không cần phải trách phạt Thanh Đình tiểu
chất"

"Điền thần y không cần phải bao che cho nó", Lâm Lục Viễn đáp.

"Không, ý của lão phu là Thanh Đình cũng không phải không có ý đúng", Điền đại
phu đáp

Lâm Lục Viễn giật mình, cảm giác quái lạ. Đáng lý ra thầy phải bảo vệ trò mới
đúng chứ không phải đẩy trò mình lên nhận lỗi, thế khác nào tự bôi bác chính
mình chứ. Tuy hắn nghĩ vậy nhưng mặt ngoài vẫn đáp:

"Ý của Điền thần y là gì?"

Điền đại phu ôn hòa đáp:

"Nếu là người khác thì Thanh Đình nổi giận là đúng nhưng với hai người bọn ta
liền không đúng. Lão phu và đại nhãn tử một ngày ba bữa đều là do Tứ nương nấu
. . . đại nhân hiểu ý lão phu chứ?"

"Tứ nương . . ."

Lâm Lục Viễn nhíu mày, thầm nghĩ cái tên này đã nghe ở đâu rồi. Bỗng nhiên hắn
mở to mắt, chấn kinh mà nói:

"Ý ngài là . . . Nguyệt Hải Thần trù"

"Đúng là vị ấy", Điền đại phu gật đầu đáp.

Lâm Lục Viễn liền hiểu, lần này nhi tử hắn không sai nhưng cũng không đúng,
thiệt thòi nhất vẫn là mất mặt mũi. Nếu là tình huống khác hắn đã phất áo bỏ
đi rồi. Nhưng lần đãi khách này thì khác hẳn, hắn phải giữ khí độ.

Lâm Lục Viễn ổn định cảm xúc rồi nói:

"Ha ha ha đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Chúng ta ăn tiếp thôi"

Lâm phu nhân hiểu ý chồng mình, nhanh chóng kéo Lâm Thanh Đình ngồi xuống. Lâm
Thanh Đình mặc dù không bị trách phạt nhưng hắn vẫn hận Khương Hy. Thân là
thiếu gia quan phủ, niềm kiêu ngạo của hắn bị chà đạp như vậy sao mà chịu nổi.

Hắn không biết 'Nguyệt Hải Thần trù' trong miệng phụ thân là ai nhưng hắn sẽ
quan tâm sao?. Ánh mắt hắn lướt qua một ý đồ xấu, hắn khẽ nhếch miệng.

Khương Hy cảm giác không lành, như một lẽ đương nhiên hắn nhận ra Lâm Thanh
Đình có ý xấu, hắn âm thầm tự nhủ:

"Ngu xuẩn"

. ..

. . .


Huyền Lục - Chương #16