Phiền Phức Ngầm


Người đăng: VeHuyenHy

Bữa ăn kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ, Điền đại phu cùng Khương Hy
trở về phòng. Ở đại sảnh chỉ còn ba người nhà họ Lâm, Lâm Lục Viễn nhìn qua
Lâm Thanh Đình nói:

"Đình nhi, đừng gây sự"

"Phụ thân, người để cho ta chịu uất ức như vậy sao?", Lâm Thanh Đình không cam
lòng nói

"Hai người họ có khả năng hóa giải dịch bệnh, riêng điểm này là đủ để ngươi an
phận rồi".

Lâm Lục Viễn mặc dù nói là như vậy nhưng hắn vẫn không hoàn toàn tin được Điền
đại phu có được khả năng này, ít nhất hắn cảm thấy có thể gửi chút ít hi vọng
là được rồi. Có một chút còn hơn là không có gì.

Cũng khó cho Lâm Lục Viễn, bao nhiêu người tới đều bó tay bó chân với căn dịch
bệnh này, nay thậm chí đến nguyên nhân gây bệnh lẫn phương thức lan truyền còn
không tìm ra, nói gì đến việc chữa. Chưa kể chữa trị vẫn cần một đoạn thời
gian dài.

Chân chính để hắn kiêng kị vẫn là tấm lệnh bài đen kia, người nào cầm tấm lệnh
bài đó đều có tư cách chỉ trích hắn. Điền đại phu không ở trong chính trường
nên không biết được lực ảnh hưởng của tấm lệnh bài.

Lâm Lục Viễn hay bất kỳ ai dám gây chuyện với Điền đại phu đều sẽ quy vào tội
phạm thượng, đến lúc đó chết cũng không hết tội. Hắn yêu quý và nuông chiều
Lâm Thanh Đình như thế đương nhiên càng phải 'răn đe' con trai không được manh
động.

Lâm Lục Viễn không mang chân tướng thật ra để nói bởi vì một khi bị lộ, hắn
liền mất quyền chủ động trước Điền đại phu. Phu nhân của hắn thì thôi, nhưng
nhi tử của hắn còn trẻ người non dạ lắm, chưa chắc đã giấu được.

Yêu cầu của Lâm Lục Viễn, Lâm Thanh Đình có đáp ứng không?

Đương nhiên là đáp ứng nhưng chỉ là mặt ngoài mà thôi. Ở trong lòng hắn vẫn
đang tính toán nên xử lý Khương Hy như thế nào. Niềm kiêu ngạo của một thiếu
gia làm sao có thể bị chà đạp được.

Lâm phu nhân đăm chiêu, dường như vẫn còn vướng mắc về chuyện ban nãy, bèn
hỏi:

"Lão gia, Nguyệt Hải Thần trù là như thế nào?"

Lâm Thanh Đình nghe vậy liền dỏng tai lên, hắn rất tò mò với cái tên này, cái
tên này khiến phụ thân hắn liền bỏ qua chuyện lúc nãy. Dù sao, gắn với một chữ
‘thần’ liền không đơn giản chút nào.

Lâm Lục Viễn đáp:

"Một trong Nguyệt Hải tam nhân, trù nghệ đăng đỉnh, toàn bộ Nguyệt Hải thành
trù nghệ đệ nhất nhân. Có thể hiểu là một khi ăn thức ăn do Thần trù nấu,
những thứ khác đều tầm thường vô cùng"

"Cao như vậy ?", Lâm phu nhân chấn kinh

"Nhưng . . . cũng chưa đến mức phụ thân . . . phải khó xử như vậy chứ. Dù sao
thần trù cũng đâu phải quan lại cấp cao", Lâm Thanh Đình ấp úng nói.

"Đình nhi, ngươi không hiểu rồi. Với người thường, đạo lý ăn thì phải trả tiền
là chuyện bình thường. Với quan lại, thậm chí là với . . . tu sĩ, một bữa ăn
đổi lại một cái nhân tình đấy”, Lâm Lục Viễn đầy ý vị mà nói.

Sau đó hắn nói tiếp:

“Lão nhân kia ta gọi là Điền thần y là cũng bởi vì lão là Thần y, được xếp
ngang ngửa với Thần trù đấy. Ngươi quên chuyện bọn họ một ngày ba bữa đều ăn
từ Thần trù sao, quan hệ của bọn họ . . . không tầm thường đâu”

Lâm Thanh Đình không cam lòng nói :

“Nhưng nhỡ đâu đó là nói dối thì sao?”

Lâm Lục Viễn liền trợn mắt lên, thái dương như muốn căng nứt, hắn quát:

“Ngu xuẩn, Điền thần y danh tiếng bực nào, thời điểm lão nổi danh, thần trù
chỉ mới bập bẹ biết đi mà thôi”.

“Còn nữa, chớ có ý nghĩ lung tung, họa này ta gánh không nổi, toàn Lâm phủ
cũng không ai gánh nổi”.

Lâm phu nhân ở bên liền hoảng sợ, Lâm Thanh Đình thì sắc mặt khó coi vô cùng,
như thế thì làm sao hắn trả thù được. Lâm phu nhân đương nhiên hiểu con trai
của mình, nàng chỉ có một đứa con mà thôi, nàng không hiểu thì ai hiểu được.
Lâm phu nhân liền kiên quyết khuyên nhủ:

“Đình nhi, tuyệt đối không được làm gì bọn họ hết”

“Mẫu thân . . .”

“Hứa với mẫu thân”

Nhìn thấy Lâm phu nhân kiên quyết như vậy, Lâm Thanh Đình không biết nên đáp
sao cho phải, hắn thấy phụ thân cũng đang nhìn mình với ánh mắt rất nghiêm
nghị. Hắn liền hiểu nếu hắn dám làm ra chuyện gì, phụ thân sẽ không bao che
giúp hắn. Trầm mặc một hồi, Lâm Thanh Đình cắn răng nói:

“Được, ta hứa”

. ..

. ..

Tại một căn phòng nào đó ở hậu viện.

Điền đại phu ngồi trên ghế đẩu, một tay vuốt vuốt bộ râu, một tay thì gõ nhẹ
lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Ở bên lão tự nhiên là Khương Hy, hắn
chồm người dựa tay phải lên bàn, tay trái vân vê một chén trà nhỏ nhưng không
uống.

Hai người một già một trẻ đều mang vẻ trầm tư, bọn họ đang suy nghĩ chung đến
một vấn đề.

Đó là nguyên nhân gây bệnh.

Một lát sau, Điền đại phu lên tiếng:

“Đại nhãn tử, chúng ta mỗi người viết ra một ý rồi so với nhau nhé”

Khương Hy gật đầu cười nhẹ, đặt chén trà xuống, lấy ngón tay thon dài chấm nhẹ
vào rồi viết lên mặt bàn. Điền đại phu cũng làm tương tự, sau đó hai người
cùng so đáp án với nhau. Điền đại phu cười cười gật đầu hài lòng bởi vì cả hai
không hẹn mà gặp liền giống nhau.

Hai người họ đều viết là ‘có trùng’.

Khương Hy lộ ra vẻ ngạc nhiên, mặc dù hắn từng nghĩ Điền đại phu hẳn sẽ phát
hiện được dị vật trong cơ thể người bệnh nhưng xác định là trùng thì lại là
câu chuyện khác.

Hắn hoài nghi hai chữ ‘thần y’ có khi còn không thể hiện ra được y thuật thật
sự của Điền đại phu.

Điền đại phu hỏi hắn:

“Đại nhãn tử, làm sao ngươi nhận ra?”

“Lúc khám cho một lão thái thái đã gần bước sang giai đoạn kia, ta phát hiện
trong người lão có cái gì đó di chuyển, hơn nữa lại rất nhỏ. Ta nghĩ nó hẳn là
trùng, hơn nữa trùng này lại hút nước”, Khương Hy nói ra

Điền đại phu gật đầu hài lòng, cười nói:

“Đúng là thế, ở những bệnh nhân giai đoạn sau lại càng rõ ràng hơn rất nhiều,
bọn họ thổ huyết là vì con trùng đó càng hấp thụ nước thì nó càng to nên chèn
ép lục phủ ngũ tạng”

Khương Hy ngoài mặt thì lắng nghe, trong lòng thì chấn động, Điền đại phu xác
định là đã biết nguyên nhân là gì nhưng vấn đề là sao lão có thể phát hiện ra
được vấn đề đó. Bình thường bắt mạch tuyệt đối không thể tra ra.

Khương Hy vận dụng linh thức cảm thấu cơ thể đương nhiên sẽ nhận ra một hai,
hơn nữa hắn đã xác định ra được loại trùng này. Còn Điền đại phu rốt cuộc dùng
cách nào. Hắn trầm mặc rồi hỏi:

“Lão bá, người làm sao biết được?”

“Ngươi đoán xem”, Điền đại phu cười nói

Khương Hy thở dài, Điền đại phu liền lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ.
Lão mở hộp ra, bên trong chứa đựng một cái thấu kính nho nhỏ, nhìn rất bình
thường. Khương Hy nhìn thấy mặt thấu kính này liền nuốt một ngụm nước bọt.

Thấu Thể Kính.

Vật phẩm này tuyệt đối phàm nhân không thể nắm giữ, Thấu Thể Kính là một loại
hạ phẩm trong số hạ phẩm pháp khí, đối với tu sĩ thì không mấy quan trọng vì
nó không có tác dụng gia tăng chiến lực nhưng với phàm nhân, đặc biệt là với y
sư. Thấu Thể Kính là trân bảo.

Có Thấu Thể Kính trong tay, căn bản không cần bắt mạch, chỉ cần đưa lên trước
mắt là có thể nhìn xuyên cơ thể người rồi, bệnh gì cũng không thể giấu nổi,
tác dụng còn trên cả linh thức hiện tại của Khương Hy. Khương Hy không lên
tiếng bởi vì Điền đại phu đã bắt đầu giải thích:

“Vật này gọi là Thấu Thể Kính, vật này cách đây hơn mười năm lão phu được Phủ
Thành chủ ban cho. Thấu Thể Kính ở người lão phu cũng đại biểu cho việc những
‘căn bệnh’ mà lão phu không giải quyết được thì ắt sẽ có tu sĩ ra tay”

“Vậy chuyện lần này?”, Khương Hy hỏi

“Vẫn còn trong khả năng của lão phu”, Điền đại phu cười nói

Khương Hy gật nhẹ đầu, không đáp, hắn trầm mặc, tay lại vân vê chén trà. Hắn
chợt nhớ đến Thanh Tiêu Nhi, bèn nói:

“Lão bá, ta còn chuyện muốn nói”

“Chuyện gì?”, Điền đại phu hiếu kỳ đáp

Sau đó Khương Hy đem chuyện của Thanh Tiêu Nhi kể cho Điền đại phu, bao gồm cả
việc thể chất đặc thù không phát bệnh của nàng. Không bao lâu sau, ĐIền đại
phu có chút nhíu mày, lão trầm mặc.

Ngoài trời đã tối đen như mực, gió chỉ thoảng nhè nhẹ như sợ làm phiền mọi
người, hậu viện yên tĩnh một cách lạ thường.

Không bao lâu sau, ĐIền đại phu mở miệng đáp:

“Được, ngày mai chúng ta đi Thanh gia”.

Nói xong, Điền đại phu liền đứng dậy đi về phía giường mà nằm ngủ. Không bao
lâu sau, Khương Hy nghe được tiếng ngáy nhẹ. Lão nhân này cũng kỳ nhân, đèn
sáng mà ngủ như không có gì. Khương Hy thì chưa vội, hắn ra khỏi phòng rồi leo
lên mái nhà nằm ngắm trăng.

Nhìn mặt trăng sáng tỏ trên trời cao kia, ánh mắt hắn lướt qua vẻ chán ghét.

Giả tạo.

Đại trận kia không những che đậy toàn Linh Vân trấn mà còn phản chiếu hình ảnh
thực trên bầu trời vào trong trận. Phàm nhân tự nhiên không nhận ra, nếu không
kể dị loại như Khương Hy thì chỉ có Trúc Cơ cảnh mới phát giác ra được đại
trận này.

Từ lúc phát hiện ra đại trận, Khương Hy đã có chút phiền phức ngầm rồi. Trấn
thủ một đại trận như thế này tự nhiên phải là Trúc Cơ tu sĩ, không chỉ thế mà
còn kèm theo không ít Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ. Bất cứ ai trong số họ cũng có
thể nhìn ra hắn là tu sĩ, bất chấp việc đã vận Liễm Tức thuật.

Nếu Điền đại phu không chữa được thì thôi, đằng này lão hoàn toàn có khả năng
ấy. Chữa xong, lấy tầng quan hệ của Điền đại phu với vị cháu trai Thành chủ
kia, chẳng lẽ vị Trúc Cơ tu sĩ kia không ra mặt chúc mừng ?

Cho đến khi chuyện này xảy ra, Khương Hy buộc phải tìm ra cách để giấu nhẹm đi
tu vi của mình. Hiện tại có hai cách mà hắn có thể thực hiện được.

Một là tìm được một pháp khí có thể ẩn thân, cách này đương nhiên là hạ sách.
Pháp khí đâu phải rau cải trắng, đa số Luyện Khí tu sĩ hầu như đều dùng phàm
binh chứ đừng nói là hạ phẩm pháp khí.

Hai là tìm được nguyên liệu để họa phù, phù lục là loại thủ đoạn liên quan đến
linh thức, đáng lý ra phải đến Luyện Khí trung kỳ mới có thể sử dụng nhưng
Khương Hy là dị loại rồi, hắn là thiên sinh linh thức, cùng với tu luyện Tam
Dục, linh thức của đã hắn không kém Luyện Khí trung kỳ rồi.

Lấy cảnh giới hiện tại của Khương Hy, họa ra một tấm hạ phẩm phù lục là chết
no. Trên đời này, theo hiểu biết thông thường thì gần như không có loại phù
lục nào có thể che giấu tu vi, hầu như đều là sử dụng pháp khí đặc thù.

Cái này là cô văn quả lậu, phù đương nhiên là có, chỉ là quá hiếm, hơn nữa họa
bản không phải môn phái nào cũng có. Khương Hy là ‘phù sư’, đương nhiên biết
họa bản, hơn nữa hắn chắc chắn có thể một lần họa liền thành công. Vấn đề
chính là nguyên liệu.

Nguyên liệu chính là Huyền Độc Xà yêu, loài xà yêu này sống ở vùng ẩm thấp, là
một loài cực độc và nổi tiếng với khả năng ẩn thân. Da của nó không có độ cứng
chắc nhưng độ đàn hồi lại rất cao, được dùng làm phù, máu của nó luyện với mực
thông thường cũng có thể làm ra mực họa phù.

Tình cờ thay, hôm nay trong lúc nghỉ ngơi Khương Hy liền nhìn qua bản đồ quanh
Linh Vân trấn, khoảng một dặm ngoài trấn về phía tây liền có một cánh rừng.
Địa thế trung tâm cánh rừng liền là một cái đầm lầy. Hắn không chắc có thể tìm
được tung tích của Huyền Độc Xà yêu hay không nhưng hắn đã làm ra quyết định.
Cánh rừng này hắn phải đi một chuyến.

Dù không tìm được Xà yêu nhưng vẫn có thể tìm được nguyên liệu thay thế, chỉ
cần thay đổi phù một chút liền được, dù hiệu quả không được tốt như bản gốc
nhưng có vẫn hơn không.

. ..

Nằm trên mái cũng phải gần một canh giờ, Khương Hy ngồi dậy vươn vai một chút.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, hắn cảm thấy có chút lạnh, xung quanh liền yên
tĩnh đi không ít. Hậu viện cũng không còn ai, duy nhất chỉ có căn phòng của
Điền đại phu và hắn là còn sáng đèn. Hắn thì thầm:

“Cũng nên đi ngủ thôi”.

Khương Hy nhẹ nhàng nhảy xuống, mũi chân phải vừa chạm đất hắn liền hạ thấp
trọng tâm xoay một vòng rồi tiếp chân trái xuống. Động tác lanh lẹ mà vô cùng
tiêu sái, đặc biệt là yên tĩnh vô cùng. Khương Hy nhẹ nhàng bước vào phòng.

Không bao lâu sau, ánh đèn mất đi. Toàn hậu viện liền chìm vào bóng đêm.

. ..

. . .


Huyền Lục - Chương #17