Phủ Xuống Ánh Sáng.


Người đăng: thitchuotqueka

Á Tinh kỷ nguyên năm 2017, Việt Nam huyện Tháp Mười.

"Tránh đường, tránh đường"

Một thiếu niên đạp xe lao vút trên đường phố, mặt cho dòng người tấp nập vẫn
có thể vô tư tránh né, à mà người ta tránh nó, vì vậy một đường giết ra là
tiếng la hét đầy trời, thiếu niên hề hề cười lau trên trán mình một vệt sương
sớm tiếp tục chạy đi.

"Dạ, tổng cộng 50 ngàn, cô Hương ngày càng trẻ đẹp à."

Chiếc xe đạp dừng lại cạnh một thảm cỏ dài trước cửa căn biệt thự tường trắng
mái sơn xanh lam rất đẹp, người thì cùng chủ nhà hào hứng trò chuyện.

"Thật sao" vừa nói người phụ nữ trung niên vừa xoa mặt tươi cười: "Chắc là do
sữa tươi của con ấy, hì hì."

Thiếu niên lè lưỡi một cái mới nói thêm:

"Đâu có, đâu có, thôi con đi giao sữa tiếp rồi đi học, mai gặp ạ."

Trung niên mỹ phụ vẫy lên đôi tay béo ú chào rồi mới khép lại cửa chính đi vào
trong.

Rùng mình một cái, thiếu niên lắc lắc đầu trở lại với xe đạp vi vu hát tung
tăng đến trường.

Giao sữa là việc làm thêm hắn giúp ông tám hàng xóm cạnh nhà, vừa có thể kiếm
thêm tiền mà lại tiện đường mỗi ngày.

Cười! à thì đường thẳng hay đường vòng tròn cũng đều có thể đến được trường
mà.

Gia cảnh có chút khó khăn nhưng tính cách hắn là thế, luôn lạc quan trong mọi
việc.

Việc. ..

Ấy chết, hắn sực nhớ mình còn một đống việc trực nhật cho câu lạc bộ hôm nay ở
trường.

Thiếu niên hoảng hốt tăng nhanh tốc độ chân ga.

"Là lá la. . . Chú Giang ơi, sữa tới, hôm nay con bận, trưa về nhận tiền sau
ạ"

Cửa biệt thự hé mở trách mắng:

"Thằng nhóc này, vẫn không bỏ được tật nhanh nhẩu. Chạy từ từ thôi."

Hì hì, Thiếu niên cười tươi chạy đi, nhưng bỗng nhiên đồng tử co rụt bởi ngã
tư phía trước bên đường phải một chiếc taxi đang lao vụt tới tuy nhiên phần
lớn tầm nhìn lại bị cản bởi xe tải trước mặt, bên kia đường trái một bé gái
đang nhí nhố níu kéo với bạn nó, còn mẹ bọn nhỏ thì bận thanh toán tiền ăn
sáng sẵn tiện tám với bà chủ cửa hàng.

Trong chớp mắt đó bé gái bị xô đẩy xuống lề đường, còn taxi vẫn chưa thấy giảm
tốc độ chuẩn bị chờ xe tải xuyên qua.

"Không tốt".

Thiếu niên vội vàng la lớn bẻ cua lao ngang qua đường dù đèn đỏ vừa bật, toan
hô lớn cho taxi dừng lại, thậm chí ý nghĩ hất tung xe đạp về phía sau xe tải
để làm vật cản trở thì đột nhiên cả cơ thể bị bao trùm bởi một luồng ánh sáng
từ trên cao phủ xuống, ý thức hắn lập tức mất đi.

Trong giấc mơ hắn thấy mình ngồi đó khóc thất thanh cạnh bên một chiếc xe đỗ
vỡ rừng rực cháy, tiếng lửa còi báo inh ỏi vang lên: Tít, tít. ..

Tít. . . tít. ..

[ Khóa chặt kí chủ, nhận dạng ADN:

Họ tên: Trần Phong

Giới tính: Nam

Tuổi: 18

Nghề nghiệp: Sinh viên

Xác định thành công. . . mời người chơi lấy tên gọi cho mình. ]

Mơ mơ hồ hồ thiếu niên dụi mắt tỉnh lại trong miệng không tự chủ bật thốt:
"Mọt".

[ Người chơi Mọt đã chọn tính danh cho mình trong vòng 3s tự động chuyển đến
màn hình giới thiệu. ]

"Ơ khoan" Trần Phong chợt giật mình tỉnh lại, chuyện quỷ gì thế này, hắn tròn
mắt nhìn hình ảnh trước mặt.

Rừng rậm bao la trải dài, núi non trùng điệp, từng ngọn cây, chiếc lá được gió
thổi đung đưa vô cùng sinh động.

Vụt. ..

Bỗng một tia sáng từ bên trong đó bay ra dần nở rộ như một búp hoa hen, dưới
đài nhụy bước ra một cô gái nhỏ có hai cánh chuồn chuồn xinh xắn.

Lanh lảnh ngọt ngào nói:

"Chào chủ nhân, mời người đặt tên cho Z115, nếu không sẽ tự khóa chặt tên này"

Nghe hỏi, Phong đưa tay lên như muốn đụng đụng vào tiểu tinh linh trước mặt:

"Ngươi là!"

"Z115 thưa chủ nhân, phải chăng lựa chọn tên này."

Hơi hơi hiểu ra, Phong lắc đầu:

"Không, bạn từ hoa sen bước ra lại phát sáng vàng thế sau này mình sẽ gọi là
Hoàng Sen đi."

"Cảm ơn chủ nhân, Hoàng Sen xin khóa chặt."

Thấy mọi chuyện tạm qua đi, Phong tiếp tục thắc mắc:

"Thế Hoàng Sen có thể cho mình biết chuyện gì đang xảy ra không."

Tiểu tinh linh Hoàng Sen vun vẩy trong tay thanh gậy nhỏ điểm lên màn hình
phía sau tự tin nói:

"Thưa chủ nhân, tại đây được gọi là Hư Nghĩ thế giới, nó được tạo ra mô phỏng
một loại trò chơi của thế giới ngài, mà ngài cũng như tất cả người dân sinh
sống trên Địa Cầu đều có thể tham gia vào mặc sức khám phá."

"Địa Cầu. . ." Phong lẩm bẩm hai từ này, hình như hắn đã từng nghe qua ở đâu
đó trong một tiết học lịch sử thì phải, hơi trầm ngâm chóc lát như nhớ ra liền
hỏi:

"Địa Cầu hình như là tên thời xưa của toàn thế giới mình đang sống, chỉ là sau
bạn lại dùng từ này, chẳng lẽ Hư Nghĩ thế giới là cổ đại văn minh."

Đúng vậy à! Phải biết lịch sử thế giới từng có một thời đại tâm tối kéo dài
làm dòng thời gian cắt đoạn, cái tên Địa Cầu không biết vì sao đổi sang Á
Tinh, từ năm ấy bắt đầu gọi là Á Tinh năm thứ 1 sau hắc kỷ nguyên, đến nay đã
là Á Tinh kỷ nguyên năm 2017.

Đối lại kỳ vọng muốn biết một cổ đại bí mật thú vị của hắn, tiểu tinh linh
long lanh hai mắt vô tội nói:

"Hoàng Sen không biết à, trong kho dữ liệu trống."

"Ách. . ."

Phong tặc lưỡi thất vọng:

"Uhm, được rồi, không phải lỗi do bạn, thế mình sau có thể bắt đầu chơi."

Vừa nghe, tiểu tinh linh như hồi sinh đầy cây máu, vứt bỏ bộ dạng cầu manh,
đứng thẳng người vung vun cây gậy đỉnh ngôi sao nói:

" Từ lâu lắm rồi, một con quái vật chín đuôi xuất hiện, nó chỉ cần vẫy đuôi là
trời đất rung chuyển sóng thần nổi dậy,

Để chống lại nó tất cả Ninja tài giỏi nhất được tập hợp

Trong trận chiến sinh tử đó một Ninja đã dùng tính mạng phong ấn con quái vật.

Vị Ninja đó được biết đến với cái tên Hokage đệ tứ. ..

Hoang Sen xin hết."

Càng nghe Phong càng như đi vào sương mù, đậu đen rau muống hỏi:

"? ? ? Chỉ nhiêu đó thôi sao, không chút nào giới thiệu chức nghiêp, chiến sĩ
đâu, kĩ sĩ đâu, pháp sư, cung thủ nữa đâu."

Kể liên tục ra thật nhiều thật nhiều nhưng bên cạnh tiểu tinh linh lại bán
manh ủy khuất một mặt không biết gì càng nói rõ cho Phong thấy, có vẻ trò chơi
này không giống bình thường.

Ở thế giới hiện đại hắn đang sống, một trò võng du kết nối qua internet luôn
sẽ được phân chia cực kì rõ ràng, thậm chí khi một trò game mới open beta là
giai đoạn quan trọng nhất, thời gian này người chơi được thử nghiệm cùng đọc
rõ từng ưu khuyết điểm mỗi chủng tộc, chỉ cần tăng sai thuộc tính chính là dù
bạn có lợi hại bao nhiêu kĩ thuật cũng là phế nhân mà thôi.

Nhưng bây giờ tình hình vô cùng khác, trò chơi này mới vào chỉ có một câu
chuyện ngụ ngôn không thể phân biệt ra bất cứ thứ gì khác, suy đi tính lại
Phong vẫn quyết định cẩn thận hơn tí trước khi vào game:

"Có thể cho ta xem các cột chỉ số cơ bản sẽ ảnh hưởng thế nào không."

Tiểu tinh linh Hoàng Sen chà chà ngón tay bé tí trên bờ môi chốc lát mới dựng
thẳng lên cao như nghĩ ra gì đó, rồi hô:

"Vâng thưa chủ nhân."

Lập tức trước mặt Phong xuất hiện một khung lớn hiển thị. Trên cùng khung có
rất nhiều ô chữ nhưng hiện giờ chỉ có hai ô Trụ Cột và Thuộc tính là phát
sáng.

Phong vừa định đưa tay điểm nhẹ vào thì ô thuộc tính lật mở, bên tai truyền
đến giọng nói dễ thương của Hoàng Sen: "hì hì, chủ nhân chỉ cần suy nghĩ là
được không cần dùng tay ạ."

Oh, tiện lợi vậy sau, Phong liền đưa mắt liếc từ từ xuống.

[ 《 Thuộc tính 》

Tính Danh: Mọt - Set: Không.

Phong Hào: Chưa có

Đẳng cấp: 1 - Chức: Không.

Kinh nghiệm: 0/100

Máu: 40

Chakra: 25

Thể Công: 2

Nội Công: 3

Nhẫn công: 4. 5

Thủ Thể: 0. 5

Thủ Nội: 1

Nhẫn thủ: 1. 75

Nguyên Tố: Không ]

[ 《 Trụ cột 》

Thể: 1

Nội: 1

Ảo: 1

Tư chất: 1 《 1-1-1 》

Điểm thưởng thuộc tính: 0 ].

Không ngoài dự đoán, mỗi hạng mục đều là một con số mới mẻ:

"Ơ khoan, Hoàng Sen cái tên nhân vật này là sau vậy".

Phong tức giận chỉ lên dòng đầu tiên với một từ duy nhất [ Mọt ].

" Sen hỏi và chủ nhân chọn mà." Nghiêng đầu hình chấm hỏi tiểu tinh linh bình
tĩnh trả lời.

"Không được, đổi cho ta gấp".

Đậu xanh! Phong nhức cả trứng với cái tên này, đây là biệt danh của hắn khi
chơi cùng "đám bạn xấu", bị gọi riết thành quen, chẳng biết ma xui quỷ khiến
gì lúc mơ hồ lại nói ra nó được chứ.

"Đâu được, hệ thống đã khóa chặt rồi."

"Thế sau, lúc nãy bạn không hỏi tới 3 lần, như chuyện tự đặt tên cho mình."
Trừng to mắt Phong hùng hổ dặm chân toan hù dọa để cứu rỗi phần còn lại của
cuộc đời, đây là cái lí gì vầy nè. . ..

Nhưng rất tiếc, hắn đã chọn sai đối tượng, chỉ thấy tiểu tinh linh lại cụp
cánh, ngồi xuống mà trưng ra đôi mắt to tròn long lanh như muốn khóc nhỏ giọng
đáp:

"Tại. . . tại người ta không thích tên cũ mà."

Phốc, Phong ôm ngực lui về sau phun máu liên tục.


Hư Nghĩ Phá Thiên - Chương #2