Dẫn


Người đăng: thitchuotqueka

"Đi đi, thế giới này đã không còn cách cứu chữa rồi." Giọng nói uy nghiêm thậm
chí chẳng mang tia cảm xúc nào vang lên trong màn đêm vô tận

Đơn lẽ lúc này một đóm sáng mờ ảo phát ra, một người bị tầng sương dày che kín
bên trong đột nhiên ngồi bệch xuống đất ôm đầu, khói bụi bao vây rất khó mà
quan sát thấy biểu lộ khuôn mặt nhưng từ từng đợt run rẩy bờ vai cũng như sự
im lặng bốn phía dồn nén đủ thấy nội tâm hắn đang đấu tranh ngổn ngang.

"Ngài sẽ ngủ bao lâu".

Rất lâu sau, thiếu niên thì thào hỏi vào hư không.

Giọng nói uy nghiêm lại vang lên, lần này đã có thêm vài phần cứng nhắc:

". . . Không đoán trước được, cần rất nhiều thời gian để hồi phục."

Đúng lúc này phía trên bầu trời cao những tia chớp xé dọc cắt vỡ từng mảnh
từng mảnh không khí để lộ ra một hố đen khổng lồ xoáy tròn, như cố nuốt mọi
vật vào trong bụng nó.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn, cay đắng nói:

"Hắn cũng đã đi rồi." Xong từ trong người thiếu niên phát ra ầm ầm tiếng vang
mới thả lỏng thân thể cho lực hút cuốn trôi.

Rầm, rách. ..

Vừa chuẩn bị tiến vào hắc động đinh tai tiếng nổ vang, tiếp nối hàng trăm tia
sáng tách ra khỏi người thiếu niên như lưu tinh rơi xuống phía dưới hư không
biến mất, lúc này chân thân hắn cũng phơi bày trong gió, một đầu tóc đen dài
tung bay, mày kiếm, mắt to màu đen đầy bí ẩn, chiếc mũi cao vút kết hợp đôi
môi mỏng chỉnh hợp lại vô cùng suất khí.

Phốc.

Máu tươi phun ra từ miệng thiếu niên, sắc mặt lập tức tái nhợt cực kì, hắn
gắng gượng gọi to:

"Xin ngài hãy che chở nhân loại. ..

. . . xin lỗi mọi người. . . một ngày nào đó con sẽ lại trở về. . ."

Tích.

Một giọt nước trong suốt tách ra trước khi hố đen đóng lại, nó lấp lánh như
ngôi sao giữa trời đêm từ từ trôi dạt vô định.

※※※

Mây tím che lấp thiên,

Biển máu chảy lấp địa,

Tia lửa thiêu vạn vật,

Vất vả tìm sinh lộ.

Địa cầu năm 2017.

Tai họa diệt thế bỗng nhiên buông xuống, chỉ trong tích tắc lục địa hoàn toàn
bị hủy diệt bởi tối cường hung thú và cao tộc sinh linh, súng đạn, xe tăng,
máy bay chiến đấu, vũ khí hạt nhân, tất cả đều vô dụng, nhân loại hoàn toàn bị
ép vào ngõ cụt, phải trốn chui nhủi tìm kiếm đường sống.

Xoạt xoạt xoạt.

Trong ngõ hẻm thành phố Luân Đôn, một thiếu nữ tóc vàng tràn đầy hoảng sợ bỏ
chạy, phía sau từng hàng thùng rác, thùng gỗ bị hất tung bay loạn, thậm chí
rất nhiều mảnh vụn văng về phía trước đánh vào lưng và chân thiếu nữ, cô gái
lăn tròn trên mặt đất té ngã, đau đớn không đứng lên được nhưng vẫn cố lếch
từng bước.

Vụt. ..

Xoay người, thiếu nữ thấy rất nhanh từ trong đống rác thải, một chiếc lưỡi dài
nhơ nhuốc vươn ra đâm thẳng về hướng mình, trong mắt nàng sự hoảng sợ tột cùng
đã biến thành nỗi tuyệt vọng.

Rầm rầm

Ngay lúc này, từ trên trời vang vọng tiếng nổ, những tia sáng khổng lồ phủ
xuống hầu hết diện tích châu á.

Nó cắm chặt sừng sững thành từng hàng cột trụ khổng lồ.

"Đây là. . ."

Thiếu nữ tròn mắt ngắm nhìn vật hiện ra trước mặt, nàng vô ý thức nhích lại
gần đưa tay sờ soạn vì trong đó truyền đến từng làn hơi ấm như ánh dương, thứ
mà nàng rất lâu rồi chưa được thấy.

Bồng.

Bàn tay nhỏ bé vừa chạm đến mở ra một kỉ nguyên hoàn toàn mới.

※※※


Hư Nghĩ Phá Thiên - Chương #1