Hoàn Mỹ Thao Tác.


Người đăng: thitchuotqueka

Tin. . . tin.

Xe ô tô chạy khoan khái trên đường rộng, ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi từng cổng
nhà tường đóng kín, giờ này chỉ mới tầm 3 giờ chiều nên hầu như trẻ em còn tại
trường người lớn còn tại xưởng.

Khắp nơi cả khu dân cư hết sức im ắng, có đâu là ít ỏi xe cộ qua lại, nhưng
rất nhanh lại mất hút trong ga ra từng nhà.

Chát. . . Chát. . . Hây zô. . . hây zô. ..

Bỗng, tiếng va đập cùng hò hét của trẻ em nổi bậc trong sự yên tĩnh, xa xa
trong góc hẻm một cậu bé tầm 11 12 tuổi cầm một thanh gươm gỗ gõ mạnh vào hàng
rào trước cổng nhà mình.

Trong sân bên cạnh còn một bé gái nhỏ hơn rất nhiều, mắt long lanh, tay nhỏ
nắm kéo lấy góc áo anh mình, miệng mếu máo như bất kì lúc nào cũng có thể òa
khóc.

"Hai ơi! Hai ơi! Oa. . ."

Miệng nhỏ chúm chím cố kêu gọi, nhưng cậu bé kia vẫn mặt mày nhăn nhúm tức
giận chém nát nhành cây:

"Tại sao? Tại sao?"

"Phong, cháu làm gì thế."

Từ trong cửa bếp, một ông lão tầm hơn 60 từ từ bước ra, đôi mắt vẫn còn trong
suốt nhưng lại mờ ảo bên khóe một ngấn lệ quang thâm quần, tóc trắng râu
trắng, dáng đi lại cực kì mệt mỏi nhưng có vẻ không phải xuất phát từ sức khỏe
mà là một cơn đau nào đó khác làm lưng ông hơi còng xuống trông cực kì già nua
trước tuổi.

Câu bé được kêu quay đầu lại nhìn, im lặng, nhưng đôi môi bị cắn chặc bởi hàm
răng đang phát ra từng tiếng nức nở nhỏ.

Ông cụ nện bước đến nơi nhìn ngắm phần hàng rào bị tàn phá, rồi đến gương mặt
cháu mình, khẽ liếc đôi tay cầm kiếm gỗ run run vì sưng đỏ mới lắc đầu than
nhẹ kéo cả hai đứa bé vào lòng:

"Cháu yêu của ta, đừng buồn nữa."

Câu bé như chạm đến giới hạn cuối cùng hoặc đã tìm được nơi cho nó giải tỏa
liền òa khóc, dọa sợ bé gái cũng đua đòi khóc theo.

"Tại sao Milu cũng rời bỏ cháu, ai cũng không cần cháu nữa rồi."

Nức nở cậu bé nói từng chữ một.

Từng chút một, từ từ, ông cụ vuốt ve lưng cháu mình cho đỡ sặc mới hiền hòa
nhìn thẳng vào mắt cậu bé hỏi:

"Thế cháu có biết vì sao Milu chết không."

"Bác sĩ bảo là viêm phổi với lại Milu quá yếu nên không thể vượt qua được."

Cậu bé suy nghĩ một chút mới hơi chắc chắn trả lời.

"Uhm, không phải là yếu mà là già quá, thế cháu có biết loài chó có thể sống
được bao lâu?"

Ông cụ tiếp tục hỏi, lần này đúng là một vấn đề khá khó, cậu bé ấp úng đáp:

"12 năm ạ?"

Cậu chỉ biết từ khi sinh ra đã có Milu cạnh chân cậu chạy loạn, lăn lộn cùng,
dạo phố cùng, nhưng để chính xác được con số là đều vô cùng khó khăn.

Gật gật đầu ông cụ lại quay sang phía đối diện chỉ chỉ tay vào hàng rào trước
nhà:

"Thế cháu có biết cây đó tên gì không?"

Lần này chắc là vấn đề duy nhất Câu bé tự tin to rõ hồi đáp:

"Xương rồng ạ."

"Thế nó thường sống ở đâu, và sống được bao lâu?"

Ông cụ hiền từ cười lại tiếp tục thách đố cháu trai làm cậu bé ngơ ngác mơ hồ
nói:

"Cháu chỉ biết chúng đến từ Sa Mạc khô cằn còn bao lâu cháu không biết."

Xoa xoa đầu cháu mình, Ông cụ hài lòng giải đáp:

"Là hơn trăm năm cuộc sống." Hơi điểm dừng để cháu mình phỏng đoán trăm năm là
dài bao nhiêu thời gian mới tiếp tục: "Từ lúc mầm móng nhỏ cây xương rồng đã
tồn tại trên nơi khó khắn nhất, tuy nhiên nó vẫn sống và cố tồn tại thật lâu
thật lâu đến khi nào sinh mạng khô kiệt mới thô. Tại đâu cũng vậy, dù là hoang
mạc cống hiến một điểm xanh duy nhất trong nền cát vàng vô tận, hay làm hàng
rào che chắn cho chúng ta, nó cũng muốn làm chuyện hữu ích khi tồn tại."

Nói đến đó ông lại chỉ chỉ về một phần nhỏ nhô cao trong khu vườn của mình:

"Milu cũng thế, dù nó biết cuộc đời nó chỉ còn 12 năm ngắn ngủi nhưng nó sống
trong vui vẻ, nó hết sức mình bảo vệ chủ của nó là cháu đấy."

Cậu bé im bặc tiếng khóc, trông đầu từng màn ảnh đau buồn khó chịu cậu kiềm
nén bấy lâu nay lại một lần nữa lật qua.

"Có khó khăn đổi lại là 100 năm tồn tại, có hạnh phúc dù ngắn ngủi nhưng cực
kì đáng quý, buồn vui chính là một phần không thể thiếu của mỗi con người, vì
vậy cháu đừng quá lo lắng hay sợ hãi cho một đều gì đó đã xảy ra hoặc sắp sửa
xảy ra chỉ khiến chúng ta thêm tiêu cực hơn. Tất cả đều nằm trong sự an bài
của định mệnh vốn đã rất công bằng,mọi chuyện xảy ra điều mang ý nghĩa của nó
cả."

Một cái ôm đầy ấm áp, cậu bé nhẹ nhàng chui rút tận hưởng trong vòng tay rộng
lớn kia.

. ..

"Hoa xương rồng. . ." Là một loài hoa đại diện cho nét đẹp của sinh mệnh, nó
ấp ủ trong lòng của hắn, Phong vẫn còn đang mãi mê hồi tưởng thì một cú huýt
vào bên hong đánh thức hắn dậy.

"Ê lão Phong, có sao không thế."

Choàng người tỉnh dậy là tiếng nói Bỉ Ngạn đang dùng ánh mắt lo lắng ngước
nhìn, đã rất lâu rồi hắn mới cảm nhận được sự khó chịu, vì vậy lại ngẫu nhiên
khơi gợi lại một đoạn nhỏ ý ức đẹp làm hắn vui vẻ tận hưởng mà quên mình đang
đứng như trời tròng giữa rừng người.

Xoa xoa ót, Phong cười ngượng:

"Hắc hắc, không có gì, không có gì."

Nghi ngờ, Bỉ Ngạn hỏi:

"Không phải tại vì bị treo lên đánh mà sốc chứ."

Lắc đầu Phong thành thật đáp:

"Không phải đâu." Hắn đối với chuyện thất bại khi người khác giỏi hơn mình
cũng không hoàn toàn để tâm lắm, đây là khó khắn thì chỉ có chính bản thân
mình mạnh lên mới giải quyết được, chuyện gì phải ganh ghét, hắn chỉ khó chịu
bị ánh mắt lạnh lùng híu sát nhìn chằm chằm mà thôi, sự sống vốn là không nên
bị coi thường như vậy.

Như chưa tin lắm Bỉ Ngạn quyết định một hơi giải quyết:

"Chắc không, nhìn mặt chú em ka không tin lắm, mà có gì phải xoắn, trình độ cơ
bản của chú em đã ngon không thể chê rồi, nhưng chắc trước giờ chưa sử dụng
qua giường giả lập chứ gì."

Giường giả lập.

Thuật ngữ này Phong biết, đây là một lại không gian mô phỏng làm người chơi
game cảm nhận thực tế đến từng mi li mét.

Nghe đồn một cỗ máy bán đến cả triệu đô, nhưng vẫn luôn trong tình trạng cháy
hàng.

Nhìn biểu tượng khuôn mặt của Phong đã biết, Bỉ Ngạn mới tiếp tục nói:

"Là Hoàn Mỹ thao tác, kết hợp ý chí và cơ thể làm một, võng du Á Tinh còn làm
được thì nói gì thế giới này, khi đó thay vì mặc định giới hạn khoản cách ra
đòn, tầm đón đỡ tự động em sẽ. . ."

Vừa nói Bỉ Ngạn Cuồng Chiến Sĩ lại vun Kunai trong tay lên cao chém theo hình
đường thẳng xuống ngực Phong nhưng lại lạ kì xuyên qua Katana đến đúng vị trí
trước ngực hắn.

"Đây chẳng qua là một loại thích ứng với hai cơ thể hoàn toàn khác nhau, em
chưa lần nào chơi bằng giường giả lập nên chưa rành thôi, nhìn cách giết Gà
anh thấy được khả năng này, với lại đừng buồn vì chỉ có trong tầm hạng 10 trở
lên Bảng chức nghiệp toàn thế giới là dễ dàng thao tác kỹ năng này thôi."

Oh, hiểu ra, Phong cười sáng lạng:

"Vâng. Cảm ơn anh Ngạn nhiều lắm."

Nhìn nhìn hơi bất ngờ khi Phong chỉ nói có thế mà không hỏi thêm, Bỉ Ngạn im
lặng suy nghĩ một chút mới chờm lên xoa đầu hắn:

"Nhóc con còn hôi sữa giả trang cái gì chứ, ka sẽ đồng hóa IQ ngươi, ya ya."

"Muốn chết, xem kiếm đây."

Hai người một la một chạy biến mất khỏi chân núi Hỏa Kê trong ánh mắt ngạc
nhiên của SKT, Lý Khiêm biểu môi khinh thường:

"Bọn trẻ con mê game."


Hư Nghĩ Phá Thiên - Chương #18