Tỉnh Lại.


Người đăng: thitchuotqueka

Uyên.

Ngàn con chim cùng hòa ca rít rào tạo nên âm thanh du dương làm lòng người say
đắm.

Ầm. . ầm. . . Bỗm. ..

Tiếng thác đổ mãnh liệt hòa cùng những tiếng bước chân lổm bỗm trên mặt nước,
phải là người bước, Phong khó tin trước mắt mình hai con quái vật đang lao vào
nhau với tốc độ khủng khiếp.

Ầm. ..

Sóng nước cuộn trào bốn phía hất tung vào người, đè ép cả thân hình rơi vào
lòng sông, khó thở chới với hắn quơ tay chân liên tục để thoát khỏi.

A. . ..

Cay cay hai mắt, Phong giật mình tỉnh dậy, đạp mạnh vào cột giường làm nhém tí
thanh sắt gãy đôi.

Rú lên đau đớn, đồng loạt phía trên giường do bị lắc lư dữ dội người bệnh cũng
hoảng sợ la theo.

Cửa phòng chợt mở, theo sau là một đoàn người áo trắng blu nối đuôi nhau bước
vào.

Một người trung niên mỹ phụ có phần béo mập chạy nhanh tới dí tai nghe vào
ngực Phong an ủi:

"Không sao, không sao rồi, con thấy khó chịu trong người sau."

Phong trừng to mắt ngước nhìn người phụ nữ trước mặt:

"Cô Giang? Là cô Giang đó sao, con không bị gì cả, chỉ là ngón chân hơi đau
thôi."

Oh, người phụ nữ tên Giang nghe thấy thế lại quay đầu xem xét chân cho Phong,
nàng rất thận trọng vì tình trạng bệnh nhân bị mất lý trí hàng loạt như vầy là
lần đầu tiên được gặp.

"A. ."

" Ưm. . ."

Tiếng rên khẽ khắp nơi vang lên, trên những chiếc giường trắng hai tầng, từng
người từng người một choàng tỉnh.

Cô Giang thấy vết thương của hắn chỉ hơi sưng đỏ liền bỏ qua chạy dọc xem xét
những người khác.

Phong vẫn còn đang đăm chiêu ngước nhìn tình cảnh trước mắt thì một chiếc mặt
quỷ lè lưỡi từ trên giường tầng hai chòm xuống làm hắn giật cả mình lùi lại về
sau:

"Đậu xanh, lão Tùng, ngươi cũng vào đây à."

Hóa ra chỉ là một cậu thiếu niên, có vẻ khá thân Phong liền đu người rơi xuống
giường dưới đấm vào vai hắn:

"Định mệnh, ngươi biết không, lão tử sắp thành thần, lão tử nhận được hệ thống
xuyên việt rồi, Mu-a-ha ha. . ."

Đen mặt lại, theo lời của tên bạn, Phong cũng có thể đoán được là vào Hư Nghĩ
thế giới.

"Câu tỉnh rồi."

Theo lời kêu gọi, Phong ngẩn đầu nhìn về phía trước, một gương mặt phụ nữ xa
lạ đập vào mắt, hắn nghi ngờ hỏi:

"Cô là?"

Người phụ nữ ấy như chợt nhớ ra giới thiệu:

"Cô là mẹ của bé Linh, khi sáng may nhờ có con không thì nguy hiểm quá."

Cố vắt não suy nghĩ, Phong cũng chợt nhớ lại tình cảnh khi sáng cứu người,
càng nghe tiếp mà mồ hôi lạnh bịn rịn, bác tài xế taxi lúc ấy cũng bị lâm vào
hôn mê sâu, cứ thế đâm thẳng vào xe hắn.

Lúc này điều kì diệu xảy ra khi cả xe đạp và xe ô tô đều bị phá tan hư hại
nhưng Phong và bác tài xế chỉ văng ra phía sau vài mét bất tỉnh

"Đù, ngươi cũng thành siêu nhân luôn à lão Mọt." thiếu niên tên Tùng nhấp nháy
mắt bật thốt.

Phong giải thích với người phụ nữ trẻ là mình đã không sao mới quay sang trừng
mắt tên bạn bên cạnh:

"Hừ, ta mới bị các ngươi hại thảm, mà chẳng lẽ ngươi cũng xảy ra tai nạn giao
thông đúng lúc được cứu sao? ." (ý bảo hại cái tên ingame ấy J)

Tùng nhún nhún vai đáp:

"Không phải, lúc đó ta đang ăn sáng trong trường thì bị hốt, nói ra mà lại
tiếc dĩa cơm sườn quá."

Được rồi, Phong cũng khá hiểu thói quen nhai mỡ với cơm trước, thịt với xương
gặm cuối, hay gọi là khổ trước sướng sau, tiêu chí luôn đi đầu của tên này,
cái kiểu đau lòng nhấm nháp chuẩn bị cầm lên miếng thịt mà bị kéo đi chắc thốn
lắm.

" Không được, chút về phải tìm cô chủ căn tin hỏi xem phần thịt còn không, mới
có 3 tiếng à, ka không cam tâm."

Tùng như vẫn chưa từ bỏ ý định với bữa sáng của mình toan đứng dậy trở về,
Phong trợn mắt với độ lầy của tên này đành thở dài kéo lên tấm mền dưới giường
từ sau trùm lên đầu hắn kéo xuống, à! Không quên thưởng thêm hai vỗ mới trầm
giọng nói:

"Bớt lầy đi, mà ngươi ăn một mình thôi à."

"Đâu có, cả bọn luôn ấy chứ, vừa nãy ngồi trên kia ta có thấy lão Cày mà, để
xem."

Được Phong buông tay ra, Tùng mới ngoảnh đầu leo trở lại giường ngồi xếp bằng
tay để lên trán liếc nhìn dáo dắt về góc trái phòng, quả nhiên nơi đó đứng sẵn
một nhóm thiếu niên mặt áo đồng phục trường Đại Học Đồng Tháp III.

Bên đó cũng có một thiếu niên cao gầy đứng cạnh giường bệnh chú ý thấy kêu
gọi:

"Là thằng Phong với thằng Tùng Thụ kìa, bên này nè."

Nghe lời kêu gọi, trên gương mặt Phong nở lên một nụ cười vui sướng, chính là
cảm giác này rồi, thế giới thực tại không thể sai được, hắn xoa bóp bàn chân
một chút rồi bẻ vai kiểm tra hoàn toàn thân thể khỏe mạnh mới hợp ý nhìn lên
Tùng mà cùng bò xuống giường bỏ trốn, mặc kệ lời cô bác sĩ Giang vẫn còn đang
xa xa giảng thuyết:

"Đề nghị các bệnh nhân không nên tự động rời khỏi giường, vẫn chưa có kết quả
xét nghiệm tình trạng sức khỏe, này anh kia."

Nói thì nói thế nhưng lần này số lượng bệnh nhân đã vượt ngoài tầm kiểm soát
của bệnh viện, trong một khoảng thời gian ngắn khó mà thống kê hoàn tất, các
bác sĩ chỉ có thể bù đầu xoay sở, nhất là có đám nhóc quậy phá đang lén phén
bò sát dưới đất tránh tầm nhìn của họ.

Cốc!

Như chạm phải vật cản đường, Phong khó hiểu ngước nhìn lên vì một giây trước
hắn vừa quan sát phía trước vô cùng bằng phẳng mà, đập vào mắt là một đôi chân
dài trắng hồng khỏe mạnh, giày sandal cùng chiếc quần bó dài ngang váy chạm
đầu gói.

Cách ăn mặc dị hộm này sau có vẻ quen quen, một linh cảm không lành tuôn đến.

Quả nhiên giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai:

"Nhìn đã chưa, biến thái."

Rồi một cú đánh trời giáng vào ngay óc, cùi trỏ phá địa, một bàn tay nhỏ nhắn
ghìm cổ hắn cắm xuống đất.

Như đã đoán trước, Phong như con lươn trơn tuộc thục lùi lại phía sau, đau rớt
nước mắt mắng:

"Mụ Thúy Lửa này, có tin không có ngày ta tuộc váy bà luôn, rõ ràng tự nhảy ra
cản đường còn đánh người."

Giơ giơ lên nấm đấm Phong nhe răng hâm dọa, trước mặt hắn là một thiếu nữ trẻ
tuổi, gương mặt dài thanh tú nhưng đôi lông mày cùng đôi mắt toát lên một vẻ
phản nghịch hoang dã, miệng nhỏ nhưng cong lên nụ cười đầy tà khí đang khinh
khỉnh vuốt vuốt những chiếc móng tay dài xinh đẹp họa tiết nhưng lại cực kì
sắc bén.

"Sau, muốn ăn một chảo à, thích thì lại đây đồ biến thái." Cô nàng khiêu
khích.

"Mấy người làm gì vậy, Phong dừng lại đi, lại muốn ăn hiếp tiểu Duy Duy nữa
sao."

Tên Tùng đúng lúc này từ sau xông tới hai tay ôm lấy hắn, tuy miệng đầy lời
ngăn cản nhưng hành động thì ra sức xô đẩy về phía trước.

Bên đối diện khói đen ngày một bốc lên cao, thấy tình hình không ổn, Phong lợi
dụng thế nắm chắc lấy tay Tùng kéo đẩy lên trước, tiện đà xoạt chân cho hắn té
ngã mất thăng bằng.

"Muốn chết. Hây a. . ."

Xoẹt xoẹt. ..

Chỉ vài đường múa vuốt, một cái xác tơi tả đã phũ phục nằm xuống.

Một phút mặc niệm, Phong bước ngang qua xác Tùng đi về phía trước ngắm nhìn lũ
bạn.

Thiếu niên cao gầy bước lên vỗ vai hắn thân mật hỏi hang:

"Oh, sao mi cũng đến đây vậy Phong, bọn kia lúc nãy hù ta sợ muốn chết rồi."

"Đúng vậy, ta còn tưởng không gặp lại mọi người nữa."

Giọng nói phát ra từ một thiếu niên khá cao to nằm trên giường, gương mặt bình
thường, nhìn sơ qua chỉ để lại một ấn tượng: nhiều lông. ..

Được rồi, Phong cũng khá là khó nói hết được cái tổ hợp kì dị của bọn hắn, tất
cả biết và quen nhau từ khi rất nhỏ trong một lúc vô tình đi tiệm nét mà thân.

Cái tên Tùng hay nói ấy chuyên về các loại hình thủ nhà, denfence, lúc trước
khi gặp còn có lần một mình chấp 8 nước Bot, chui rút trong hẻm núi xây dựng
quân đội kéo dài hơn tàn chơi hơn 5 tiếng đồng hồ làm Phong sâu sắc nhớ cái
ngày ấy hắn cất cao đầu hùng hồn biện:

"Game hay cuộc sống đều vậy, chỉ có vượt qua khó khăn, khổ trước sẽ sướng sao
thôi."

Hơi rùng mình, Phong quyết định cho qua kỉ niệm về tên này, chỉ đơn giản một
từ đầy đủ ý nghĩa "Tùng Thụ" là biệt danh của lão nhị nhóm Sgame Tháp Mười.

Tiếp theo là đến tên cao gầy mắt hí kia, hắn là một loại game thủ, nói sao ta,
vô cùng đam mê và có nghị lực, trước khi đến với nhóm hắn là chuyên gia các
trò chơi SGL giả thuyết đồng bộ thời gian thực, sau đó là các thể loại đối
kháng như Liên Minh Huyền Thoại, còn nhớ một mùa rank hắn ở nhà cày 3000 ngàn
trận vẫn đồng đoàn làm Phong tâm phục khẩu phục nguyện cam bái hạ phong, nhờ
vậy khi vào nhóm hắn được gọi với sự kính trọng tối cao nhất Minh Phương thánh
Cày lão tam nhóm Sgame.

Có vẻ bình thường nhất trong nhóm lại chính là tên khỉ lông lá to con Thanh
Toàn, hm. . . phải giới thiệu sao ta! Tên này hầu như không hề có chuyên ngành
nổi trội gì cả, mọi thể loại game đều qua tay hắn, nhưng không đến nổi cân
team như lão nhị hay nát như lão tam, chỉ là có chút chịu chơi, rủ là có học
cũng trốn ngay ra net cùng chúng bạn, được gọi thân với biệt hiệu dễ thương
nhất Tù Lì lão tứ của nhóm Sgame.

À, nói qua nói lại tự nhiên quên giới thiệu về Sgame có nghĩa là gì, thực ra
nó củ chuối lắm chứ không có ngầu như chữ S như các loại siêu nhân đâu, chỉ là
là số 6, 6 người, 6 phương thức game, tuy 6 nhưng lại là một, cùng chiến.

Nhóm có 4 nam và hai "bóng hồng" xinh xắn, nói vậy thôi hoa hồng có gai cả
đấy, xếp thứ 5 là Thúy Duy bạn thân của cả Phong và Phương sớm nhất thời cấp
1, nhà có lão ba mở tiệm nét nhưng lại thường trốn ra chơi cùng hai tên này,
một thời lầy lội với nhảy auto và đánh theo lượt game. Vô cùng khủng khiếp nếu
chẳng may chọc vào, Ngũ "Tỷ" Thúy Lửa của nhóm Sgame.

Vân An là người cuối cùng của nhóm, là cái đầu nhỏ đang lú ra từ trên giường
tầng hai kia, dáng người nhỏ nhắn mét 6 hơi dư nhưng ngược lại cô nàng tại
trong trường cực kì lạnh lùng và có uy khi nắm giữ chức phó bí thư đoàn, không
ít lần chỉ huy đội cờ đỏ bắt rượt nhóm bọn họ khi đi trễ, tuy nhiên tình cờ
Phong bắt gặp cô nàng cặm cụi bắn gunny tại một nét nhỏ trong hẻm, vì bạn cùng
lớp chứ không phải vì ô dù Phong quyết định kết nạp vào Sgame với tên gọi Lùn
Lục "Tỷ".

Còn Phong Mọt thì chắc ai cũng biết và đoán ra rồi, hắn là một fan cuồng của
võng du, người đã dụ dỗ cả đám đến với thể loại này, lão đại nhóm Sgame.

"Đang ảo tưởng gì thế tên kia, nhìn gì mà lấm lét Lùn muội, Hừ."

Giật thót, Phong không cần quay đầu cũng biết là ai, đành lui thủi bước vào
ngồi cùng lão tứ:

"Ka cũng là bệnh nhân mà, không nhẹ nhàng chút được sao."

Tít tít. ..

Một chiếc ti vi tinh thể lỏng hiện lên giữa căn phòng, chị MC xinh đẹp Minh
Trang tươi cười quen thuộc.

[ Thông báo bản tin khẩn cấp: Vì lí do sự cố trong thời gian open beta của
game Hư Nghĩ, thuộc tập đoàn tài chính Liên Minh Nhân Loại và Thần tạo nên, đã
đổ bộ nhầm đến hiện thực sớm hơn dự định, chủ tịch Nguyễn Thành Đạt cho hay:
"Cơ quan chức năng sẽ chịu hoàn toàn tổn thất đã gây ra sáng nay và gửi lời an
ủi cho tất cả người dân, những ai đã vô tình đồng bộ với hệ thống vẫn có thể
tiếp tục vào game, bởi vì đây là một bước tiến hoàn toàn mới cho khoa học kỹ
thuật nên sẽ sớm thôi một lần nữa mở cửa cho toàn cư dân địa cầu cùng tham
gia".

Biên tập viên xin kính chào mọi người buổi sáng tốt lành. ]

"Wow! Thì ra là như vậy, thật thần kì, hồi nãy nghe đồn có người trong nhà vô
tình bị mất ý thức mà gây nên hỏa hoạn, nhà thì cháy tan tành còn người thì
một sợi tóc không cháy, thì ra đây là sức mạnh của Thần."

Thúy Duy ngước nhìn cảm thán làm Phong hơi bất ngờ hỏi:

"Bộ bà thấy lạ lắm sao, Hư Nghĩ càng thần kì hơn nhiều."

Xoẹt.

"Muốn chết." Móng vuốt lóe sáng bay đến.

Phong ôm bụng giả vờ lăn qua lại liên tục trên giường để tránh đòn cào mặt của
ngũ tỷ, bên tai truyền đến lời giải thích của lão Phương Cày:

"Xịt, nói nhỏ thôi, Thúy Duy đang tức vì lúc tia sáng phủ xuống bận chạy lên
lớp lấy đồ, chỉ có Toàn, An, Tùng là bị ngất thôi."

Oh, Phong chợt hiểu ra đưa mắt liếc nhìn bộ dạng bốc lửa kia mới nhỏ giọng hỏi
tiếp:

"Cậu cũng vậy à!"

"Không, mình cũng ở đó nhưng vẫn tỉnh táo."

Trong giọng nói của hắn mang thêm một vẻ đượm buồn khi trong lúc vô tình đi
dọc bệnh viện có loáng thoáng nghe được về tỉ lệ 1/3 và không phải ai cũng có
thể vào Hư Nghĩ, hắn chỉ sợ dù có lần sau cũng chưa chắc có thể tham gia vào.

Như không nhận ra chuyện gì, Phong lại kéo cổ cả đám bạn lại:

"Mấy cậu cấp mấy rồi."


Hư Nghĩ Phá Thiên - Chương #10