Thiên Niên Tử Liên


Người đăng: cankhonvocuc

Tử Huyền kiếm bay tới bên người Ngô Lai, dừng lại trước mặt hắn. Ngô Lai vốn
đã biết Tử Huyền kiếm muốn để hắn mang nó theo ra ngoài, đối với mình tịnh
không có ác ý, do đó bèn đưa tay tới cầm lấy Tử Huyền kiếm.

Tử Huyền kiếm để cho Ngô Lai cầm lấy nên không động đậy, khi hắn giữ lấy Tử
Huyền kiếm, Tử Huyền kiếm chỉ nhè nhẹ rung động hai cái. Ngô Lai chỉ cảm thấy
từ trên mặt Tử Huyền kiếm truyền lại một cỗ lực lượng mạnh mẽ tiến nhập vào cơ
thể mình.

Khi Ngô Lai cầm lấy Tử Huyền kiếm trong tay, chỉ cảm thấy nặng hơn ngàn cân,
khiến hắn trong tay phải ra sức vô cùng. Ngô Lai tuy có thể nhẹ nhàng khiêng
khối đá năm sáu trăm cân đi, lấy Tử Huyền kiếm có cảm giác dùng sức phi
thường.

Ngô Lai giữ Tử Huyền kiếm, chỉ thấy trầm trọng vô bì, thầm nghĩ: Đồ thập vật
ngươi nặng dữ, ta sao có thể mang người ra ngoài đây? Nếu nhẹ đi, phải đặt đâu
cho tốt đây.

Ngô Lai còn đang suy nghĩ, thì thấy trong nhẹ đi, Tử Huyền kiếm đã bay khỏi
tay hắn, trước mặt hưng phấn bay lượn vài cái, sau đó như một đạo điện quang,
chập chờn phát xuất tử hồng sắc quang mang, nhanh chóng đổi hướng bay tới eo
hắn.

Ngô Lai sợ nhảy cả lên, lập tức né qua, hắn chỉ thấy trên eo chặt lại, nhìn
lại xung quanh thì không thấy bóng dáng Tử Huyền kiếm đâu, tức thì nhìn về eo
mình. Chỉ thấy Tử Huyền kiếm hình dạng như một đai lưng màu tím đỏ, cuốn lấy
eo mình, hơn nữa còn nhẹ đi rất nhiều.

Ngô Lai kinh ngạc phi thường, nhìn Tử Huyền kiếm trên eo, thầm nghĩ: Tốt, lẽ
nào ngươi biết được trong lòng ta nghĩ gì, không ngờ lại có linh tính như vậy,
ta thử ngươi xem. Ngô Lai hét khẽ một tiếng: “Ra nào.”

Tử Huyền kiếm quả nhiên nghe theo lời Ngô Lai, chỉ thấy một đạo tử hồng sắc
quang mang từ trên eo thoát ra, di động trên không trung, vừa bay tới trước
mặt hắn, dừng lại bất động.

Ngô Lai thấy vật trước mắt, vui sướng nói: “Tốt, quả nhiên rất nghe lời, ngươi
từ sau này đi theo ta! Đi nào.” Tử Huyền kiếm lại quấn lấy eo hắn.

Ngô Lai vỗ lên bảo kiếm trên eo, nói: “Đi, chúng ta ra ngoài, ta sẽ để Oánh
thư cho ngươi một cái tên thật hay.” Nói xong nhấc chân hướng ra ngoài đi.

Khi Ngô Lai bước ra ngoài động, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, chỉ
thấy tử sắc liên hoa ban đầu vốn đang nở, đã thành khô héo, kết ra nhiều hạt
màu tím, trong suốt, khiến cho Ngô Lai ngạc nhiên vô cùng.

Ngô Lai thấy tử liên đã kết hạt, trong lòng rung động, không thể tự chủ nghĩ
tới người giang hồ hay nói giang hồ dị bảo có thể tăng gia công lực, bởi thế
lập tức bước xuống thủy trì thu lấy các hạt tử liên.

Khi Ngô Lai thu lấy rất nhiều hạt tử liên xong quay về phòng của Trương Ngọc
Oánh, trời đã sáng tỏ.

Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai quay về, liền đứng lên hỏi: “Vô Lại, chàng đã đi
đâu vậy, nửa đêm thế nào mà lại chạy đi ra ngoài, vừa rồi Nguyệt Nhi va Xuân
Nhi cũng hỏi sao chàng lại đi không về.”

Ngô Lai bước tới ôm lấy thân thể Trương Ngọc Oánh, vừa chiếm lấy tiện nghi,
vừa nói: “Thế nào Oánh thư? Nửa đêm không thấy lại nghĩ tới ta à.”

Trương Ngọc Oánh cười đáp: “Thúi lắm, ai thèm nghĩ tới ngươi chứ.” Đột nhiên
thấy Ngô Lai toàn thân ướt sũng, kì quái hỏi: “Ngô Lai, sao chàng lại có bộ
dạng như thế này?”

Ngô Lai đáp: “Không việc gì, ta chỉ bị một loại năng lượng kì dị hấp dẫn tới
hậu viện thôi.”

“Hậu viện?” Trương Ngọc Oánh hỏi: “Chàng tới hậu viện để làm gì thế?”

Ngô Lai sau đó thuật lại chuyện ở hậu viện thấy chuyện kì dị và việc lấy được
Tử Kiếm cho Trương Ngọc Oánh.

Trương Ngọc Oánh nghe qua liền giật mình, bởi vì nàng ta bản thân biết tử liên
trong hậu viên là vật thế nào. Nghe thấy Ngô Lai kể tử liên đã khai hoa kết
quả, nàng ta lập tức hỏi: “Chàng nói thế nào? Tử liên đã khai hoa kết quả, sao
lại có thể chứ, chưa được 1000 năm, tử liên sao có khả năng kết quả chứ?”

Thấy Ngô Lai gật đầu, Trương Ngọc Oánh vội hỏi: “Thế hạt tử liên đang ở đâu?”

Ngô Lai từ trong ngực lấy ra một bao đồ, rồi đưa tới trước mặt Trương Ngọc
Oánh, hơn nữa hạt tử liên trong bao cũng đang lấp loáng quang mang yếu ớt.

Trương Ngọc Oánh vội vàng mở bao, chỉ thấy rất nhiều hạt tử liên lấp loáng tử
sắc quang mang hiển lộ ra trước mặt nàng.

Trương Ngọc Oánh kinh ngạc la lên: “Quả nhiên là hạt tử liên.” Khi nói mặt đầy
vẻ kinh hỉ, dùng tay nhẹ nhàng sờ vào các hạt đang lấp loáng tử sắc quang
mang, nàng ta đếm thử, đại khái có khoảng vài nghìn.

Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh cao hứng như thế, bèn hỏi: “Oánh thư, đó có phải
là linh dược có thể tăng công lực mà người giang hồ nói tới không?”

Trương Ngọc Oánh nghe hỏi, liền vội vàng ngẩng đầu lên, hỏi: “Vô Lại, chàng
không biết những thứ này là gì sao?”

Ngô Lai đáp: “Phải! Ta vốn nghĩ những thứ này là loại bảo vật kì dị người
giang hồ nói tới, vì thế mới mang hết toàn bộ bọn chúng về đây!”

Trương Ngọc Oánh xác nhận: “Không sai, những hạt tử liên này chính là linh
dược có khả năng gia tăng công lực mà người giang hồ nói tới, hơn nữa những
hạt tử liên này không những có thể gia tăng công lực, ngoài ra còn khả dĩ
khiến người thanh xuân vĩnh trú, bách độc bất xâm, công năng chống lại lạnh
giá.”

Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, tử liên này thần kì thế sao?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Đương nhiên rồi, tử liên này là vật trên đời khó gặp,
rất ít người có thể thấy qua, vả lại tử liên này chỉ qua ngàn năm mới có thể
khi hoa, kết quả một lần, hi hữu phi thường.” Dừng lại một tí lại tiếp: “Chỉ
cần có thể ăn được hạt tử liên này, dủ cho có là người không có võ công, cũng
có thể nhanh chóng biến thành võ lâm cao thủ.”

Ngô Lai hưng phấn hỏi: “Thật vậy chứ?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Đương nhiên là thật rồi, thiếp lừa chàng làm gì?”

Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, nàng nhìn ta coi có thể ăn tử liên này không?”

Trương Ngọc Oánh kì quái hỏi: “Chàng muốn ăn sao? Chàng có nội công hay
không?”

Ngô Lai lặng đi, đáp: “Oánh thư, ta chưa luyện qua võ công.”

Trương Ngọc Oánh hỏi: “Ngô Lai, chàng muốn luyện võ công chứ?”

Ngô Lai đáp: “Muốn, ta đương nhiên là muốn rồi.”

Thấy Ngô Lai nói kiên quyết như vậy, Trương Ngọc Oánh nói: “Bởi chàng muốn học
võ công, đợi ăn cơm sáng xong, thiếp sẽ dạy chàng.”

Ngô Lai giật mình hỏi: “Oánh thư, nàng biết võ công sao?”

Trương Ngọc Oánh hỏi: “Không lẽ chàng nhìn ta lại nghĩ là người không biết võ
công ư?” Thấy Ngô Lai gật đầu, trên mặt lộ vẻ không tin mình biết võ công,
nàng bèn nói: “Vì chàng không tin, ta sẽ để chàng thấy qua võ công ta một
lần.” Nói xong nhân ảnh lóe lên, biến mất khỏi trước mặt Ngô Lai.

Ngô Lai rất kinh ngạc, lập tức ngó nhìn xung quanh, truy tìm bóng dáng Trương
Ngọc Oánh, chỉ là không tìm được. Ngô Lai còn đang kêu lên, chỉ cảm thấy trước
mặt nhân ảnh lóe lên, Trương Ngọc Oánh mang theo một trận gió thơm lại, trong
tay đang cầm tử liên đã khô héo.

Ngô Lai nôn nóng hỏi: “Oánh thư, nàng vừa đi đâu vậy?” Thấy trong tay Trương
Ngọc Oánh đang cầm một đóa tử liên khô héo, chính là tử liên ở trong hậu viện.
Ngô Lai giật mình hỏi: “Oánh thư, nàng mới rồi đi tới hậu viện sao?”

Thấy Trương Ngọc Oánh gật đầu, Ngô Lai bước tới ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của
nàng ta, hỏi: “Oánh thư, nguyên lai võ công nàng giỏi như thế, sao ta lại
không được biết vậy?”

Trương Ngọc Oánh đáp: “Chàng là chưa hỏi qua ta.” Đột nhiên cảm thấy bộ ngực
mình rung lên, nàng thống khoái rên lên một tiếng, nói: “Vô Lại, bỏ tay.”
Nguyên là Ngô Lai thừa cơ Trương Ngọc Oánh không để ý, liền trên người nàng ta
quậy phá.

Thấy Ngô Lai không bỏ tay, Trương Ngọc Oánh dọa: “Vô Lại, chàng mà không ngừng
tay, thiếp sẽ ném chàng ra ngoài.”

Ngô Lai nghĩ lại mới rồi, Trương Ngọc Oánh từ đây tới hậu viện, lại từ hậu
viện quay về, võ công như vậy cứ tựa như là thần tiên, sợ hãi lập tức dừng
tay. Hậu viện với phòng Trương Ngọc Oánh cự li tuy tín là không xa, nhưng một
người đi tối thiểu cũng phải một lúc.

Ngô Lai thả lỏng người Trương Ngọc Oánh tiến tới ôm bụng hai tay xoa nhẹ bần
ngực nàng, nói: “Oánh thư, bởi võ công nàng giỏi thế, nàng có thể dạy cho ta
không?”

Trương Ngọc Oánh nghe hỏi, đáp: “Được, đợi ăn qua bữa cơm sáng, thiếp sẽ dạy
lại võ công cho chàng.” Nàng cũng hi vọng lang quân của mình là một người võ
công cao cường, đủ khả năng bảo vệ mình.

Ngô Lai cao hứng liền hôn một cái lên khuôn mặt ngọc của Trương Ngọc Oánh.

Trương Ngọc Oánh thấy động tác Ngô Lai như hài đồng, đột nhiên hỏi: “Vô Lại,
chàng nói chàng gặp phải một thanh kiếm kì quái phải không?”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #9