Huyền Thiên Bảo Thạch


Người đăng: cankhonvocuc

Vương Hải không tranh cãi với Ngô Lai, quay người bỏ đi.

Thấy Vương Hải li khai, Hứa Bình, Chu Toàn, Ngô Lai ba người đều tức, mà Ngô
Lai như kẻ câm ăn phải hoàng liên trong lòng khốn khổ.

Hứa Bình nhìn lại Ngô Lai bên mình, vỗ lên vai Ngô Lai, nói: “Ngô Lai, ngươi
phải nỗ lực rồi, nếu không ngươi một đời anh minh lại bị hủy trong một sớm.”
Nói xong liền theo gót Vương Hải bỏ đi.

Hứa Bình chầm chậm đi lại bên người Ngô Lai, nhìn đi nhìn lại Ngô Lai, nói:
“Huynh đệ, hãy cố gắng lên, ngươi nên tự tin vào năng lực của mình, ta đi
trước vậy.”

Nhìn theo bóng lưng bọn họ li khai, Ngô Lai trong bụng quả đầy nước đắng, ngầm
chửi bản thân không biết trời cao đất dày, lại cùng Vương Hải đánh cược. Ngô
Lai thầm nghĩ: Lần này thảm thật rồi, ta định là phải chết đây. Càng nghĩ càng
tức, bất giác không thương tiếc tự đánh vào hai bên mang tai, nhưng khi đưa
tay tới gần mặt thì liền dừng lại, nghĩ thầm: Ta hà tất tự đánh mình làm gì
đấy không phải là ta và bản thân cũng không thể vượt qua được, làm thuộc hạ
của Vương Hải thì làm thuộc hạ của Vương Hải vậy, cũng không có gì là không
được.

Lúc đó Ngô Lai nói thầm: Ta hà tất phân biệt là thuộc hạ của ai, chủ yếu là nỗ
lực phấn đấu, tranh thủ đoạt lấy một trong Tứ đại mĩ nữ Phương Tâm, ta là
không tin Ngô Lai ta lại không thể ăn được miếng thịt ôn nhu này. Nghĩ tới đó,
Ngô Lai lòng tin tức thì đại tăng.

Ngô Lai tự nói một mình: “Ta không tin lấy năng lực Ngô Lai ta, lại không thể
có được lòng mến yêu của bất kì ai trong Tứ đại mĩ nữ.” Nói xong liền phóng
tường mà vào.

Đột nhiên đêm khuya vầng trăng tròn vốn đang treo cao, thình lình lại bị một
bóng hắc ảnh nuốt mất, giây lát là mất tiêu không thấy.

Ngô Lai rất kinh sợ thốt: “Thiên Cẩu Thực Nguyệt!” Nguyên lai Ngô Lai đã nghe
qua tiên sinh dạy học (tư thục tiên sinh) giảng qua cố sự Thiên Cẩu Thực
Nguyệt, bởi vậy mới có thể mở miệng là liền nói ra chữ đó.

Ngô Lai nói thầm: “Xui rồi.” Lập tức li khai. Đột nhiên từ đường lớn hẻm nhỏ
truyền lại các loại âm thanh, tức thì chấn động lỗ tai Ngô Lai.

Chỉ thấy Lâm Châu thành tức thì biến thành tăm tối, chỉ còn có thể được ánh
đèn. Cả Lâm Châu thành âm thanh vang lên không ngừng: tiếng bát rơi, tiếng đập
phải chậu, có đủ loại tiếng động, chỉ cần là đồ có thể tạo ra tiếng, đều bị
mọi người đánh lên, để ngăn cản Thiên Cẩu.

Sau một chốc, trăng sáng lại từ từ xuất hiện trên không trung, mọi người liền
dừng không đánh nữa, reo hò một lúc.

Trương phủ.

Trong khuê phòng Trương Ngọc Oánh, Trương Ngọc Oánh chỉ vừa cởi bỏ ngoại y,
chuẩn bị mộc dục (tắm rửa), đột nhiên bị âm thanh rung trời ngoài phủ kinh
động, vội vàng phủ lên ngoại y, rời phòng để xem chuyện gì.

Trương Ngọc Oánh vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy nha hoàn Nguyệt Nhi kinh hoàn
thất thố chạy vội tới trước mặt Trương Ngọc Oánh, kêu lên: “Tiểu thư, tiểu
thư, không ổn rồi.”

Trương Ngọc Oánh quát: “Cái gì mà tiểu thư khôn ổn chứ, ta không phải mạnh
khỏe đứng trước mặt ngươi ư?”

Nguyệt Nhi vội vàng đáp: “Không phải, tiểu tì không phải nói tiểu thư, tiểu tư
là nói …” Trong lòng lo âu, nhất thời thành ra lắp bắp, không biết nói thế nào
cho tốt.

Trương Ngọc Oánh thấy dáng điệu của Nguyệt Nhi, liền nói: “Ngươi thở chậm lại
đã rồi nói.”

Nguyệt Nhi lấy lại hơi, nói: “Thực ra là vầy, Thiên Cẩu Thực Nguyệt đã xuất
hiện, tất cả hạ nhân đều đập gõ đồ vật, ngăn cản Thiên Cẩu.”

Trương Ngọc Oánh đại kinh thất sắc hỏi: “Thế nào? Thiên Cẩu Thực Nguyệt?” Lập
tức nhìn lên trên không, chỉ thấy trăng tròn vốn đang treo trên trời cao, đã
biến thành một mảnh tối đen.

Ngay lúc Trương Ngọc Oánh đang kinh sợ, trăng sáng lại từ từ bất ngờ xuất hiện
trên bầu trời đen kịt. Trăng sáng chỉ vừa mới hiện ra, bầu trời phía bắc liền
có cảnh tượng Thất Tinh Liên Châu, Ngưu Lang tinh và Chức Nữ tinh cùng tiếp
cận.

Mọi người đều kinh sợ cảm thán trước hiện tượng kì dị.

Ngô Lai đứng thừ ra đấy, tự nói chuyện một mình: “Hôm nay là ngày quỉ quái gì
thế? Không ngờ lại xuất hiện nhiều hiện tượng cổ quái hiếm thấy như vậy.”

Thực vậy, Thiên Cẩu Thực Nguyệt, Thất Tinh Liên Châu, như vậy đã là cảnh tượng
trăm năm khó thấy rồi, thậm chí cả ngàn năm cũng khó gặp một lần. Lại thêm
cảnh Ngưu Lang và Chức Nữ tinh tương tụ, thì đúng là trước đây chưa từng phát
sinh qua.

Khi mọi người còn đang kinh thán trước cảnh tượng kì dị phát sinh trên không
trung, thì Huyền Thiên tinh ở ngay đầu nam đột nhiên phát sinh quang mang rực
rỡ, rồi như lưu tinh trụy lạc.

Ngô Lai chính đang theo dõi cảnh tượng kì dị trên không, đột nhiên thấy Huyền
Thiên tinh phát xuất quang mang sáng chói rơi xuống. Trong lòng lấy làm lạ vô
cùng. Thêm nữa Huyền Thiên Thạch rơi xuống càng lúc càng nhanh, dần dần tiếp
cận Lâm Châu thành.

Quang mang rực rỡ làm đau nhói mắt người trong Lâm Châu thành, ai ai cũng vội
vàng nhắm mắt lại, Ngô Lai cũng không ngoại lệ.

Đương ngay lúc Ngô Lai nhắm mắt, Huyền Thiên Thạch vốn đang rơi từ trên trời
xuống lại tăng tốc hướng về Ngô Lai, chính xác ngay não môn hắn.

Ngô Lai chỉ cảm thấy trên đầu đau một cái, lại tưởng rằng có ai cố ý đánh,
liềm muốn mở mắt ra tìm kiếm. Ngay lúc Ngô Lai vửa khai nhãn, phát hiện bản
thân bị nhốt trong một cái tráo bằng bạch quang. Đang muốn quan sát cẩn thận
chuyện gì, con ngươi chợt đau thốn, vô pháp mở ra. Đồng thời, cơ thể như đang
ở trong điện, khiến cho Ngô Lai rung rẩy không ngừng, thân thể truyền lại một
cảm giác vừa đau đớn lại mê say, khiến cho bộ dạng Ngô Lai một hồi như vào địa
ngục, một hồi lại như lên thiên đường.

Ngô Lai vùng vẫy trên bờ đau đớn và mê say thư thái, biểu tình trên mặt biến
hóa không ngừng, một hồi thì co rúm, một hồi cả mặt lại vui sướng, như bị
người khác nhìn qua, nhất định kinh dị không thôi.

Lại thêm quang mang lấp loáng không ngừng chiếu khắp mọi nơi, nếu nhìn kĩ lại,
nguyên lai là do cục đá phát sáng mà ra, đó chính là Huyền Thiên Thạch có thể
người trên giang hồ đại kinh thất sắc.

Khi Huyền Thiên Thạch đánh trúng Ngô Lai, quang mang của Huyền Thiên Thạch từ
từ xâm nhập vào thân thể hắn, Huyền Thiên Thạch cũng dần dần mờ dần đi, đến
sau cùng đột nhiên biến thành một khối đá thông thường, rơi lên chân hắn.

Tức thời Ngô Trung thoát khỏi cảm giác thống khỗ lẫn thư thái mới rồi, khuôn
mặt ngờ nghịt, không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy bản
thân tràn đầy sức lực, thư thái.

Ngô Lai thấy lạ thốt lên: “Cho cùng là chuyện như thế nào?” Chỉ nhớ bản thân
bị luồng sáng hình tròn rực rỡ bao vây, đang muốn xem cho rõ ràng thực ra là
gì, bản thân liền cảm thấy con ngươi đau nhói, căn bản không cách chi mở ra.

Ngô Lai nhìn lại cục đá trên chân mình, (nó) phát xuất một đạo quang mang yếu
ớt, được một lúc thì biến mất. Ngô Lai vươn tay nhặt lất cục đá trên chân,
nói: “Hôm nay ta không biết gặp phải xui xẽo gì, cả cục đá bé tẹo ngươi cũng
khi phụ bổn đại gia.” Nói xong không thương tiếc ném cục đá trong tay.

Thạch đầu bị Ngô Lai quẳng đi, giống như một tia sáng, chớp mắt đã biến mất
khỏi tầm mắt hắn.

Ngô Lai thấy hòn đá do mình ném đi, thầm kinh ngạc nói: Khi nào ta lại có sức
mạnh lớn như thế nhỉ, không ngờ có thể ném viên đá không thấy bóng dáng đâu
luôn.

Ngay lúc Ngô Trung còn đang thấy kì quái, đột nhiên có thứ gì trúng đầu hắn,
Ngô Lai đang chuẩn bị chửi đổng lên, đột nhiên phát hiện ra thạch đầu mình vừa
ném đi tức thời, lại đang nằm trong tay, chính đang chuẩn bị quẳng đi, đột
nhiên dừng tay lại. Thầm nói: Khối thạch đầu này đúng là kì quái, không ngờ đã
chọi đi, lại tự mình quay về. Cần phải quán triệt cẩn thận khối đá lạ lùng
này.

Chỉ thấy hòn đá phát ra ánh sáng xanh đen, tay sờ thì có một thứ cảm giác kì
quái. Ngô Lai tự nói: “Bởi ngươi đã thần kì như thế, ta sẽ giữ ngươi lại.” Nói
xong lấy thạch đầu giấu vào trong ngực.

Ngô Lai vừa cầm viên đá thả vào người, chỉ cảm thấy cả người thư thái không
thể tả, như thể bản thân đã quen thuộc lắm vậy.

Đang lúc Ngô Lai còn đang mê đắm, đột nhiên một đạo tử quang bao trùm lấy cả
Lâm Châu thành.

Ngô Lai sửng sốt kêu: “Cái gì thế này?” Hỏi là thế, bất quá không có người
đáp.

Lúc đó, Ngô Lai nghĩ tới mục đích bản thân, thấy sắc trời không còn sớm nữa,
liền phóng người qua tường tiến nhập Trương phủ.

Tường Trương phủ tuy không cao lắm, nhưng một người bình thường cũng phải hao
phí nhiều sức lực. Chỉ thấy Ngô Lai để tay lên trên tường, hai tay dùng sức,
người nhẹ nhàng vượt qua.

Ngô Lai thấy mình dễ dàng nhảy qua, cũng không dám tin. Thầm nói: Khi nào ta
lại có năng lực như thế này nhỉ, nhớ mới đây ta phải tổn hao nhiều sức lực mới
vượt tường xong.

Ngô Lai suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào, liền nhanh
chóng chạy tới khuê phòng Trương Ngọc Oánh.

Không ai có thể tưởng được, Huyền Thiên Thạch tự nhiên lại bị Ngô Lai lấy
được.

Ngay khi Ngô Lai vừa mới vượt tường, ngay nơi hắn vừa mới đứng liền xuất hiện
bốn kẻ kì quái.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #3