Hỗn Hỗn Ngô Lai


Người đăng: cankhonvocuc

Lâm châu thành.

Từ lúc Lý Thế Dân sưng bá thiên hạ, kiến lập Đại đường tới giờ, quốc lực ngày
càng tăng cường, nhân dân sinh hoạt ngày càng tôt. Lý Thế Dân đúng là ‘Dân
Chánh’ có tư tưởng cải cách mọi phương diện, làm cho Đường triều có ý thức chi
trì cảnh phồn vinh.

Sự trị vì như vậy làm cho quốc lực của Đại Đường cao lên, nhân dân sinh hoạt
ngày càng tốt hơn, nhưng khoảng cách của giàu và nghèo càng lớn, ngày càng
nghiêm trọng, giờ nói tới Lâm Châu, đường phố nào cũng có người khốn khổ, chổ
nào cũng có người nghèo, người nghèo thì rất nhiều mà người giàu có cùng rất
nhiều.

Trương phủ ở Lâm châu đúng là một nhân gia rất giàu có, tuy gia tài không thể
nói là phú khả địch quốc, nhưng có thể tính gia tài trên vạn quan. Trương gia
chủ yếu kinh doanh tơ lụa làm sanh ý, từ đời này qua đời khác, truyền tới đời
này là Trương Thiên, kinh doanh không dảm xút, ngày càng phát triễn lớn ra.

Trương thiên là kỳ nhân phi thường nhưng cũng thích làm việc thiện, tại Lâm
châu nổi danh tốt phi thường . Có một đứa con gái, phi thường mỹ lệ, tôn xưng
trong Lâm châu tứ đại mỹ nữ, tên là Trương Ngọc Oánh, năm nay 20 tuổi.

Canh hai vừa tới, trong Trương gia ánh đèn chói sáng, lúc này, một nhân ảnh
nhanh chóng vuợt qua tường tiến vào, tới một cửa phòng, đưa tai lắng nghe.

Trong phòng truyền ra tiếng nước chảy vang lên, tâm lý nhân ảnh run lên một
cái, cười thầm, tự nghĩ :cuối cùng mò ra được địa phương này, liền dùng ngón
tay **c thủng lổ trên dấy gián cửa sổ

Từ lổ thủng, có thể thấy rỏ sự vật trong phòng, căn phòng quả là hào hoa cực
tốt, nội thất trang sức trong phòng hiễn nhiên là của một khuê phòng thiếu nữ
.

Lúc này nhớ lại âm thanh tiếng nước vang lên, mục quang của nhân ảnh di chuyển
về hướng âm thanh, chỉ thấy phía sau một bình phong dùng để che chum tắm rất
lớn, gần cái chum có 3 người, y phục rất hoa lệ, có Trương gia đại tiểu thư
Trương Ngọc Oánh, y phục trên thân màu trắng, khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt
nhãn thần long lanh, tóc dài tới hông, thân hình rất đẹp, phía trước song nhũ
phong mãn, mông đít tròn trịa, chân dài cực đẹp, tuyệt đối có khả năng mê đảo
chúng sinh, đúng là ưu vật tuyệt thế.

Kế bên thiếu nữ là hai nha hoàn, đại khái khoảng 17,18 cũng mỹ lệ phi thường,
tuy không được mỹ lệ động nhân tâm như Trương Ngọc Oánh nhưng cũng được liệt
vào hàng mỹ nữ.

Hiện giờ, hai nha hoàn đang rót nước vào chum tắm.

Trương Ngọc Oánh nhìn nha hoàn rót nước, đưa bàn tay nhỏ nhắn thử độ ấm, sai
bảo :”nước hơi lạnh, Nguyệt Nhi, ngươi đi lấy thêm nước nóng .” thanh âm thật
êm diệu, người nghe muốn say.

Nguyệt Nhi đáp thưa :”dạ tiểu thư.” Nói xong lấy thùng nước đi ra ngoài,
Nguyệt Nhi là một nha hoàn của Trương Ngọc Oánh, người kia là Xuân Nhi, cả hai
cùng Trương Ngọc Oánh lớn lên với nhau, Trương Ngọc Oánh với hai người thân
như tỹ muội.

Người ẩn ở ngoài thấy nha hoàn bước ra, phát sợ, liền theo hướng ngược lại
thối lui ra khỏi Trương phủ.

Bên ngoài tường, có 3 nhân ảnh đang đàm thoại với âm thanh thật nhỏ, thấy nhân
ảnh phóng ra, ngừng ngay cuộc nói chuyện và nhìn kỹ người mới bay ra.

1 trong bọn họ nhìn kỹ người kia, tiến tới phía trước hỏi nhanh, :”Ngô Lại,
ngươi thấy sao ? có lấy được khán hương ?”

Nguyên tên gọi của nhân ảnh là Ngô Lai, Ngô Lai tại Lâm châu thành là một tiểu
hổn hổn (lười biếng, lường gạt, Vô Lại ). Từ nhỏ đã mồ côi, tại Lâm châu lớn
lên, từ nhỏ đã phá làng phá xóm, trêu ghẹo mọi người thường xuyên, bị người ta
gọi là Vô Lại, thời gian qua đi ‘Vô Lại ‘ từ từ biến thành tên của hắn.

Ngô Lai lúc thiếu thời thường nghe tiên sinh của trường tư thục giảng dạy,
cũng nhận biết được một ít chử, trong bách gia có một họ Ngô, vì vậy tự mình
đặt là Ngô Lai.

3 người đang nói chuyện kia cũng giống như Ngô Lai, họ cũng là cô nhân, cùng
Ngô Lai lớn lên, đúng là hổn hổn, cùng nhau hổn hổn, ngày thường vì vài tiểu
sự cũng huyên náo ầm ỉ . Lần này Ngô Lai trèo tường rình ngó Trương gia tiểu
thư, vì giửa bọn họ đã cá cược với nhau. Chỉ bất quá vận khí của hắn không
được tốt, mới dò đường đã bị sợ chạy ra.

3 người này, người cao to tuấn tú nhất là Vương Hải, hai người kia thân hình
thấp nhỏ hơn, có thể tính là thanh tú, tên gọi Chu Toàn và Hứa Bình, thế là
nói hết về họ.

Nghe Chu Toàn nói hết, Ngô Lai cười khổ :”ta tiến vào, tới được trước khuê
phòng của Trương tiểu thư, nha hoàn của Trương tiểu thư đi ra, ta phải rút ra
ngoài .”

Chu Toàn nói :” vậy là sao đây, nó không có nghĩa là ngươi không thấy gì hết
?”

Hứa Bình nói tiếp :” đương nhiên rồi, mới tới trước khuê phòng của Trương tiểu
thư là bị nha hoàn làm cho sợ chạy ra, khẳng địch chưa thấy gì hết .”

Ngô Lai nói :” Ai nói! ta đã thấy được hình dáng của Trương tiểu thư, hơn nửa
còn nghe âm thanh của Trương tiểu thư .”

Chu Toàn nóng nảy hỏi :”thật à ? Trương tiểu thư như thế nào ?”

Ngô Lai nhớ lại :”đẹp như tiên nữ trên trời, mặt tròn tròn, song nhũ phong
mãn, mông tròn, mắt long lanh, làn da trắng như tuyết, nhưng cái rung động
nhất là so sánh với cô nương ở Thiên Hương Viện thì đẹp hơn nhiều, âm thanh
lại êm diệu rất dể nghe, như say lòng người.

Cả bọn bị Ngô Lai nói làm tinh thần rung động.

Chu Toàn hỏi :”thật vậy không ?”

Ngô Lai đáp :”đương nhiên là thật, ta có bao giờ lừa đảo các ngươi bao giờ,
tóm lại, nha hoàn của Trương tiểu thư còn đẹp hơn cô nương của Thiên Hương
Viện.” Nguyên là, bọn họ thường tới Thiên Hương Viện để nhìn lén các cô nương.

Thiên Hương Viện ở Lâm Châu nổi danh nhất, bên trong các cô nương đẹp nhất Lâm
Châu, Cô nương Thiên Hương Viện Ngô Lai thường thấy, vì vậy chỉ biết so sánh
Trương Ngọc Oánh với cô nương Thiên Hương Viện.

Hứa bình hỏi :” Ngô Lai, thế nào mà người lại cứ lấy cô nương Thiên Hương Viện
để so sánh với Trương tiểu thư ?”

Ngô Lai đáp :”cái này ta biết, bọn ngươi chưa thấy cũng chưa biết rằng ta căn
bản chưa gặp qua mỹ nhân nào khác, lần này bắt buộc có lổi với Trương tiểu thư
.” dừng lại rồi nói tiếp :”ai mà cưới được Trương tiểu thư thật là có phúc .”
vừa nói đầu óc vừa huyễn tưởng.

Nói xong, Hứa Bình mặt cũng si khờ.

Hiện thời, bên cạnh đột ngột vang lên tiếng nói của Vương Hải :”Ngô Lai, ngươi
như đã quên cá cược của chúng ta, nếu ngươi không có tài lừa đảo Trương tiểu
thư ngươi thua, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu ngươi có khả năng
lừa đảo Trương tiểu thư hoặc nha hoàn thì ta thua, ta sẻ là thuộc hạ, nghe
theo mệnh lệnh của ngươi.

Câu nói cắt đứt giòng huyển tương của Ngô Lai, Ngô Lai nhăn nhó mặt mày hỏi
:”Vương huynh, huynh không tính sổ với ta chứ ?”

Vương Hải đáp :”đương nhiên rồi, nếu không ba người bọn ta nửa đêm nửa hôm ra
đây tiếp ngươi làm gì ? hảy nhận lấy cái tội này đi .”

Nghĩ là việc đã xong, Hứa Bình hai người như si ngốc, không ngờ 2 người trở
lại chuyện củ, mới đầu nghĩ chỉ là giởn chơi.

Ngô Lai khổ mà không nói được, tự nghĩ mình trẻ tuổi sung sức, tự nhận anh
tuấn, trước mặt người ta khoe khoang là sẻ lấy được một trong Lâm Châu tứ đại
mỹ nữ hoặc nha hoàn.

Nguyên lai, Ngô Lai có cá tính, cữ nghĩ mình hơn người, tóm lại thích nói
chuyện khóac lác, thích cùng người cờ bạc, nhất thời xung động với Vương Hải
cá cược, mới đầu chỉ nghỉ Vương Hải vui đùa, không ngờ Vương Hải làm thật.

Vương hải không để ý tới Ngô Lai, chuyển thân bỏ đi .


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #2