Người đăng: phithien257
Lúc này đã là canh ba, Lâm Châu thành vào ban đêm vốn rất yên tĩnh, nhưng lúc
này trong thành tụ tập rất người giang hồ vì bảo vật mà tới nên trong đêm
khuya, trong thành càng có vẻ náo nhiệt. Người giang hồ đến thanh toán cừu
hận, người đi thăm dò tin tức đến đây rất nhiều, trên ngã tư đường thỉnh
thoảng có thể thấy, dạ hành nhân phi thân vun vút qua lại.
Trong Lâm Châu thành có một trang viện, bên trong đèn đuốc sáng rực, nơi nơi
đều có đại hán đứng canh, trang viện này là cơ sở của Quỷ cốc Tà điện.
Từ sau lần tại tửu lâu, Quỷ Đao cùng Tà Nhãn đem thuộc hạ đến Thiên Vương môn,
sát hại đệ tử để báo thù, chỉ còn có Đỗ Thành cùng Vạn Phù, khi nhìn thấy Quỷ
Ảnh xuất hiện thì hiểu rõ đối phương người đông thế mạnh, liền nhanh chóng đào
tẩu thoát. Để phòng ngừa người Thiên Vương môn đột nhiên đánh lén trả thù, cho
nên Quỷ cốc Tà điện liền tăng cường người phòng thủ, bất luận ngày đêm. Đặc
biệt là về ban đêm, người canh phòng càng lúc càng nhiều hơn, tất cả đều là
cao thủ của hai phái, có thể nói là năm bước có một người mười bước có một
trạm.
Nhưng trong đêm tối, phủ đệ này có vẻ rực sáng khác thường, bất quá, cũng rất
an tĩnh, không thấy một tiếng động nhỏ. Tòa nhà lặng lẽ, trầm tĩnh, rực sáng ở
trong Lâm Châu thành.
Lúc này, một bóng người với tốc độ cực nhanh chóng hướng trang viện này bay
vút đến, trong nháy mắt đã tới bên ngoài phủ. Đó là một Hắc y nhân không có
cách nào nhìn ra tướng mạo, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn.
Hắc y nhân dừng ở ngoài phủ đệ ở góc tường cách cửa lớn không xa, liếc mắt
nhìn bốn người thủ vệ ngoài cửa một cái, liền phi thân bay lên, như một làn
khói mỏng bay vào trong phủ.
Hắc y nhân vừa rơi xuống trong phủ, liền ẩn thân trong những khóm hoa, quan
sát động tĩnh bốn phía. Khi hắn nhìn thấy thủ vệ bốn phía thì không khỏi ngẩn
người, vẻ kinh ngạc chợt lóe hiện trong mắt, tiếp theo trong mắt liền lộ ra
sát khí.
Chỉ thấy trên chiều dài mười trượng của hành lang đã có đến tám tên thủ vệ đại
hán, hơn nữa hai người một tổ, cách nhau không quá xa, khoảng chừng hai ba
trượng. Càng làm Hắc y nhân giật mình hơn chính là phía trên đầu mỗi thủ vệ
đại hán cũng đều có một ngọn đèn rất lớn và tỏa sáng trong vòng hơn trượng
xung quanh, cho dù có một con muỗi nhỏ bay qua dưới ánh sáng của ngọn đèn thì
cũng không thoát nổi cặp mắt của hai gã thủ vệ đó.
Hắc y nhân trốn ở trong bụi rậm, hai mắt chăm chú nhìn tám gã đại hán kia, nảy
ra ý định làm liều, vốn định nhân cơ hội đánh lén, nhưng không có nghĩ đến
việc thủ vệ lại sâm nghiêm như vậy, ngay cả một con muỗi cũng không lọt.
Hắc y nhân thu hồi ánh mắt đang nhìn hướng về phía tám người kia, hướng bốn
phía quét tới. Đột nhiên, ánh mắt của Hắc y nhân dừng ở nơi cách hắn khoảng
hơn bốn, năm mươi trượng. Ở nơi đó, chỗ gianh giới giao nhau của hai dãy hành
lang, cũng là góc chết duy nhất, thủ vệ gần nhất cũng cách chỗ này khoảng mấy
trượng, còn ánh sáng của ngọn đèn trên đầu thủ vệ cũng không thể chiếu tới chỗ
này.
Nhìn trong chốc lát, Hắc y nhân chần chừ một chút, liền hướng tới góc chết kia
chuyển thân. Hắc y nhân sở dĩ chần chừ là bởi vì ở chỗ này chỉ có thể quan sát
được tình hình của hành lang trước mặt, mà không nhìn thấy tới tình hình ở góc
rẽ và hành lang kia. Hắn không dám mạo hiểm, nhưng cũng không muốn bỏ qua,
không thể làm gì khác hơn, trong lòng suy tính trong chốc lát rồi mới lặng lẽ
hướng về phía góc chết đó đi tới.
Trong lúc Hắc y nhân chuyển thân, thì ở cách Hắc y nhân đó không xa, trên
tường đột nhiên lộ ra một cái đầu lạnh lùng nhìn quan sát kỹ mọi hành động của
hắn, trong mắt có chút nghi hoặc. Đây cũng là một Hắc y nhân, giống như người
trước, chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt sáng rực.
Sau khi nhìn thấy Hắc y nhân kia lặng lẽ di chuyển ra sau mấy trượng, Hắc y
nhân trên tường lúc này mới lắc mình hướng lên, bay vút hướng tới lùm hoa rậm
mà Hắc y nhân vừa rồi ẩn thân, bay vút xuống đất không gây một tiếng động nhỏ,
tuyệt đối là một nhất lưu cao thủ.
Sau khi Hắc y nhân rơi xuống đất liền ẩn thân trốn trong bụi rậm, thong thả
quan sát Hắc y nhân di động ở trước cùng động tĩnh bốn phía xung quanh. Ánh
mắt đang có chút nghi hoặc cũng biến thành kỳ quái.
Hắc y nhân lợi dụng bụi hoa, di chuyển trong chốc lát, mới đến gần chỗ giao
giới của hai dãy hành lang, còn cách ngoài trượng cũng là điểm cuối cùng của
hoa viên. Chỗ này khá rậm rạp, lại đúng mùa hoa nở, lá vươn, trong vườn hoa
tươi tốt không cần thể miêu tả, cho dù thủ vệ không ngừng tìm tòi, cũng không
thể phát hiện Hắc y nhân, huống chi thủ vệ này chỉ là đứng ở nơi đó không nhúc
nhích, làm sao có thể phát hiện Hắc y nhân được.
Khi Hắc y nhân nhìn thấy toàn cảnh hành lang thì liền ngẩn ngơ, sau đó đưa ánh
mắt có chút kinh ngạc nhìn dãy hành lang kia.
Chỉ thấy nơi đây cũng như hành lang phía trước, cũng đứng tám người, chia làm
bốn tổ, hơn nữa trên đầu mỗi người đều có ngọn đèn tỏa sáng, không thua kém
ngọn đèn vừa rồi chút nào. Hành lang này còn không dài bằng dãy hành lang vừa
rồi, Bốn tổ thủ vệ này lại càng gần so với bốn tổ lúc trước. Hắc y nhân muốn
đến gần mà không bị phát hiện, sợ rằng so với lên trời con khó hơn nhiều.
Hắc y nhân không muốn buông bỏ, lẳng lặng quét nhìn về phía hành lang và đánh
giá động tĩnh bốn phía. Đột nhiên, trong mắt Hắc y nhân chợt lóe sự vui mừng
lẫn sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện ra hành lang của phủ đệ không ngừng quanh co,
thành hình chữ chi, mỗi chỗ giao tiếp của hai dãy hành lang đều là một góc
chết, hai hành lang thủ vệ đều đứng cách chỗ giao giới không phải gần, hơn nữa
ánh sáng của ngọn đèn tỏa ra không cách nào chiếu sáng hoàn toàn đến nơi đó,
chỗ đó có vẻ tương đối kín đáo, hơn nữa bóng đêm rất tối, nên nơi đó lại càng
tối tăm, không có cách nào nhìn rõ ràng.
Hắc y nhân đột nhiên phi thân vụt lên, nhẹ nhàng êm ái rơi vào chỗ giao giới
phía sau hai cột đá của hành lang, trốn ở nơi này. Đợi trong chốc lát không
thấy động tĩnh, Hắc y nhân lúc này mới quay đầu hướng về phía hai dãy hành
lang nhìn lại thấy mấy tên thủ vệ vẫn còn lẳng lặng đứng ở nơi đó liền biết
rằng thủ vệ không phát hiện ra hắn, cũng bởi vì hắn không có động tác sơ sảy
cả.
Lẳng lặng quan sát trong chốc lát, đánh giáxung quanh, vẻ vui mừng lẫn sợ hãi
trong mắt Hắc y nhân thể hiện đã biến mất. Bởi vì hắn hiểu rõ ràng nơi địa
phương mà mình đang đứng, là một góc chết, nếu đúng là góc chết, Hắc y nhân
cũng không dám lộn xộn, và hiểu rằng tự mình không thể di động chút nào nữa,
chỉ cần có chút cử động thì hắn sẽ lọt vào phạm vi tầm mắt của thủ vệ và sẽ bị
thủ vệ này phát hiện.
Nhìn bốn phía yên tĩnh, cảnh sắc tươi đẹp lại nhìn một chút vào bên trong hành
lang nơi thủ vệ đề phòng cẩn thận, Hắc y nhân trong lòng cười khổ nói: "Xem ra
hôm nay chỉ có thất vọng mà về." Trong lòng nhớ tới không khỏi ngẩng đầu nhìn
sắc trời.
Đột nhiên, ánh mắt của Hắc y nhân dừng ở trên mái hiên, ngẩn người quan sát
trong chốc lát, rồi ánh mắt Hắc y nhân lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng lại càng
cười lớn nói: "Xem ra là lão Thiên cũng muốn trợ giúp ta."
Sau khi mừng rỡ, Hắc y nhân đột nhiên chuyển động, thân ảnh nhanh chóng dọc
theo cột đá mà leo hướng lên trên, vô thanh vô tức. Cây cột đá cao khoảng bốn
thước, trong nháy mắt Hắc y nhân lên đến đỉnh.
Hắc y nhân dừng ở đỉnh cột, hai chân bám vào cây cột lập tức quan sát động
tĩnh bốn phía, sau đó hai tay cũng đã đính vào mái hiên.
Lẳng lặng đợi trong chốc lát, Hắc y nhân mới có động tác. Chỉ thấy Hắc y nhân
hai tay nắm được mái hiên, nhẹ nhàng xoay người một cái liền dịch chuyển đến
mái hiên. Sau đó giống như con bích hổ từ mái hiên chậm rãi tiến về phía trước
di chuyển vô cùng nhẹ nhàng. Mấy người thủ vệ kia mặc dù là cao thủ, nhưng
không cách nào phát hiện Hắc y nhân.
Nhưng Hắc y nhân kia ẩn thân tại bụi rậm, nhìn thấy rất rõ ràng của Hắc y nhân
đang ẩn thân tại mái hiên hạ. Mặc dù Hắc y nhân ẩn thân tại mái hiên hạ rất
cẩn thận, không ngừng quan sát động tĩnh bốn phía, nhưng hắn không có phát
hiện ra có Hắc y nhân khác đang nấp ở giữa khóm hoa bởi vì khi hắn nhìn về
phía đó, thì Hắc y nhân kia liền cúi đầu nấp kín trong bụi hoa.
Mặc dù Hắc y nhân di chuyển với tốc độ rất chậm, nhưng cái hành lang này cũng
không phải dài lắm, cuối cùng Hắc y nhân cũng chỉ bất quá dùng chút thời gian
trong chốc lát đã đến ở giữa chỗ hai tổ bốn người.
Lẳng lặng quan sát hai tổ bốn người, mà bốn người phảng phất như những pho
thạch điêu ngay cả cử động cũng không có. Thấy vậy, Hắc y nhân chỉ biết những
người này đều là người được huấn luyện, lại càng không dám khinh thường, không
dám có chút buông lỏng.
Lúc này, Hắc y nhân đột nhiên động, hai chân móc vào thanh xà ngang dưới mái
hiên, đầu chúc xuống dưới hai tay đồng thời ném ra mấy đồng tiền, như tia chớp
hướng vào bốn người thủ vệ. Khi Hắc y nhân sau khi phát ra ám khí liền nhanh
chóng núp dưới mái hiên, vẫn không dám nhúc nhích, lạnh lùng nhìn hướng bay
của bốn đồng tiền đang bay đi.
Trong lúc nọ, những đồng tiền cách bốn thủ vệ không quá một thước thì bốn
người mới có phát hiện, vội vàng xoay người nhìn lại, thấy ám khí tập kích
tới, bốn người cơ hồ đồng thời biến sắc, nhưng đã quá muộn, muốn tránh đã
không còn kịp rồi.
"Phác xích! Phác xích! Phác xích! Phác xích!"