Thâu Tập Quỷ Tà (2)


Người đăng: phithien257

"Phác xích! Phác xích! Phác xích! Phác xích!"

Cơ hồ đồng thời, bốn đồng tiền kia phân biệt xạ tiễn vào huyệt đạo bên hông
của bốn người thủ vệ. Khi đồng tiền cắm vào có một chút máu tươi từ bên hông
bốn người vọt nhẹ ra, thấm vào y phục. Bốn người đã bị Hắc y nhân ném đồng
tiền mang theo đạo kình khí phong bế huyệt đạo, không thể nhúc nhích, chỉ có
thể đứng thẳng nhìn phía trước.

"Huynh đệ, ngươi có nghe được âm thanh gì không?"

Trong lúc Hắc y nhân vừa mới ẩn thân xong thì có một người trong tổ hai người
ở gần Hắc y nhân nhất đột nhiên thấp giọng hỏi, rõ ràng là vừa rồi âm thanh
đồng tiền phi hành đã kinh động đến người nọ.

"Thanh âm gì? Trừ tiếng trùng kêu thì âm thanh gì cũng không có, có phải ngươi
nghe lầm không."

Đứng ở đối diện hắn là một người hiển nhiên không có nghe được âm thanh đó,
nghi hoặc nói.

"Không phải, ta tuyệt đối không có nghe lầm, âm thanh kia tuyệt đối không phải
là tiếng trùng kêu, dường như là tiếng ám khí, Lao Tư ta hôm nay cảm giác có
điềm xấu, khẳng định chắc sẽ có chuyện gì phải phát sinh."

Đại hán kia nghe xong liền lắc đầu, miệng khẳng định, hai mắt quét hướng bốn
phía.

Đại hán kia thấy vậy, lắng nghe trong chốc lát, trừ tiếng côn trùng thì cũng
không thấy thanh âm nào khác, không nhịn được cười mắng: "Huynh đệ, khẳng định
là ngươi nghe lầm rồi, nghi thần giả quỷ nhát người khác, báo hại lão tử cũng
cảm giác có điềm xấu." Nói xong quay đầu hướng phía trước hỏi hai gã đại hán
kia: "Hai vị huynh đệ, các ngươi có nghe được âm thanh gì quái dị gì không?"

Bên kia hai người nghe vậy, nhìn nhau lắc đầu, vốn khoảng cách của hai người
với Hắc y nhân cùng âm thanh của đồng tiền kia phát ra thì hai gã thủ hộ kia
làm như thế nào mà có thể nghe thấy được.

Thấy vậy, tên còn lại không khỏi cười khổ nói: "Huynh đệ, thế nào? Chúng ta
đều không có nghe thấy mà ngươi nghe thấy, khẳng định là ngươi nhát gan nghi
hoặc lung tung." Bất quá, bọn họ không có phát hiện ra, ở bên trái bọn họ bốn
người kia không có chút động tĩnh.

"Có lẽ là vậy!" Người nọ không tự chủ được gật đầu, trong lòng cũng tự hoài
nghi có phải mình nghi thần nghi quỷ không, nhưng cũng vẫn không nhịn được
hướng bốn phía liếc mắt nhìn một cái.

"Huynh đệ không cần lo nữa, kiên trì một hồi thì sẽ đến lúc đổi ca rồi."

Thấy người nọ vẫn còn đang nghi hoặc, tên còn lại vội vàng an ủi.

Người nọ nghe vậy gật đầu, liền không nói chuyện, kiên nhẫn đứng canh giữ ở vị
trí của mình.

Ẩn dưới mái hiên, Hắc y nhân nghe được hai người phía dưới nói chuyện, trong
lòng nhất thời cả kinh, vội vàng ngừng thở, vẫn không nhúc nhích, sợ bị bốn
người phía dưới phát hiện.

Đợi trong chốc lát, Hắc y nhân thấy bốn gã thủ vệ kia không có động tĩnh, lúc
này mới lén lút theo mái hiên di chuyển về phía trước rất chậm rất nhẹ, quả
thực giống như một con ốc sên vậy.

"Cọt kẹt!"

Đột nhiên một tiếng kêu nhẹ vang lên, trong tay Hắc y nhân đang ôm thanh xà
ngang phát ra một tiếng vang nhỏ. Hắc y nhân kinh hãi, vội vàng dừng lại không
nhúc nhích, nín hơi nhìn bốn gã thủ vệ phía dưới, trên lông mi đã xuất hiện
một tia mồ hôi lạnh.

"Âm thanh gì vậy?"

Đồng thời, hai gã thủ vệ cách Hắc y nhân trong vòng hai ba trượng vừa nói vừa
rút binh khí ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn phía.

"Cái gì vậy?" Hai người bên kia rõ ràng phát hiện có gì đó khác thường, ngay
lập tức hỏi, vội vàng bạt ra binh khí trong tay, binh khí dưới ánh trăng lóe
hàn quang.

"Dường như có động tĩnh gì đó?" Một trong hai người vừa rồi nói.

Tên còn lại nói: "Không sai, ta cũng nghe được âm thanh gì đó, chúng ta lục
soát, tìm xem, phòng ngừa vạn nhất có người xông vào." Nói xong nhìn về phía
ba người kia.

Ba người kia đồng thời gật đầu, hướng bốn phía quan sát, hai mắt lóe hàn
quang, binh khí trong tay càng nắm chặt, xem ra khi gặp một tình huống bất ngờ
có thể tấn công ngay.

Ẩn trong bụi hoa rậm, Hắc y nhân kia thấy bốn gã thủ vệ hướng bốn phía nhìn
quanh tìm tòi liền cúi đầu hạ thấp thân thể, để cho bốn người kia căn bản
không cách nào phát hiện.

"Đông Đông Đông! Đông Đông Đông!"

Ngay lúc này, ở dưới mái hiên đột nhiên vang lên âm thanh quái dị, bên trong
hành lang, bốn gã thủ vệ không tự chủ được nhìn lại, chỉ thấy một con chuột
khoảng chừng bằng nắm tay nhanh chóng theo mấy hồi ở dưới mái hiên của dãi
hành lang mà bò đi, trong nháy đã biến mất vô ảnh vô tung.

"Nguyên lai là một con chuột, làm cho chúng ta phải giật mình, còn tưởng rằng
có địch nhân lẻn vào đây chứ?"

Nhanh chóng phát hiện ra chỉ là một con chuột có một người thủ vệ không khỏi
cười khổ nói.

"Không có nghĩ đến đó chỉ là một con chuột, thật là xui xẻo, báo hại lão tử
giật mình kinh sợ."

Nghe vậy ba người kia lắc đầu cười khổ, trong lòng không khỏi ảm đạm nói.

"Được rồi, cho dù là báo động sai, nhưng chúng ta cũng vẫn phải trở lại vị
trí, kiên trì một chút nữa, sắp đến giờ thay đổi ca rồi, nếu không bị trưởng
lão biết cả ngày nghi thần nghi quỷ, chúng ta lại bị la mắng."

Ngừng trong chốc lát, có một người đột nhiên nói, nói xong liền trở về vị trí
mình. Ba người kia cũng nhìn nhau và về vị trí của, trong lòng hiểu rõ tính
tình của trưởng lão, nếu như không cẩn thận thì sẽ bị trưởng lão la mắng.

Thấy bốn người thủ vệ hành lang bên trong nhớ tới nhiệm vụ của mình, Hắc y
nhân ở trên mái hiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có chút kinh hãi nhìn
thanh xà ngang đang ôm trong tay, lại nhìn bốn gã thủ vệ, hai mí mắt đổ mồ hôi
như mưa có thể nói là hữu kinh vô hiểm.

Lúc đầu, Hắc y nhân nắm lấy xà ngang chính là chỗ ẩn thân của con chuột. Thanh
xà đã nứt, lại bị sức nặng của một người đè lên tự nhiên sẽ phải phát ra âm
thanh, khiến cho bốn gã thủ vệ bên trong hành lang chú ý. Nếu như không phải
Hắc y nhân phản ánh rất nhanh hai chân kịp thời kẹp chặt thanh xà, phân chia
đều sức nặng, sợ rằng thanh xà ngang đã bị con chuột cắn tạo ra khe hở nay
không chịu nổi phụ trọng mà bị đứt gãy, Hắc y nhân tự nhiên không cách nào ẩn
chốn, sẽ rơi xuống hành lang và bị bốn gã thủ vệ kia phát hiện. Đến lúc đó Hắc
y nhân không muốn bị phát hiện cũng không được.

Mặt khác, Hắc y nhân lẽ tất nhiên cũng phải cảm tạ con chuột kia, nếu như
không phải con chuột xuất hiện kịp thời hấp dẫn sự chú ý của bốn gã thủ vệ,
Hắc y nhân cũng khó tránh khỏi việc bị phát hiện.

Hắc y nhân ở dưới mái hiên lạnh lùng liếc mắt quét nhìn bốn người một cái,
thấy không có động tĩnh, lúc này mới lại từ từ, chậm rãi theo mái hiên mà đi,
so với vừa rồi càng thêm cẩn thận cảnh giác có thể nói là vô thanh vô tức để
hình dung cũng không quá đáng.

"Huynh đệ, không đúng!"

Trong lúc Hắc y nhân vừa bò trườn đến chính giữa bốn người, chuẩn bị dùng ám
khí đánh lén bọn họ cùng lúc, thì có một người đột nhiên nhớ ra cái gì, nhất
thời sắc mặt đại biến liền nói.

Nghe được tiếng kêu sợ hãi của thủ vệ phía dưới, gã Hắc y nhân ở dưới mái hiên
nhất thời ngay lập tức không dám chuyển động, thở mạnh cũng không dám.

"Huynh đệ, làm sao vậy?" Người đối diện nghe vậy nghi hoặc hỏi.

"Ngươi có cảm giác được có cái gì không ổn không, ngươi xem bốn người huynh đệ
ở bên kia như thế nào, tại sao hồi lâu rồi cũng không có động tĩnh, vừa rồi
chúng ta đều hoảng hốt có sơ sót, ta càng nghĩ càng thấy không đúng." Người
vừa rồi nói, xong quay đầu nhìn phía bốn gã thủ vệ vừa mới bị Hắc y nhân chế
trụ.

"Không sai, ta cũng cảm thấy có gì không ổn." Tên còn lại nhìn về phía bốn kẻ
đồng bọn vẫn không nhúc nhích, không tự chủ được gật đầu nói: "Chẳng lẻ có
người lẻn vào?"

"Này! Các huynh đệ!" Người vừa rồi nói chuyện đột nhiên hướng bốn người bên
kia gọi, nhưng là hồi lâu cũng không thấy bất cứ người nào có động tĩnh.

"Không tốt, có người lẻn vào!"

Hai người nhìn nhau đột nhiên toàn thân chấn động, sắc mặt đại biến, không
nhịn được thấp giọng kinh hô.

“Chiu! Chiu!”

Trong lúc hai người vừa thấp giọng kinh hô, gã Hắc y nhân ở dưới mái hiên đã
phóng ra hai đồng tiền làm ám khí bắn về hai phía hai tên thủ vệ, tốc độ mau
kinh người, trong nháy mắt mang theo cường đại kình khí lập tức phong bế hai
huyệt đạo ở bên hông của hai gã thủ vệ khiến cho hai người không thể động đậy.

Sau khi, Hắc y nhân bắn hai đồng tiền kia, cũng không có dừng lại, mà nhanh
chóng hướng về phía hai gã thủ vệ còn lại ra hai đồng tiền nữa, tốc độ mau
kinh người, vẫn như cũ mang theo cường đại kình khí đánh úp về phía hai bên
hông của bọn họ, chuẩn bị phong bế huyệt đạo của hai gã thủ vệ đó.

Ngay vừa rồi, khi gã thủ vệ kia quát to thì hai gãn này thủ vệ cũng cảm giác
được khác thường, không tự chủ được nhìn về phía bốn gã thủ vệ đã bị phong bế
huyệt đạo. Đương nhiên, từ phía hai người đang đứng có thể dễ dàng nhìn thấy
chỗ ẩn thân của Hắc y nhân dưới mái hiên, sắc mặt nhất thời đại biến.

Không đợi hai người phản ứng, Hắc y nhân đã phóng hai đồng tiền về phía bọn họ
nhằm phong bế huyệt đạo ở bên hông bọn họ. Khi hai người có phản ứng thì hai
đồng tiền của Hắc y nhân đã tới trước bọn họ còn cách khoảng nửa thước, sắc
mặt hai người nhất thời đại biến.

Khi sắc mặt hai người đại biến thì hai đồng tiền kia đột nhiên tăng tốc, khiến
cho hai gã thủ vệ ngay cả phản kháng né tránh cũng không có cơ hội.

Đang ẩn tàng trong bụi hoa rậm, Hắc y nhân kia đều nhìn rất rõ động tác của
Hắc y nhân này, trong mắt lạnh lùng cũng lộ ra một tia bội phục, bởi vì hắn đã
phát hiện ra võ công của đối phương tuyệt đối không kém gì mình.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #297