Người đăng: phithien257
Khi màn đêm buông xuống, Hàn Lâm tới Lâm Châu thành, dừng chân ở khách điếm
một đêm. Ngày thứ hai lại nhớ tới thần bí nữ tử, hắn vội kéo Chu tổng quản đi
tới trước sân chỗ nàng đang ở. Lúc này Hàn Lâm cùng thần bí nữ tử, Chu lão,
hai vị Đoạt Hồn sứ giả và nha hoàn cùng đi tới Trương phủ.
Trời đã sáng rõ, khí trời vô cùng nóng bức, ánh mặt trời vô cùng chói chang
khiến cho đám người cao thủ như thần bí nữ tử cũng muốn khó chịu, chỉ riêng
Hàn Lâm là không cảm thấy. Hàn Lâm đi bên cạnh thần bí nữ tử, chăm chú nhìn
nàng, gương mặt thỉnh thoảng lộ ra nét cười. Mặc dù hắn chỉ có thể nhìn gương
mặt động lòng người của nàng xuyên qua khăn che mặt nhưng mỗi khi hắn nhìn
nàng đều cảm thấy vui sướng và hạnh phúc. Hắn thầm nghĩ chỉ mong được vĩnh
viễn đi bên cạnh nàng như thế, vĩnh viễn không rời khỏi nàng. Cứ như thế bất
giác họ đã đi đến trước cổng Trương phủ.
"Thiếu gia, đã tới rồi" Nhìn Hàn Lâm có chút si ngốc cứ nhìn vào mặt thần bí
nữ tử đến nỗi không biết là đã đến Trương phủ, Chu lão đành lên tiếng nhắc
nhở.
"Tới rồi à? Sao nhanh thế?" Nghe vậy, Hàn Lâm ngẩn ngơ, không tự chủ dừng chân
lại nhìn Trương phủ trước mắt. Mắt hắn có chút tiếc hận, hận là vì sao mình
lại đi quá nhanh, mới đó mà đã đến nơi.
Bên cạnh đám người của thần bí nữ tử nghe hắn nói vậy, không nói gì, chỉ đưa
ánh mắt kỳ dị nhìn hắn.
Thấy họ nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, hắn chợt nhận ra mình đã lỡ lời, vội
nói: "Đông Phương cô nương, chúng ta vào thôi"
Đông Phương cô nương gật đầu, liền đi theo sau Hàn Lâm tiến thẳng vào cổng lớn
của Trương phủ.
Trong Trương phủ lúc này lại vô cùng yên tĩnh. Diệt Thần trận che giấu tất cả
mọi thứ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy là một khu phòng ốc hoang phế, không
một chút sinh khí nào. Trương phủ từ khi Ngô Lai đại chiến với Sát Thủ Minh,
Độc Vương Đỗ Hành và Quỷ Cốc Tà Điện, Trương Ngọc Oánh liền đem trận pháp cải
biến. Người ngoài hiện tại chỉ còn có thể nhìn thấy một khu hoang phế hoàn
toàn, không thể tưởng tượng một tòa phủ đệ lớn nhất thành chỉ trong một đêm
lại biến thành bộ dạng như thế. Mà tất cả những ngoại nhân luôn giám sát
Trương phủ ở bên ngoài đều đến vì muốn tìm Tử Kiếm, có một số đã không còn
lòng nhẫn nại vì chờ quá lâu nên đã bỏ đi nhưng vẫn còn có những người hiểu rõ
nội tình, vẫn kiên trì giám sát ở bên ngoài. Chẳng qua họ không xuất hiện mà
chỉ giám thị động tĩnh của Trương phủ ở gần đó.
Khi bọn người Hàn Lâm vào đến Trương phủ thì cảnh tượng trước mắt làm cho họ
vô cùng ngẩn ngơ, chỉ thấy hoa viên xinh đẹp đã không còn tồn tại. Cỏ dại mọc
đầy khắp nơi, nhìn cỏ dại đã mọc dài ra như thế thì cũng nghĩ là đã thật lâu
không có ai đi qua. Vẻ mặt bọn người Hàn Lâm không thể tin được nhìn khắp bốn
phía, không thể nghĩ rằng chỉ mới 20 ngày qua mà phủ đệ hào hoa nhất thành lại
biến thành hoang phế như vậy.
"Tiểu thư, công tử những người ở nơi này đã bỏ đi hết rồi a. Cỏ dại mọc dài
như vậy thì đã biết suốt 20 ngày nay không có ai đi qua" Nha hoàn thấy cảnh
hoang phế bèn lên tiếng nói.
Hàn Lâm lắc lắc đầu nói: "Không sai, nhìn sự tình này thì đã thật lâu không có
ai qua, xem ra chuyện lần trước phát sinh đã biến nơi này thành như vậy"
"Dát,dát"Khi hắn vừa dứt lời thì một âm thanh quái dị vang lên,một con chim to
từ bụi cỏ phía trước đột ngột bay lên giữa không trung làm bon họ vô cùng ngạc
nhiên,không nghĩ rằng chỉ mới 20 ngày mà nơi này lại hoang phế đến nỗi biến
thành nơi cư trú của chim chóc thế này.
"Sưu, sưu" Khi mọi người còn đang nhìn con chim bay lên thì đột nhiên vang lên
hai tiếng động. Từ bụi cỏ trước mặt bay lên hai bóng người phân khai về hai
hướng khác nhau phóng đi, trong nháy mắt họ đã phóng đi hơn mười trượng.
Khi Hàn Lâm và mọi người còn ngẩn ngơ thì hai sứ giả và Chu lão cũng đã chia
ra hai hướng đuổi theo.
"Chu lão, không cần đuổi theo, trở về đây"
"Các ngươi trở về đây, không cần theo họ"
Cả Hàn Lâm và Đông Phương cô nương đồng thời cùng lên tiêng ngăn lại. Lúc đó
hai người kia đã đi khỏi phủ còn Chu lão ba người cũng đã ra ngoài mấy trượng.
Nghe vậy thân ảnh Chu lão và hai sứ giả dừng ngay giữa không trung, xoay người
quay lại bên Hàn lâm và Đông Phương cô nương, hiển lộ ra tuyệt thế thân pháp.
Hàn Lâm thấy họ quay lại thì lên tiếng nói: "Vừa rồi họ chỉ là người dò đường,
giám thị nội phủ Trương gia. Nếu họ đã đi thì chúng ta cũng không cần đuổi"
Đông Phương cô nương gật đầu, cũng không nói gì.
"Tốt lắm, chúng ta cũng nhìn xem trận pháp, coi có khả năng đi vào hoặc là phá
giải không" Dừng một lát Hàn Lâm lại nói. Hắn quay đầu đi về hướng trận pháp.
Kỳ thật Diệt Thần trận chỉ ngoài mấy trượng. Họ chỉ cần tiến lên hơn mười bước
là đã đến bên ngoài trận. Đi tới trước trận, Hàn Lâm nhìn khắp bốn phía, đồng
thời trong đầu liên hệ với những kiến thức đã biết về trận thử xem có phương
pháp nào phá trận hay không. Đông Phương cô nương cũng đứng quan sát khắp bốn
phía của trận mà những người bên cạnh kiến thức về trận pháp không nhiều lắm
nhưng cũng cẩn thận nhìn.
"Thiếu gia, các ngươi ở chỗ này phá trận, thuộc hạ đi quanh bốn phía đánh dẹp
những người làm phiền" Lúc này Chu lão đột nhiên lên tiếng nói. Lão cảm ứng
được bốn phía xung quanh có người đang quan sát họ.
Nghe vậy Hàn Lâm lạnh lùng nhìn lão liếc mắt, lúc này mới gật đầu không nói gì
bởi vì Chu lão cắt đứt suy nghĩ của hắn làm hắn có chút bực mình, thái độ với
lão không tốt lắm.
Tịnh không để ý tới thái độ của hắn, Chu lão chỉ xoay mình rời đi.
Lúc này Đông Phương cô nương nhìn hai sứ giả, gật gật đầu.
Hai sứ giả thoạt ngẩn ngơ rồi liền hiểu được ý tứ của nàng. Họ nhìn nhau rồi
theo hướng ngược với Chu lão phóng đi. Chỉ một cái lắc mình đã không còn tung
tích.
"Tiểu thư, Hàn công tử thấy thế nào? Có thể phá giải Diệt Thần trận này hay
không?" Thời gian qua rất lâu cuối cùng nha hoàn không nhịn được bèn lên tiếng
hỏi.
Nghe vậy Hàn Lâm và Đông Phương cô nương cùng thu hồi ánh mắt bất quá nhãn
thần cực kỳ cổ quái và nghi hoặc, dường như nhìn không ra điều gì đó.
Hàn Lâm lắc đầu đáp: "Diệt Thần trận này cực kỳ lợi hại, hơn nữa so với lần
trước cải tiến rất nhiều, rất nhiều chỗ ta không hiểu được. So với trong sách
của ta có nhiều chỗ lợi hại hơn, nhất thời có lẽ ta không thể phá giải" Quay
đầu nhìn về hướng Đông Phương cô nương, nói:"Đông Phương cô nương nhìn ra cái
gì? Có nhìn ra sơ hở hay không?"
Nghe vậy Đông Phương cô nương lắc lắc đầu: "Không có, nó quá lợi hại, ngoại
trừ những người ẩn cư thế ngoại, trên giang hồ ít có người biết phương pháp
phá giải nó. Ta dù biết tên nó nhưng lại không biết cách phá giải nó"
Nghe vậy Hàn Lâm gật gật đầu không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào trận ma.
Bình nhi bên cạnh nghe hai người nói vậy thì không khỏi có chút thất vọng.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Lẽ nào cứ đứng ở đây nhìn nó mà cười khổ sao?"
Vì thất vọng, Bình nhi không tự chủ được nói. Lúc này trời đã giữa trưa, khí
hậu nóng bức vô cùng nên Bình nhi đã có chút không chịu được nữa, tâm tình
cũng đang đi xuống.
Đông Phương cô nương nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn Bình nhi: "Điều đó nói
sau, không phải Hàn công tử nói sẽ có cách phá được Diệt Thần trận. Đến lúc đó
chúng ta sẽ tìm được hổ phách thần châu thôi"
Hàn Lâm nghe hai người đối đáp vẫn không hề nhúc nhích, vẫn đối mắt nhìn Diệt
Thần trận pháp, cho dù ánh sáng chói mắt cũng không thể làm cho hắn chớp mắt.