Thu Phục (1)


Người đăng: phithien257

"Người nào?"
Ba người vừa đến trước cửa, từ trong sân truyền đến tiếng quát lạnh lẽo của
hai thủ viện, đồng thời binh khí trong tay đã xuất ra khỏi vỏ, bởi vì khí thế
của ba người làm trong tâm họ kinh ngạc đến phát lạnh.

"Sưu..sưu.."
Ở đằng kia, khi hai thủ viện vừa dứt lời, ba người kia, một trung niên nhân
cụt tay, một kẻ lạnh như băng và một người trẻ tuổi, tất cả đã hóa thành một
đạo tàn ảnh đánh về phía hai người. Chỉ trong nháy mắt, hai thủ viện đã bị
điểm trụ huyệt đạo. Binh khí trong tay hai viện thủ chưa kịp hoàn thủ toàn
thân đã không thể nhúc nhích. Điều duy nhất hai viện thủ có thể làm là kinh
hãi nhìn bản thân bị chế trụ.

"Thiếu gia, chúng ta hãy tiến lên." Không buồn nhìn hai người bị điểm huyệt,
người cụt tay quay sang nhìn người trẻ tuổi, nói. Người trẻ tuổi không nói gì,
chỉ rảo bước vào trong nội viện. Hai người kia cũng chuyển thân theo sau.

Ở một nội viện trong thành, người được xưng là Đông Phương cô nương, chính là
thần bí nữ tử, đang lẳng lặng ngồi trong viện. Bốn phía yên tĩnh, hai đoạt hồn
sứ giả cũng ở bên cạnh. Nhưng nha hoàn thường theo nàng lại không thấy ở đây,
cũng chẳng rõ nàng ta đang ở nơi nào.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đông Phương cô nương đang trầm tư liền
bừng tỉnh, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ xa xa có ba người
đi về phía nàng. Người cầm đầu chính là nha hoàn hay theo nàng, mà phía sau
nàng ta chính là Hàn Lâm thiếu chủ và Chu tổng quản.

"Tiểu thư, Hàn công tử đến." Nha hoàn đi đến trước mặt thần bí nữ tử, sắc mặt
hiện ra vẻ vui mừng.
Đông Phương cô nương không hề liếc mắt nhìn nha hoàn mà lại hướng đến Hàn Lâm
nói: "Hàn công tử hôm nay tới đây, chắc là đã có cách phá giải Diệt Thần
trận."

"Không sai" Hàn Lâm cao hứng nói. "Ta quả thật đã tìm được cách phá giải Diệt
Thần trận. một khi ta giúp nàng phá giải Diệt Thần trận đoạt lấy Hổ Phách thần
châu, nàng phải đáp ứng giao ước giữa chúng ta." Trên mặt hắn nụ cười càng
đậm, ngay cả hắn cũng đều không hiểu vì sao khi nhìn thấy Đông Phương cô nương
thì bản thân vô cùng cao hứng, trong lòng vui vẻ không thể hình dung được.

Đông Phương cô nương nói: "Chờ ngươi lấy được Hổ Phách thần châu hãy nói. Mặc
dù ngươi biết cách phá giải Diệt Thần trận pháp nhưng ngươi cũng chưa chắc
cướp được Hổ Phách thần châu trong tay bọn họ. Ngươi cũng nên biết võ công bọn
họ tịnh không thấp."

"Thỉnh Đông Phương cô nương yên tâm." Hàn Lâm tràn ngập tin tưởng nói.
"Với Diệt Thần trận ta đã rõ ràng, dù cho có biến hóa cũng không có bao nhiêu.
Ta tin tưởng rằng cũng có khả năng phá giải, chỉ có điều võ công mấy người
trong trận không tệ. Ta cùng Chu lão có lẽ không đối phó được bọn họ. Đến lúc
đó còn nhờ Đông Phương cô nương hiệp trợ."

Nghe vậy, Đông Phương cô nương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu. Nàng
trong lòng khẩn cấp. Nếu không có Hổ Phách thần châu, nàng không biết hậu quả
sẽ ra sao. Bên cạnh nàng, hai sứ giả đoạt hồn không nói gì, chỉ có nha hoàn
dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hàn Lâm.
Mặc dù Đông Phương cô nương không nói gì nhưng Hàn Lâm vẫn cảm giác được nàng
không tin chính mình có thể phá giải được Diệt Thần trận và đoạt được Hổ Phách
thần châu, trong lòng có chút không vui bèn nói: "Hôm nay thời gian vẫn còn
sớm, không bằng trước tiên chúng ta đi xem họ. Nếu phá giải được trận pháp,
chúng ta nhân cơ hội cướp lấy Hổ Phách thần châu từ tay họ không khó."

Quả thật mấy người bọn họ trong giang hồ là cao thủ trong cao thủ. Hơn nữa hai
đoạt hồn sứ giả cùng Chu lão ba người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, có lẽ không
có thế lực nào có thể đối địch được với bọn họ.

Đông Phương cô nương trầm tư một lát gật đầu đáp: "Được, chúng ta trước hết đi
xem, để xem có khả năng cướp lấy Hổ Phách thần châu không."

Lúc này, trong nội viện kia, khi nghe được hai tiếng quát lạnh của hai đệ tử
thì mọi người trong nội viện đều cả kinh.

"Có người xông tới,chúng ta đi xem." Sau khi ổn định tâm tư, Hoắc Danh vội
nói. Nói xong liền đứng dậy, hướng tới phòng khách đi đến mà những người khác
cũng đồng thời đứng dậy, đi theo phía sau.

"Người nào lớn mật, dám đến Hoắc gia bảo giương oai." Vừa đi vào trong viện,
Hoắc Danh quát lớn. Bất quá hắn tịnh không nhìn rõ ràng là ai, có nhiều ít bao
nhiêu người, chỉ là do người trong giang hồ luôn hư trương thanh thế. Đây cũng
là bệnh chung của người trong giang hồ.

"Là các ngươi." Khi Hoắc Danh và Hoắc Chấn nhìn rõ ràng diện mạo người mới
đến, nhịn không được đồng thời kinh ngạc kêu lên. Nhìn hai người phía sau, họ
đều đã gặp qua làm vẻ mặt cả hai đều cả kinh xen lẫn mờ mịt. Cả ba người trước
mặt cũng đều là người Hoắc Danh sai đệ tử theo dõi hai lần, chính là Ngô Lai,
Lí Lương và Giang Chánh.

Nhìn vẻ mặt những người trong Hoắc gia bảo, Ngô Lai mỉm cười nói: "Không sai,
đúng là chúng ta. Hoắc nhị bảo chủ, Hoắc tam bảo chủ, chúng ta lại gặp nhau."
Hoắc Danh kỳ quái nhìn ba người Ngô Lai, mở miệng nói:"Chẳng biết các vị đến
đây có việc gì chỉ giáo?"

Ngô Lai nói:"Nhị vị bảo chủ quá khách khí, chỉ giáo thì không dám. Chỉ có chút
việc cùng hai vị bảo chủ thương lượng, muốn mời Hoắc gia bảo giúp đỡ."
"Giúp đỡ?" Hoắc Danh nhìn hai đệ tử thủ viện bị điểm huyệt không thể nhúc
nhích, lạnh lùng nói.
"Ba vị chế trụ Hoắc gia bảo đệ tử, có lẽ không phải muốn cùng chúng ta thương
lượng, đơn giản là không muốn chúng ta giúp đỡ mà là có mục đích khác. Nếu
ngươi muốn chúng ta giúp đỡ, nên đăng môn bái phỏng bằng cách khác chứ không
phải trực tiếp xâm nhập địa phương của chúng ta, chế trụ đệ tử của chúng ta.
Nói, mục đích các ngươi là gì?"Không đợi Ngô Lai ba người mở miệng nói,Hoắc
Danh lạnh lùng thốt.

Ngô Lai liếc mắt nhìn Hoắc Danh, gật gật đầu nói: "Không sai, đương nhiên
chúng ta tới đây chỉ có một mục đích đơn giản. Ta biết Hoắc gia bảo các ngươi
muốn cướp một trong mười đại thần khí đứng đầu là Tử Kiếm nhưng khả dĩ thế lực
Hoắc gia bảo muốn cướp lấy Tử Kiếm là hoàn toàn khó khăn. Tại Lâm Châu thành,
thế lực Hoắc gia bảo các ngươi là yếu nhất. Hơn nữa các vị tuyệt thế cao thủ
lánh đời trong chốn giang hồ đều vì Tử Kiếm mà đến, các ngươi còn có cơ hội
tìm được Tử Kiếm sao?"
"Điều này không cần các hạ quan tâm." Hoắc Danh nghe vậy lạnh lùng đáp. "Các
ngươi hãy mau nói mục đích chân chánh tới đây đi." Quả thực, Hoắc Danh cũng
hiểu thế lực chân chánh của mình so với các thế lực lớn khác thì đúng là yếu
nhất.

Ngô Lai gật đầu đáp: "Được, đã như vậy ta nói thẳng, ta muốn Hoắc gia bảo các
ngươi quy thuận chúng ta."

"Quy thuận các ngươi?" Hoắc Ngọc đứng bên cạnh trừng trừng mắt, giận dữ lên
tiếng: "Các ngươi vọng tưởng. Bằng ba người các ngươi muốn chúng ta quy thuận.
Các ngươi đừng mơ."

Ngô Lai chỉ mỉm cười liếc mắt nhìn Hoắc Ngọc một cái, tịnh không để ý lời nàng
nói mà chuyển sang nhàn nhạt nhìn Hoắc Danh, Hoắc Chấn. Ngô Lai hiểu rõ, hai
người bọn họ là bảo chủ. Quyết định cuối cùng tất nhiên phải từ bọn họ nói ra.

Hoắc Danh nghe được Ngô Lai muốn bọn họ quy thuận thì sắc mặt lóe tia giận dữ,
trong lòng giận tới cực điểm. Hắn chợt nhớ tới võ công cao cường của ba người
Ngô Lai, chính mình vị tất là đối thủ của bọn họ. Trong lòng hiểu được ba
người Ngô Lai đã có sự chuẩn bị mới đến, còn không nên động hỏa, bèn cố gắng
đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng thốt: "Muốn Hoắc gia bảo chúng ta quy
thuận các ngươi thì không có khả năng. Trừ phi các ngươi nói được lý do." Dừng
một chút, Hoắc Danh tiếp tục nói:
"Các ngươi ba người muốn chúng ta quy thuận, cho dù võ công các ngươi cao tới
đâu, Hoắc gia bảo chúng ta cũng quyết không quy thuận. Tương lai Hoắc gia bảo
gần ngàn người không thể giao vào tay một người không có lai lịch rõ ràng."

"Không sai, chúng ta sẽ không bao giờ đáp ứng" Hoắc Chấn bên cạnh tiếp lời.
"Hoắc gia bảo chúng ta nói như thế nào trong chốn giang hồ cũng là một thế lực
lớn. Ngươi muốn chúng ta quy thuận ngươi là vũ nhục Hoắc gia bảo, vũ nhục mỗi
một người trong Hoắc gia bảo. Các ngươi mau rời khỏi đây. Coi như hôm nay
không có phát sinh sự tình gì. Bằng không đừng trách ta không khách khí."
Khi Hoắc Danh nghe Ngô Lai nói thì giận dữ nhưng còn cố đè nén, mà chúng đệ tử
bên cạnh nghe Ngô Lai nói thì đều căm tức nhìn Ngô Lai. Khi Hoắc Chấn nói ra
thì vẻ giận dữ trên mặt càng đậm, lạnh lùng giương mắt nhìn Ngô Lai ba người,
hận không lập tức giết chết được cả ba.

"Tam bảo chủ đừng có nghĩ khác." Ngô Lai căn bản không để ý tới những ánh mắt
nhìn mình căm tức, nhàn nhạt nói: "Giang hồ sắp loạn. Đến lúc tinh phong huyết
vũ xảy ra, phàm là người trong giang hồ đều sẽ bị lôi cuốn vào. Hoắc gia bảo
các ngươi vốn sẽ không ngoại lệ. Còn nói Hoắc gia bảo các ngươi lần này đến
Lâm Châu định cướp đoạt Tử Kiếm, với thanh danh các ngươi, mặc dù ta không thể
cam đoan điều gì, nhưng nếu các ngươi đi theo ta, ta đảm bảo thanh danh các
ngươi nhất định sẽ chấn động giang hồ."


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #275