Bị Nhân Cân Tung


Người đăng: phithien257

“Ngô Lai ơi Ngô Lai, quả nhiên là ngươi, người khác nói ta còn chưa tin, ngươi
là kẻ thù giết cha ta, ngươi hãy chờ sự trả thù của Độc môn ta và sự ám sát
không ngừng nghỉ của Sát Thủ lâu đi.”

Sững sờ nhìn hướng Ngô Lai ba người biến mất, trong mắt người tuổi trẻ loé lên
vẻ cừu hận, miệng lẩm bẩm. Đồng thời lúc tự lẩm bẩm, hắn đã lắc mình tiến nhập
vào phòng.

“Sư phụ, xin lỗi, đều là Thông nhi vô dụng, không luyện võ công cho tốt, trơ
mắt nhìn người chết trong tay địch nhân, mà vô năng vi lực. Bất quá người hãy
yên tâm, ta một ngày nào đó sẽ giết Ngô Lai báo thù cho phụ thân và người.”

Vừa mới tiến nhập vào trong phòng người tuổi trẻ thấy thảm trạng của trung
niên nhân, trong lòng cực thống hận. Cừu hận trong nháy mắt như thiêu đốt
khiến hắn nghiến răng, hận không lập tức giết được Ngô Lai, nhưng hắn biết
chính mình không có khả năng đó, cho nên phải tỉnh táo, không thể xúc động,
phải chuẩn bị cho thật tốt, lưu lại cái mạng nhỏ của mình để còn báo thù cho
phụ thân và sư thúc.

“Sư thúc, chúng ta trở về đi, ta mang người trở về Độc môn, táng người tại
mảnh đất mà người từng nói rất ưa thích.”

Người trẻ tuổi đột nhiên hạ người xuống, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt trợn trừng của
trung niên nhân chết không nhắm mắt, ôm lấy thi thể đã biến màu của trung niên
nhân nhẹ nhàng nói, sau đó liền ôm thi thể trung niên nhân li khai khỏi phòng.

Người tuổi trẻ này chính là nhi tử của Độc Vương Đỗ Thiên Hành, Độc môn Thiếu
chủ Đỗ Thông. Khi hắn biết được phụ thân mình bị Ngô Lai giết chết, cừu hận
trong lòng trong nháy mắt cuồng trướng ra, vốn hắn chỉ là tên bất học vô
thuật, nhưng thời điểm khi hắn biết được phụ thân mình bị sát hại, hắn dường
như đột nhiên thành thục ra nhiều, dẫn theo tinh anh Độc môn đi tới Lâm Châu
thành, chuẩn bị vì phụ thân báo cừu. Ngoài ra, một mặt hắn xuất bạc mời Sát
Thủ lâu vẫn cùng Độc môn bọn chúng lai vãng, tưởng nhờ sát thủ của Sát Thủ lâu
vì cha mình báo thù. Còn hắn tìm được thân phận bí mật của Ngô Lai cũng từ một
phong thư vô danh, lúc ấy hắn tịnh không tin, tưởng có người định tá đao sát
nhân, nhưng lại không nghĩ là bỏ qua, vì vậy đã an bài thử dò xét hai lần,
muốn xác định được thân phận Ngô Lai. Thân phận Ngô Lai mặc dù bị hắn thử dò
xét, nhưng hắn lại phải trả cái giá quá đắt.

Hỗn Hỗn nhai.

Lúc này đã buổi chiều tà, mặt trời đã dần lặn về phía tây, tại
ngã tư đường, người qua lại như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt, mà đại
đa số trong đó là người giang hồ, người thì nhàn nhã, người thì
cuống cuồng.

Ngô Lai, Lí Lương và Giang Chánh, ba người đang đi về phía khách điếm.

Đột nhiên, Ngô Lai đang bước nhanh ở phía trước bỗng dừng lại, lạnh
lùng nhìn về phía sau, nhìn lướt qua một lượt, khóe miệng lơ đãng
nhếch mép cười lạnh.

Thấy Ngô Lai dừng bước, Lí Lương, Giang Chánh phía sau vội vàng dừng
lại.

“Thiếu gia, làm sao vậy?” Cước bộ dừng lại, Lí Lương không phải kì quái nói.
Còn Giang Chánh bên cạnh cũng lộ vẻ mặt kỳ quái nhìn Ngô Lai, hiển nhiên cũng
không biết vì sao Ngô Lai đột nhiên dừng lại.

“Có người theo dõi chúng ta.” Ngô Lai nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Lí Lương cùng Giang Chánh ngẩn ngơ, với võ công bọn họ thế nhưng
không phát hiện có người theo dõi, có thể thấy người đến không phải nhất lưu
cao thủ trong tay cao thủ thì cũng là tuyệt đỉnh cao thủ.

Lí Lương ngẩn ngơ xong liền vội hỏi: “Thiếu gia, là ai? Có cần chúng tôi giải
quyết bọn họ không?” Lí Lương nói, không tự chủ được xoay người nhìn lại, còn
Giang Chánh vì Lí Lương xoay người cũng đồng thời xoay người nhìn lại, hai
người bốn ánh mắt không ngừng ở trong đám người lục soát, muốn tìm ra người
theo dõi kia, nhưng trên cả ngã tư đường đều là người giang hồ đeo binh khí,
bọn họ có thể nào mà tìm thấy được.

Lúc Ngô Lai dừng lại cước bộ, ở khoảng cách ba người Ngô Lai ngoài hai ba mươi
trượng có hai người trẻ tuổi đột nhiên lắc mình tới bên cạnh một quầy hàng,
giả thành người đang mua hàng. Hai người kia hiển nhiên đã nhận ra, đứng ở
trước quầy hàng không ngừng nhìn vuốt ve xem xét hàng hóa, không dám hướng chỗ
Ngô Lai ba người nhìn lại. Hiển nhiên hai người kia biết Ngô Lai ba người lợi
hại, không dám theo dõi thân cận quá, hơn nữa rất cẩn thận để tránh bị Ngô Lai
ba người phát hiện. Chỉ có điều bọn họ nghe không được Ngô Lai ba người nói
chuyện, cũng không dám nhìn ba người, không biết chính mình đã bị phát hiện.

“Không cần thiết.” Ngô Lai nhàn nhạt nói: “Bọn họ là người Hoắc Gia bảo.” Hai
người này Ngô Lai từng gặp qua một lần, đương nhiên biết hai người là đệ tử
Hoắc Gia bảo.

“Vâng, Thiếu gia!” Hai người đồng thanh đáp, nhưng là vẫn còn ở trong đám
người tìm tòi người theo dõi kia, muốn biết được người theo dõi kia, chỉ tiếc
hai người này chưa một lần gặp hai người theo dõi kia, bọn họ rất rõ ràng, Lí
Lương cùng Giang Chánh đương nhiên không thể phát hiện.

“Kìa, hai người ăn mặc bình thường, chỉ có hai thanh trường kiếm
trong tay là giống hệt nhau, đứng ở trước quầy hàng nhìn người qua
lại đó.”

Lúc này Ngô Lai vừa nói, hai mắt đồng thời nhìn về phía hai đệ tử
của Hoắc Gia bảo.

Căn cứ theo lời Ngô Lai nói, cùng với ánh mắt của hắn, rất nhanh
phát hiện ra hai tên đệ tử của Hoắc Gia bảo.

“Bây giờ chúng ta trở về khách điếm, không cần quan tâm đến bọn họ
nữa. Giang Chánh, ngươi theo dõi xem bọn hắn trú chân ở nơi nào.”

Khi Lí Lương và Giang Chánh hai người đang cẩn thận theo dõi hai người
kia thì Ngô Lai đột nhiên nói.

Nghe vậy, Lí Lương và Giang Chánh ngẩn ngơ. Sau đó, Giang Chánh vội
vàng đáp: ”Dạ, thiếu gia!” Nói xong thì đi theo phía sau Ngô Lai về
khách điếm.

Khi Ngô Lai ba người vừa mới chuyển thân rời đi thì, hai người kia cũng hiển
nhiên phát hiện Ngô Lai ba người rời đi, nhìn nhau, đồng thời nhìn phía Ngô
Lai ba người chỗ vừa rồi. Thấy Ngô Lai ba người đã đi xa ở, hai người vội vàng
thả xuống vật gì đó trong tay rồi theo sau, nhưng mà hai người này rất cẩn
thận, thủy chung bảo trì tại ngoài hai ba mươi trượng.

o0o

Bọn người Hoắc Gia bảo dừng chân tại một cái viện tử. Viện tử này rất lớn bởi
vì Hoắc Gia bảo bọn họ tại phương bắc thế lực hùng hậu, còn chưa mở rộng ra
đến phương Nam, cho nên Lâm Châu thành này tự nhiên không có thế lực, mà nhân
số bọn họ không ít, không thích hợp trọ tại khách điếm, liền dụng kim tệ mua
một viện tử. Đương nhiên, số bạc này đối với Hoắc Gia bảo bọn họ tài lực vô
cùng hùng hậu mà nói đúng chỉ là một cái lông của con trâu.

Bây giờ đã là sắp tối, mà viện tử đang có hai Hoắc Gia bảo đệ tử tại viện nội
đi lại, còn trong một phòng khách, đang có hơn mười người tụ lại. Người cầm
đầu đúng là Hoắc Gia bảo Nhị Bảo chủ Hoắc Danh cùng Tam Bảo chủ Hoắc Chấn.
Hoắc Ngọc cũng đang ở trong đó. Trong đó còn có hai người đúng là đã theo dõi
Ngô Lai ba người lúc chiều.

“Các ngươi nói ba người kia trọ tại trong một khách điếm cũ nát, ta nghĩ bọn
họ có không ít bạc, thế vì cái gì lại lựa chọn một khách điếm cũ nát này, xem
ra bọn họ quả nhiên là có điểm đặc biệt.”

Lúc này, nghe hai tên đệ tử theo dõi bẩm báo lại, Hoắc Danh không
khỏi kỳ quái nói.

“Nhị ca, có lẽ bọn họ thích yên tĩnh, không muốn dừng chân ở khách
điếm náo nhiệt, họ cũng giống chúng ta thôi, cũng muốn trọ lại ở
chỗ này, không muốn trọ ở khách điếm.” Sau đó lại nói tiếp: “Hôm nay
trong thành Lâm Châu, các tửu điếm, khách điếm đều có người giang hồ
trọ, họ muốn trọ cũng không còn chỗ.” Hoắc Chấn bên cạnh nói tiếp.

Nghe vậy, Hoắc Danh ngẩn người, tiếp đó gật gật đầu, đột nhiên
hướng tới hai đệ tử được phái đi theo dõi nói: “Các ngươi có tra
được thân phận và mục đích của bọn họ không?”

Hai người nhìn nhau, một người nói: “Khải bẩm Bảo chủ, vì ba người
bọn họ võ công rất cao, chúng ta sợ bị bọn họ phát hiện nên giữ
khoảng cách, không thể tiếp cận để nghe được nội dung bọn họ trò
chuyện, cũng không tra ra lai lịch bọn họ.”

“Thật vậy hả?” Hoắc Danh gật gật đầu không nói, bởi vì hắn biết được
lợi hại của ba người bọn Ngô Lai, lần trước hắn phái hai người, tuy
không phải theo dõi nhưng chỉ cách có vài bước là đã bị phát hiện,
vì vậy trong lòng cũng không có ý trách hai đệ tử.

“Hy vọng bọn họ không phải là địch nhân của chúng ta.” Hoắc Chấn bên
cạnh nhè nhẹ thở dài.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư, nếu quả thật Ngô
Lai chính là địch nhân, bọn họ không khỏi phải suy nghĩ để giữ an
toàn cho chính mình.

Tại phòng khách bên trong Hoắc Gia bảo, trong lúc mọi người nghị sự,
trước cửa viện xuất hiện ba người, hai thanh niên và một người trung
niên cụt tay. Trong tay trung niên là một thanh đại đao kỳ quái, ít
nhất cũng nặng hơn mười cân, còn trong tay hai người tuổi trẻ đều có
một thanh bảo kiếm.

“Ai đó?”


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #274