Người đăng: phithien257
“Thiếu chủ, là người!”
Vừa thấy Ngô Lai quay mặt lại, Lí Lương không khỏi kinh ngạc nói, cả Giang
Chánh ở bên cạnh dù không nói gì nhưng cũng kinh ngạc nhìn Ngô Lai.
Ngô Lai đã cải trang thành bộ dáng Vô Danh, gật gật đầu nói: “Các ngươi không
sao chứ?”
“Đa tạ Thiếu chủ quan tâm, chúng thuộc hạ không sao.” Lí Lương và Giang Chánh
đồng thanh nói.
“Thiếu chủ, người đó là do Thiếu chủ giết sao?”
Lúc này, thấy thi thể trung niên nhân phía sau Ngô Lai, trong mắt hai người
ánh lên sự sợ hãi, nhịn không được cất tiếng hỏi.
Ngô Lai gật gật đầu nói: “Tên này vừa rồi chỉ huy độc vật tấn công chúng ta,
để phòng ngừa hắn sau này lại dùng độc vật công kích, ta phải giết hắn. Không
thể buông tha cho kẻ thù này, bằng không đến lúc đó kẻ phải hối hận sẽ là
chúng ta.”
Nghe vậy, Lí Lương và Giang Chánh ngẩn ngơ, sau đó Lí Lương gật nhẹ đầu nói:
“Thiếu chủ làm không sai, nhưng mặc dù Thiếu chủ giết một cao thủ sai khiến
độc vật rồi, bất quá cao thủ cỡ như gã này trong Độc môn nhiều như mây, sợ
rằng chúng ta muốn giết hết là điều không thể. Từ nay về sau chúng ta có phiền
toái rồi, cũng không biết chúng ta đã trêu chọc gì Độc môn mà chúng hai lần
đánh lén chúng ta, lại còn mướn tổ chức sát thủ thần bí Sát Thủ lâu nữa.”
Giang Chánh ở bên cạnh liếc mắt nhìn Lí Lương, rồi lại nhìn trộm Ngô Lai,
nhưng không nói gì mà lại nhìn về phía thảm trạng kinh hoàng của trung niên
nhân.
“Bất kể là vì cái gì, là ai trêu chọc Độc môn cũng không còn trọng yếu nữa,
quan trọng chính là bọn chúng đã ra tay với chúng ta, đã trở thành địch nhân
của chúng ta, vì thế chúng ta cứ việc tiêu diệt chúng không cần do dự, khiến
cho chúng không dám đối đầu với chúng ta nữa.”
Lí Lương vừa dứt lời, Ngô Lai liền nói ngay, trong mắt lóe lên sát khí, một cỗ
khí phách tự nhiên xuất ra.
Lí Lương có chút kinh ngạc, nhìn khí phách trên người Ngô Lai, vội nói: “Thiếu
chủ nói phải, Độc môn đã ngang nhiên công kích chúng ta, ta cũng không cần
khách khí với chúng.”
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về khách điếm trước đã.”
Nhìn Lí Lương và Giang Chánh hai người, Ngô Lai đột nhiên nói.
“Vâng, Thiếu chủ”. Lí Lương vẫn quan sát động tĩnh tứ phía, Giang Chánh vội
vàng đáp.
“Thiếu chủ, người xem này, cây sáo này có điểm cổ quái.”
Chân trái Ngô Lai đã ra đến cửa phòng, Giang Chánh ở phía sau đột nhiên nói,
trong tay không biết từ bao giờ đã cầm cây sáo quái dị của trung niên nhân.
Nghe vậy, Ngô Lai cùng Lí Lương không tự chủ được dừng lại, quay đầu nhìn
Giang Chánh. Trong tay Giang Chánh là một cây sáo, trên cây sáo có cái gì đó
nổi lên, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được.
“Cận thận, trong sáo có độc khí!”
Khi Giang Chánh chuẩn bị xem chỗ nổi lên đó thì Ngô Lai đột nhiên kêu lên,
nhưng đã quá muộn, từ trong cây sáo phun ra một đám khói xanh, hơn nữa lại
nhằm ngay phía mũi của Giang Chánh.
Giang Chánh vừa nghe thấy Ngô Lai cảnh cáo, liền vội vàng bế khí, tiếc là đã
hít vào không ít khói độc, thân thể do đó mà mất tự chủ, cả người lắc lư, sắc
mặt nhất thời đại biến. Hiển nhiên, độc khí đã thâm nhập vào thân thể hắn, hơn
nữa lại còn là kịch độc khiến chân khí trong thân thể hắn không thể lưu thông.
Lý Lương ở bên cạnh nghe thấy Ngô Lai đề tỉnh, cũng vội bế trụ hô hấp. Bởi vì
hắn ở gần Giang Chánh nhất, cho nên, nếu không bế trụ hô hấp, tự nhiên độc khí
cũng sẽ bị hắn hít vào, đến lúc ấy cả hắn cũng sẽ trúng độc.
“Giang Chánh, mau vận công, có ta hỗ trợ ngươi bức độc khí ra khỏi thân thể.”
Thấy thân thể Giang Chánh lảo đảo, Ngô Lai liền biết y đã trúng độc, hơn nữa
còn là kịch độc vô cùng. Ngô Lại vội phi thân tới bên Giang Chánh, tay trái áp
vào lưng y, đồng thời nhỏ giọng nói.
Nghe tiếng, vốn đang tại vận công đề kháng độc khí tung hoành trong thân thể,
Giang Chánh vội vận công, dẫn chân khí trong đan điền để bức xuất độc khí ra
khỏi thân thể. Ngô Lại đồng thời đưa chân khí tống nhập vào thể nội của Giang
Chánh, giúp hắn bức độc khí ra.
Còn Lý Lương bên cạnh, tuy đã vận công bế trụ hô hấp, nhưng cũng đã hít vào
một ít hơi độc, nên y vội vận công hóa giải độc khí, tiếp đó liền chú tâm hộ
vệ cho Ngô Lai đang giúp Giang Chánh vận công bức khí độc. Đương khi ánh mắt
của hắn lạc tại chiếc sáo rơi nơi chân Giang Chánh, không khỏi cẩn thận đánh
giá một lượt. Đột nhiên, sắc mặt của hắn đại biến, hiển nhiên cây sáo đó khiến
hắn nhớ tới một thứ.
“Phốc!”
Một lát sau, Giang Chánh đột nhiên há miệng, ói ra một ngụm máu đen, khẽ mở
hai mắt. Hiển nhiên độc khí trong cơ thể đã bị đẩy ra hết. Còn Ngô Lai lúc này
cũng đã thu công.
“Đa tạ Thiếu chủ!”
Giang Chánh nhìn thoáng qua vệt máu đen trên mặt đất, đột nhiên quỳ xuống
hướng Ngô Lai hành lễ.
“Được rồi, đứng dậy đi! Từ nay về sau không cần phải hành đại lễ như vậy, ta
cứu ngươi là bởi vì ta cần ngươi sự trợ giúp của ngươi. Hy vọng các ngươi có
thể tận tâm tận lực làm việc cho ta.”
“Dạ, Thiếu chủ xin yên tâm, chúng tôi nhất định tận tâm tận lực vì Thiếu chủ
làm việc.” Cơ hồ đồng thời cả Giang Chánh và Lý Lương đều lên tiếng. Riêng
Giang Chánh thì vừa đứng dậy, vừa đáp.
Ngô Lai gật gật đầu nói: “Các ngươi không cần gọi ta là Thiếu chủ nữa, gọi là
Thiếu gia, cũng không cần cứ gặp mặt là hành lễ, có gì cứ trực tiếp nói.”
“Dạ, Thiếu gia!”
Ngô Lai lại nói: “Các ngươi còn có sự tình gì không? Nếu không còn thì bọn ta
về khách sạn đã.”
“Thiếu gia, ta có điều muốn nói, chỉ là không biết có nên…” Lý Lương ở bên do
dự một lúc rồi nói.
Ngô Lai nghi hoặc nói: “Có việc gì ngươi cứ nói thẳng ra!”
“Thiếu gia, chuyện là thế này.” Lý Lương nói: “Vừa rồi cây sáo phát ra khói
độc, còn là kịch độc khiến ta nghĩ tới một người. Kẻ này tuy không mấy nghe
danh nhưng lại cực kỳ lợi hại.”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngô Lai cùng Giang Chánh, Lí Lương tiếp tục nói:
“Người này trong Độc môn không phải là người lợi hại nhất nhưng đối với người
giang hồ lại là người khiến người ta vô cùng kiêng dè. Hắn chính là sư đệ của
Độc Vương Đỗ Thiên Hành. Ta cũng không biết gì về hắn nhưng ngẫu nhiên biết
được rằng hắn là một trong những nhân vật quan trọng của Độc môn chuyên môn
phụ trách việc nuôi dưỡng độc vật. Mặc dù võ công hắn không tính là cao nhưng
khả năng điều khiển độc vật thuộc hạng nhất lưu. Cây sáo này chính là bảo vật
của Độc môn dùng để khống chế độc vật.
“Thật thế sao? Như vậy trước hết hãy thu hồi nó lại. Đề phòng bọn họ lại dùng
cây sáo quái quỉ này khống chế độc vật tập kich chúng ta.” Ngô Lai lạnh nhạt
nói vừa đưa tay hướng đến cây Phệ Hồn địch trên mặt đất.
“Thiếu gia cẩn thận trên cây sáo toàn là kịch độc.”
Ngô Lai vừa đưa tay định cầm Phệ Hồn địch lên thì Lí Lương ở bên cạnh vội ngăn
lại.
Ngô Lai quay đầu lại nhìn Lí Lương mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chất độc này đối
với ta không có tác dụng.” Vừa nói xong tay lập tức hành động, Phệ Hồn quái
địch đã nằm trong tay Ngô Lai.
Cầm cây sáo trong tay Ngô Lai cảm giác được một lực lượng quái dị giá lạnh
theo kinh mạch tiến vào cơ thể hắn, chân khí của hắn cảm ứng được lực lượng
quái dị lạnh như băng kia lập tức nhanh chóng tiến đến bao vây trong nháy mắt
đã hóa giải cỗ năng luợng quái dị kia.
Quả nhiên là một loại quái địch.
Nắm trong tay Phệ Hồn địch, cảm giác được năng lượng quái dị từ cây sáo truyền
đến Ngô Lai không khỏi tán dương.
“Thiếu gia, trên người có phải có tuyệt thế bảo vật dùng để bức độc?”
Lí Lương vẻ mặt có điểm quái dị nhìn Ngô Lai cầm Phệ Hồn địch trong tay trong
lòng không khỏi nghi hoặc nói.
Nghe thế, Ngô Lai ngẩn người cảm thấy kì quái nói: “Ngươi nghĩ như thế nào mà
lại hỏi vậy?”
Lí Lương vội vàng giải thích: “Thiếu gia, là như thế này, vừa rồi rất nhiều
độc vật bao vây chúng ta nhưng không dám tiến lên cho dù có hướng đến chúng ta
công kích cũng đột nhiên chết đi. Ngoại trừ tuyệt thế bảo vật bức độc thì
không có điều gì làm lũ độc vật này sợ hãi được, mà Giang huynh vừa rồi bị
trúng độc nên có thể nói rằng trên người Giang huynhh không có bảo vật. Bây
giờ Thiếu gia cầm cây sáo chứa đầy kịch độc mà không việc gì cho nên thuộc hạ
đoán trên người Thiếu gia có bảo vật bức độc.” Nói xong nhìn Ngô Lai.
Ngô Lai nghe vậy gật đầu nói: " Không sai ngươi đoán rất đúng trên người ta
quả thật có tuyệt thế bảo vật dùng để bức độc, còn là bảo vật gì thì bây giờ
ta không thể nói cho ngươi được."
Giang Chánh bên cạnh có điểm kinh ngạc nhìn Lí Lương, hắn không nghĩ rằng Lí
Lương lại suy đoán chuẩn xác đến vậy, mặc dù hắn cũng có chút hoài nghi nhưng
không có suy nghĩ sâu xa như Lí Lương.
"Thiếu gia đã nói vậy" Lí Lương nói: "Hiển nhiên là Thiếu gia có nỗi khổ
riêng, chúng ta không thể miễn cưỡng, Thiếu gia cũng thu hồi cây sáo kia rồi
về khách điếm nói chuyện tiếp."
Ngô Lai gật đầu nói: "Được rồi chúng ta về khách điếm trước, sự việc này để về
đến khách điếm hẵng nói." Nói xong, liền đi trước ra ngoài phòng. Lí Lương
cùng Giang Chánh nhìn nhau một cái rồi theo sau Ngô Lai đi ra khỏi phòng.
Sau khi Ngô Lai ba người đi khỏi một khoảng không xa trong ngõ xuất hiện một
bóng người, người này nhìn theo Ngô Lai ba người đang rời đi trên khoén miệng
lộ ra tia cười lạnh, trong mắt chớp động mang quang cừu hận không thể hình
dung. Ánh mắt gười kia tràn ngập cừu hận, nếu ánh mắt có thể giết người thì
Ngô Lai đã táng mạng ngay lập tức. Đó chính là người trẻ tuổi có vẻ tuỳ tiện
nhưng lại che giấu vẻ điềm tĩnh đã từng xuất hiện một lần tại Như Ý tửu lâu.
“Ngô Lai ơi Ngô Lai, quả nhiên là ngươi, người khác nói ta còn chưa tin, ngươi
là kẻ thù giết cha ta, ngươi hãy chờ sự trả thù của Độc môn ta và sự ám sát
không ngừng nghỉ của Sát Thủ lâu đi.”