Tân Đích Kế Hoạch


Người đăng: phithien257

Tại khách điếm, nơi nhóm người Vô Danh đang lưu trú, trước cửa có một tấm
biển, trên đó là dòng chữ viết chỉ còn mờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng:
Quân Ý Khách Điếm. Bốn chữ trên tấm biển này đại khái có ý nghĩa là làm vừa
lòng mãn ý của mọi người.

Trong phòng, Vô Danh cùng Lí Lương đang ngồi im lặng. Lí Lương mặc dù xưng hô
Vô Danh là Thiếu chủ, nhưng Vô Danh không có coi bọn họ là thuộc hạ mà giống
như là huynh đệ, không câu nệ lễ nghĩa thế tục bình thường. Cách cư xử của Vô
Danh làm cho Lí Lương cùng Giang Chánh đều rất cảm kích và vô cùng bội phục.

“Thiếu chủ, với việc từ nay về sau, người đã có kế hoạch gì chưa?”

Đang yên lặng, Lí Lương đột nhiên hỏi.

Vô Danh nghe vậy, lắc lắc đầu nói: "Hiện tại còn chưa có kế hoạch gì. Với lực
lượng của ba người chúng ta mà cùng với các cao thủ trên giang hồ và các thế
lực lớn đối kháng thật không có khả năng, chúng ta cần phải nhanh chóng tạo
lập cho mình một thế lực cường đại."

Lí Lương gật đầu nói: "Thiếu chủ nói không sai, tạo lập thế lực, kết nạp thêm
nhiều cao thủ là nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta lúc này, nhưng chúng ta cũng
phải có kế hoạch hành động, bằng không, đợi khi chúng ta có được thế lực cường
đại thì có thể đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội."

“Tăng cường thanh danh cũng là một phương pháp thu hút thêm nhiều cao thủ. Nếu
chúng ta có thể rất nhanh đề cao địa vị của chúng ta trong chốn giang hồ thì
sẽ có rất nhiều cao thủ trong giang hồ đầu nhập theo, đến lúc đó thế lực chúng
ta tự nhiên sẽ lớn mạnh.”

Không đợi Vô Danh nói, Lí Lương lại nói.

Vô Danh nghe vậy, chợt trầm tư. Khi Lí Lương thấy Vô Danh trầm tư, cũng không
nói chuyện nữa.

Cùng lúc đó, ở trong một phòng khác, phòng của Lâm Thanh Vân, Mộng Vũ Tâm cùng
Lâm Thanh Vân ngồi đối diện nhau.

Lúc này, chỉ nghe Mộng Vũ Tầm nói: "Lâm tiền bối, nói vậy tin tức Tử Kiếm xuất
hiện, người đã biết rồi?"

Lâm Thanh Vân nghe vậy gật gật đầu nói: "Không sai, nghe nói Tử Kiếm đã bị một
người tên là Vô Lại tìm được."

Mộng Vũ Tâm cười nói: "Tiền bối nghe sai rồi, là Ngô Lai chứ không phải Vô
Lại." Khi nhắc tới đến Ngô Lai, trong mắt nàng liền xuất hiện lên một thần sắc
phức tạp.

“Trong lúc ta đi thỉnh tiền bối hỗ trợ, không ngờ Ngô Lai đã bị Sát Thủ minh,
Độc Vương Đỗ Hành cùng số đông cao thủ của Quỷ cốc Tà điện vây công, sinh tử
hiện không rõ. Bất quá ta tin tưởng rằng Ngô Lai không thể chết, bởi vì truyền
nhân Tử Kiếm chẳng những thông minh tuyệt đỉnh mà còn có thiên phú dị bẩm, sẽ
không dễ dàng chết được.” Mộng Vũ Tâm đột nhiên nói. Trong khi nói sắc mặt
nghiêm lại và nụ cười biến mất, trong mắt cũng xuất hiện sự lo lắng.

“Ta vốn định tiến vào Trương phủ nơi Ngô Lai cư ngụ để tham tra, nhưng nơi đây
đã bố trí một quỷ dị trận pháp ngăn cản, không thể đi vào. Trận pháp phi
thường quái dị, ta căn bản là không thể phá giải, đó hình như là Diệt Thần
trận trong truyền thuyết đã thất truyền mấy trăm năm.”

Không đợi Lâm Thanh Vân nói, Mộng Vũ Tâm tiếp tục trình bày, đương nhiên là
Lâm Thanh Vân cũng không có định nói gì bởi vì lão biết Mộng Vũ Tâm vẫn còn có
chuyện muốn nói, cho nên lão chỉ là lẳng lặng ngồi nghe.

“Cái gì? Diệt Thần trận?” Vốn rất bình tĩnh, khi Lâm Thanh Vân nghe thấy mấy
từ Diệt Thần trận thì sắc mặt cũng không khỏi đại biến, vội vàng hỏi.

“Không sai, trận pháp này đúng là Diệt Thần trận trong truyền thuyết.“ Mộng Vũ
Tâm gật đầu nói. Dừng lại một chút, nàng thở dài nói tiếp: "Trong thiên hạ có
lẽ chỉ có Ẩn Thiên các cùng Phiêu Miễu các có cách phá giải Diệt Thần trận,
bất quá trên giang hồ kỳ nhân dị sĩ cũng có thể có, vạn nhất có người biết
cách phá giải Diệt Thần trận pháp, có lẽ người trong trận cũng không an toàn,
và Tử Kiếm cũng sẽ xuất hiện và trở thành đối tượng cho người giang hồ tranh
đoạt. Tử Kiếm là thần khí, nó lựa chọn chủ nhân đương nhiên là người có quan
hệ đến sinh tử tồn vong của giang hồ, cho nên ta muốn tìm tiền bối đi bảo vệ
chủ nhân Tử Kiếm cùng bằng hữu của hắn, ngăn cản có người phá giải Diệt Thần
trận."

Lâm Thanh Vân gật gật đầu nói: "Yên tâm, việc này giao cho ta, ta tin tưởng
rằng…"

Đột nhiên, Lâm Thanh Vân đang nói bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn phía
ngoài cửa. Ngay khi Lâm Thanh Vân dừng lại, Mộng Vũ Tâm cũng xoay người nhìn
phía ngoài cửa, bởi vì hai người cơ hồ đồng thời phát hiện ngoài cửa có người
hướng tới bọn họ tiếp cận.

Không sai, ngoài cửa quả thật có người hướng tới bọn họ tiếp cận, người này
đúng là Giang Chánh. Giang Chánh rất cẩn thận, toàn thân công lực cơ hồ đề
thăng tới cực hạn, giống như một làn khói xanh chậm rãi tiến gần sát tới
phòng, bởi vì hắn hiểu được công lực kinh người của người trong phòng, nếu
không cẩn thận sẽ bị phát hiện. Bất quá động tác của hắn mặc dù rất nhẹ nhàng,
nhưng võ công hắn so với công lực Lâm Thanh Vân và Mộng Vũ Tâm có sự cách biệt
không ít, cho nên khó có thể qua mắt được hai người bọn họ.

“Tốt lắm, sự việc này giao cho ta, thời gian không còn sớm nữa, con sâu rượu
của ta bắt đầu ngọ ngậy, ta cũng nên đi ra ngoài tìm tửu điếm để uống rượu.”

Lúc này, Lâm Thanh Vân đột nhiên nói, nói xong chuyển người đứng dậy, cầm bầu
rượu đặt ở trên bàn, hướng ngoài cửa đi tới.

Nghe vậy, Mộng Vũ Tâm ngơ ngác, liền lập tức hiểu được lời Lâm Thanh Vân nói.

“Két!”

Trong khi Lâm Thanh Vân ra cửa phòng, cách đó không xa, Giang Chánh nghe được
tiếng động mở cửu, vội vàng lắc mình trốn sang mặt sau của cây cột bên cạnh.

Lâm Thanh Vân ra cửa phòng liền hướng đến dưới lầu, bất quá trong khi đi thì
đã lạnh lùng nhìn hướng cây cột Giang Chánh đang ẩn thân, liếc qua một cái,
khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Nhìn Lâm Thanh Vân đi xuống lầu, Giang Chánh lẩm bẩm: "Xem ra ta đã bị bọn họ
phát hiện rồi." Nói xong bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.”

“Đã như vậy, chúng ta trước hết từ Quỷ cốc Tà điện cùng Thiên Vương môn ba
phái ra tay.”

Trầm mặc một lát, Vô Danh đột nhiên nói, trong mắt chớp động quang mang khác
thường.

Thấy Lí Lương nghi hoặc nhìn mình, Vô Danh vội vàng giải thích nói: "Ta sở dĩ
lựa chọn bọn họ là người đầu tiên để ra tay là bởi vì bọn họ chẳng những cùng
ta có cừu oán, hơn nữa ba phái bọn họ bây giờ đúng là đang đối địch nhau,
trong khi chúng ta từ trong phá ra, có thể kích phát những mâu thuẫn giữa bọn
họ, làm cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, như vậy mới đạt tới mục đích của chúng
ta."

Lí Lương gật gật đầu nói: "Phương pháp này của Thiếu chủ không sai, nhưng làm
như thế chỉ có thể đề cao uy danh của bọn họ, không thể đề cao thanh danh
chúng ta thì chúng ta làm thế nào thu nạp các cao thủ giang hồ, tạo lập thế
lực riêng của mình?"

Vô Danh nói: "Không cần lo lắng, đợi khi hai phương đánh nhau chết sống kết
thúc, chúng ta mới đi tiêu diệt một phương còn lại, lúc đó thanh danh chúng ta
tự nhiên sẽ được đề cao."

“Thiếu chủ, chú ý này cũng tốt, chẳng những có thể tiêu diệt địch nhân, mà còn
có thể đề cao thanh danh chúng ta, nhưng ta cuối cùng vẫn có cảm giác tựa hồ
có chút gì đó không ổn, chúng ta có phải là …”

Trong khi Lí Lương nói còn không có chưa có xong thì có một bóng người đã lắc
mình tiến vào trong phòng, người này đúng là Giang Chánh, Lí Lương cũng dừng ý
muốn nói lại.

“Giang Chánh, thế nào vậy?” Thấy là Giang Chánh, Vô Danh vội vàng hỏi.

“Khải bẩm Thiếu chủ, Lâm tiền bối đã đi ra ngoài khách điếm để tìm rượu uống,
bất quá…“

Giang Chánh nghe Vô Danh hỏi ngay lập tức hướng về phía Vô Danh hành lễ và
nói, câu nói kế tiếp cũng có chút do dự không nói hết.

“Bất quá cái gì?” Vô Danh kỳ quái hỏi.

Giang Chánh nói: "Khi thuộc hạ vừa tiếp cận Lâm tiền bối thì đã bị lão phát
hiện. Tối hôm qua chúng ta nhìn thấy vị huynh đài kia cũng ở tại nơi đây, như
đang cùng Lâm tiền bối bàn chuyện gì đó."

“Bàn bạc chuyện?” Vô Danh nói: "Đó là chuyện gì? Ngươi có nghe rõ ràng không?"

Giang Chánh nói: "Hình như là nói về việc luận kiếm, đại khái là vị huynh đài
kia muốn mời Lâm tiền bối giúp hắn cướp lấy Tử Kiếm! Lâm tiền bối tựa hồ cũng
đáp ứng."

“Tựa hồ này không có khả năng này.” Vô Danh còn không nói gì thì Lí Lương ở
bên cạnh liền nói tiếp: "Với tính cách của Lâm tiền bối, lão sẽ không đáp ứng
bất luận để giúp kẻ nào đó việc gì."

Vô Danh trầm ngâm nói: "Có thể Lâm tiền bối có thiếu ân tình của người khác,
lúc này mới đáp ứng trợ giúp người ta làm việc."

“Khả năng này cũng không có thể”. Lí Lương lắc đầu nói: "Giang hồ đồn đãi rằng
Lâm tiền bối sẽ không nhận bất luận trợ giúp của kẻ nào, đương nhiên cũng sẽ
không thiếu nợ ân tình của ai. Nếu trên có thể có người kiến ông ấy thiếu nợ
ân tình, có lẽ phải là số rất ít."

“Nếu vậy thì vì sao Lâm tiền bối lại đáp ứng trợ giúp vị huynh đài kia thực
hiện công việc? Chẳng lẽ, trong bọn họ có mối quan hệ đặc biệt? Chỉ có là
người vô cùng quen thuộc với ông ấy mới có thể nhờ ông ấy đáp ứng hỗ trợ.”

Lúc này, Giang Chánh ở bên cạnh đột nhiên nói, vẻ mặt kỳ quái lập tức lâm chìm
vào trầm tư.

“Điều này cũng thật là cực kỳ là kỳ quái.” Lí Lương cũng có vẻ mặt kỳ quái
nói: “Với con người của Lâm tiền bối, căn bản sẽ không giúp bất luận kẻ nào,
trừ phi là người có quan hệ rất mật thiết, cũng chỉ có tình huống đó thì Lâm
tiền bối mới có thể đáp ứng làm việc."

“Được rồi, không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ nữa, chúng ta cũng nên đi ra
ngoài đi theo Lâm tiền bối, tìm biện pháp mời Lâm tiền bối gia nhập với chúng
ta.”

Lúc này, Vô Danh đột nhiên cắt đứt luồng suy nghĩ của hai người, nói mọi người
cùng đứng dậy.

Lí Lương cùng Giang Chánh nghe vậy cả kinh, lúc này mới nhớ tới công việc
chính, vội vàng đi theo sau Vô Danh.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #267