Tao Ngộ Tập Kích (2)


Người đăng: phithien257

“Xích! Xích! Xích! “

Trong khi hai người đồng thời lui về phía sau thì mười tên Hắc y nhân đột
nhiên xuất hiện ở giữa không trung, binh khí trong tay nhanh như tia chớp xạ
hướng Vô Danh ba người.

Nhanh, nhanh kinh người, nhanh không thể hình dung được, giống như tia chớp,
trong nháy mắt đã xuất hiện ngay lập tức chỉ cách trước người của Lí Lương
cùng Giang Chánh ngoài thước, hơn nữa tốc độ không giảm tiếp tục mà hướng hai
người lao đến, đồng thời phía sau Vô Danh cũng xuất hiện vài tên Hắc y nhân.

“Choang! Choang!”

Tiếng binh khí va chạm vào nhau tạo nên thanh âm chói tai, binh khí trong tay
Vô Danh, Lí Lương cùng Giang Chánh ba người chạm vào binh khí trong tay bọn
Hắc y nhân vô cùng ác liệt bắn xuất ra đầy trời tia lửa xẹt, những tên Hắc y
nhân này bị chân khí cường đại của ba người bức lui. Sau đó Lí Lương cùng
Giang Chánh cũng thối lui một bước nhỏ, sắc mặt nhất thời đại biến.

Sau khi, mấy Hắc y nhân này bị bức lui hơn trượng liền nhanh như tia chớp lao
về phía Vô Danh ba người đánh tiếp. Khi ánh mặt trời đang mỏng manh yếu ớt hạ
xuống phía tây thì binh khí trong tay hắn đột lóe hàn quang. Binh khí trong
tay của những tên Hắc y nhân này cùng lúc chém về phía ngực, cổ họng và sau
lưng của ba người, tất cả đều muốn lấy tính mạng của họ.

“Thiếu chủ, Giang huynh, những người này đều là sát thủ, chúng ta phải cẩn
thận, không cần phải khách khí đối bọn chúng.“

Thấy công kích của Hắc y nhân đều nhằm vào nơi nguy hiểm của mình, có thể nhận
ra ngay bọn Hắc y nhân là sát thủ chuyên nghiệp, Lí Lương vội vàng nhắc nhở.
Đại đao trong tay hắn càng nhanh như chớp nghênh hướng bọn Hắc y nhân đánh
tới.

Vô Danh cùng Giang Chánh nghe vậy sắc mặt có chút biến đổi, cơ hồ trường kiếm
trong tay đồng thời lao như tia chớp chém về phía bọn Hắc y nhân này.

“Bình! Bình! Bình!”

Liền lúc đó, có vài tiếng vang lớn vang lên, đó là binh khí trong tay của Hắc
Y nhân bị trúng bình khí mang theo công lực cường đại của ba người lập tức bị
đoan tiệt. Khi đó nhóm Hắc y nhân kia đang lao tốc độ nhanh như chớp đánh về
phía Vô Danh ba người, nghe tiếng binh khí bị gẫy liền tránh nhưng không kịp.
Có năm tên bị binh khí của Vô Danh ba người tiện đứt cổ họng còn năm tên Hắc y
nhân kia may mắn tránh thoát. Năm người này trong khi nghênh kích với binh khí
của bọn Vô Danh thì liền cảm ứng được nguy hiểm gần kề, liền vội vàng lui về
phía sau. Nếu không phải bọn họ có phản ứng nhanh, có lẽ bọn họ không chết
cũng đã bị thương nặng dưới chiêu vừa rồi của ba người.

Sau khi năm người kia tránh thoát rơi xuống đất, ngừng lại không tiếp tục công
kích, mà căng thẳng giương mắt nhìn Vô Danh ba người, trong mắt lộ ra một tia
kinh ngạc, rõ ràng không có nghĩ rằng công lực của Vô Danh ba người lợi hại
như thế, binh khí trong tay bọn họ cũng là không phải giống nhau, phân biệt là
đao, kiếm, thương, côn, xoa.

Mặc dù Lí Lương cùng Giang Chánh có giết một số Hắc y nhân, bức lui hai tên
Hắc y nhân, nhưng bởi vì hai người đã trúng độc, khi thân thể rơi chạm xuống
đất liền lui một bước, khí huyết trong cơ thể cũng bị đám Hắc y nhân làm chấn
động khiến khí huyết bốc lên, trong lòng bọn họ cũng có chút kinh ngạc vì võ
công của Hắc y nhân.

“Thiếu chủ cẩn thận, bọn họ năm người này là năm đại sát thủ của Sát Thủ lâu.”

Vừa rơi xuống đất, Lí Lương nhìn các binh khí không giống nhau trong tay năm
người kia, ngay lập tức hướng Vô Danh nhắc nhở.

Nhưng khi thanh âm của Lí Lương chưa dứt, năm Hắc y nhân kia đã như tia chớp
đánh về phía Vô Danh ba người, binh khí trong tay đều mang theo cường đại kình
khí bất ngờ đánh úp về phía bọn họ.

Lời nói vừa dứt, đã nhìn thấy năm tên Hắc y nhân kia đánh tới, Lí Lương vội
vàng phi thân bay lên, đại đao trong tay mang theo đao khí sắc bén nghênh
hướng hai trong năm tên Hắc y nhân. Cùng lúc đó, Giang Chánh cùng Vô Danh đồng
thời phi thân lên, nghênh hướng ba tên Hắc y nhân còn lại.

“Binh! Binh! Binh!”

Trong nháy mắt, binh khí của mấy người va chạm vào nhau, thân thể bọn họ đều
dừng ở giữa không trung, sau đó song phương cùng lúc phát ra cường đại kình
khí hướng đến nhau, phát ra tiếng nổ thật lớn. Ngay khi tiếng nổ phát ra, mấy
người đang đứng ở giữa không trung liền bị cường đại kình khí chấn bay vút ra
ngoài.

“Phịch! Phịch! Phịch!”

Sau khi bị kình khí hất rơi xuống đất, Lí Lương cùng Giang Chánh cước bộ không
còn ổn định, thối lùi ra sau vài bước, ngay lập tức từ miệng của bọn họ phún
xuất một vòi máu tươi, rõ ràng điều đó chứng tỏ họ đã bị trọng thương, chỉ có
thân thể Vô Danh nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.

“Lí Lương, Giang Chánh, các ngươi không sao chứ?”

Thấy thân thể Lí Lương cùng Giang Chánh lảo đảo thối lui ra sau, chứng tỏ đã
bị thương không nhẹ, Vô Danh ngay lập tức vội hỏi.

“Thiếu chủ yên tâm, chúng ta không sao.” Lí Lương nghe vậy, liền hít một hơi
chân khí, vội vàng trả lời: "Bọn thuộc hạ chỉ là vừa rồi đã bị trúng độc, sau
đó cùng bọn chúng đối kháng đọ lực, khiến cho khí huyết trong cơ thể đảo ngược
ói ra ngoài, giờ thì tốt hơn rồi."

“Binh! Binh! Binh!”

Ngay khi, Lí Lương cùng Vô Danh đang trả lời thì thân ảnh của năm tên Hắc y
nhân kia cũng rớt xuống đằng xa ngoài trượng, ngã sấp xuống mặt đất, mồm miệng
bọn họ đều ói ra toàn máu tươi. Sau khi ngã xuống đất bọn họ lập tức đứng đậy,
vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn đến ngây người về phía Vô Danh.

Vô Danh nghe xong liền gật gật đầu, đột nhiên xoay người hướng về phía năm tên
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Là Độc môn kêu các ngươi đến ám sát chúng ta phải
không?"

Ánh mắt của năm tên Hắc y nhân chợt lóe lên đầy vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn
nhau, cơ hồ đồng thời phi thân, nhắm bốn phía lao như tia chớp bỏ chạy thục
mạng.

“Thiếu chủ, đừng có truy đuổi.”

Khi Vô Danh chuẩn bị đuổi theo thì Lí Lương vội vàng ngăn cản lại, vừa nói
xong lập tức nhịn không được ói ra một miệng máu tươi.

Thấy vậy, Vô Danh vội vàng lắc mình tới bên cạnh hai người, hai tay đã áp bên
cạnh hai người, xuất ra một tia chân khí kiểm tra tình hình trong cơ thể bọn
họ. Dựa theo chân khí trong cơ thể của hai người kiểm tra một vòng, sắc mặt Vô
Danh khẽ biến.

“Độc đã tiến vào kinh mạch các ngươi, phải nhanh chóng đẩy lui chất độc trong
cơ thể, bằng không các ngươi có thể bị nguy hiểm đến tánh mạng. Để ta giúp các
ngươi đẩy chất độc trong cơ thể ra ngoài.” Vô Danh nhìn hai người nói.

“Thiếu chủ, không cần đâu, thương thế này chúng thuộc hạ hiểu rất rõ. Chất độc
này mặc dù phi thường lợi hại, nhưng không thể hại được chúng thuộc hạ, chỉ
cần tìm một an tĩnh, chúng thuộc hạ tự nhiên sẽ có thể bức chất độc trong cơ
thể ra ngoài. Lại nói nơi đây không phải là chỗ có thể ở lâu được, vạn nhất
người của Sát Thủ Lâu xuất hiện thì đến lúc đó chúng ta có lẽ không còn đủ sức
đối phó với bọn họ. Trước tiên, chúng ta tìm chỗ an tĩnh, rồi tính sau.”

Khi Vô Danh vừa dứt lời, chuẩn bị chữa thương cho hai người thì Lí Lương vội
vàng ngăn cản lại.

Nghe vậy, Vô Danh gật gật đầu nói: "Được rồi, ta mang các ngươi tìm khách điếm
yên tĩnh để chữa thương." Nói xong liền chuẩn bị mang theo hai người phi thân
bay đi, nhưng bị Lí Lương ngăn cản.

“Thiếu chủ, không cần, chúng ta mặc dù bị thương, trúng độc, nhưng là chúng ta
còn có thể đi được, cám ơn Thiếu chủ.“

Quả thật, với công lực của bọn họ lúc này chất độc mặc dù lợi hại, bọn họ cũng
đã có biện pháp ngăn chặn lại không cho độc khí lan tràn.

Vô Danh gật gật đầu nói: "Tốt, chúng ta đi, trước tiên tìm một khách điếm nghỉ
ngơi đã, đợi thương tích các ngươi khỏi hẳn chúng ta tiếp tục sau." Nói xong
liền hướng về phía trước bước đi, phía sau là Lí Lương cùng Giang Chánh, vừa
ngăn chặn chất độc trong cơ thể vừa đi theo Vô Danh.

Trong một căn phòng rất yên tĩnh, năm tên Hắc y nhân theo nhau tiến vào. Căn
phòng rất tan hoang, trong phòng ngoại trừ có bố trí cái bàn cùng mấy cái
trường kỷ bọc vải tím, ngoài ra không có gì khác.

“Nhiệm vụ lần này thất bại rồi, các ngươi có biện pháp gì khác không? Tưởng
rằng năm huynh đệ chúng ta rất ít khi bị thất thủ, không nghĩ rằng lần này lại
bị như vậy.” Trong đó, một tên Hắc y nhân liếc mắt nhìn bốn người kia đột
nhiên nói.

“Lão Đại, đối phương võ công phi thường lợi hại, nhưng lại là ba người, cả ba
võ công đều rất cao hơn chúng ta rất nhiều, nếu không phải trong bọn họ có hai
người trúng độc, có lẽ năm huynh đệ chúng ta không còn mạng mà trở về.”

Nghe vậy, một tên hắc y nhân thở dài nói, hiển nhiên người vừa rồi nói chuyện
là lão Đại của năm người kia.

“Lão Nhị, ngươi nói không sai.” Lão đại nói: "Nếu không phải người Độc môn đã
bố trí độc trận ám toán bọn họ trước, chúng ta có lẽ vừa rồi đã bị bọn họ
giết."

“Lão Đại, có phải là người Độc môn muốn lợi dụng chúng ta hoặc là muốn hãm hại
chúng ta, cố ý cung cấp cho chúng ta tin tức giả.” Lúc này, Một tên Hắc y nhân
khác đột nhiên nói.

“Lão Tam, không thể có khả năng đó.” Lão Đại nghe vậy nói: "Bởi vì chúng ta
nhận được nhiệm vụ này đã kiểm tra qua, quả thật là hắn, có thể hai người khác
đó là bằng hữu của hắn."

“Lão Đại, không đúng, ta nghe thấy hai người kia xưng hô hắn là Thiếu chủ, hai
người kia là thuộc hạ của hắn.” Lão Tam kia giống như nhớ ra cái gì, ngay lập
tức nói.

Nghe vậy, Lão Đại ngẩn cả người ra, hắn cũng nghe thấy Lí Lương cùng Giang
Chánh xưng hô Vô Danh là Thiếu chủ, không khỏi trầm tư. Mấy người bên cạnh
cũng trầm tư giống hắn.

“Xem ra nhiệm vụ của chúng ta lần này muốn hoàn thành phi thường khó khăn. Đối
phương võ công chẳng những vô cùng cao cường, nhưng lại còn có hai tên thuộc
hạ rất lợi hại. Không, có lẽ không chỉ là hai mà còn có thể là rất nhiều.”

Trầm mặc một lát, lão Đại đột nhiên nói.

“Lão Đại, theo như ngươi nói, chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ có lẽ so với
lên trời còn khó gấp ngàn lần. Qua lần này, chúng ta có lẽ ngay cả cơ hội đến
gần sát bọn họ cũng khó.” Lão Nhị đứng bên cạnh nói.

Nghe vậy, cả ba người bên cạnh đều gật gật đầu.

Lão Đại nói: "Không sai, nhiệm vụ này có lẽ chúng ta không thể hoàn thành.
Chúng ta cần phải nhanh chóng kiểm tra thân phận cùng nơi trú ngụ của họ, bên
cạnh đó cần thông tri cho Lâu chủ biết, để người tiếp tục phái cao thủ đến hỗ
trợ chúng ta."

“Được, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đều tản ra, đề phòng có người
phát hiện hành tung. Mặt khác chúng ta không cần phải đối phó với bọn họ nữa,
đợi Lâu chủ phái cao thủ đến rồi tính sau.”

Không đợi bốn tên Hắc y nhân kia nói, lão Đại đã nói luôn.

Bốn tên Hắc y nhân kia gật gật đầu nhìn nhau, cơ hồ đồng thời nhắm hướng cửa
sổ mà đi.

Nhìn theo bốn tên Hắc y nhân kia đi xa, lão Đại trầm mặc một lát, rồi cũng lắc
mình ra cửa phòng hướng về phía xa xa mà bay đi, chớp mắt thấy biến mất.

Vô Danh cùng Lí Lương, Giang Chánh, ba người vừa di chuyển không xa thì đã
thấy tới một khách điếm liền hướng vào đó mà đi đến.

Khách điếm này không lớn, nhưng bốn phía thì vô cùng tĩnh lặng, phòng ốc khách
điếm này cũng rất hào hoa, đối với người giang hồ thích náo nhiệt thì khẳng
định bọn họ sẽ không lựa chọn khách điếm vắng lặng này.

Sau khi ba người tiến vào khách điếm, trong khách điếm tịnh không có bóng
người nào, cũng không có điếm tiểu nhị, chỉ có một chưởng quầy đang ngồi tại
nơi đây.

“Chưởng quầy, có còn phòng nghỉ không?” Nhìn thấy chưởng quầy đang ở đại sảnh,
Lí Lương lớn tiếng nói.

Chưởng quầy cả kinh, vội vàng mở mắt nói: "Có, có!" Nói xong vội vàng đứng dậy
đi đến trước mặt ba người.

“Nhanh tìm chúng ta ba phòng nghỉ tĩnh lặng.” Nhìn thoáng qua chưởng quầy, Vô
Danh nói.

“Được!“ Chưởng quầy ngay lập tức nói: "Mời ba vị khách quan đi theo ta."

Chưởng quầy dẫn ba người lên trên lầu nhận phòng xong liền bị Lí Lương đuổi
xuống.

“Thương thế các ngươi thế nào?” Nhìn Lí Lương cùng Giang Chánh hai người có
chút rung động Vô Danh ngay lập tức hỏi.

Khi Vô Danh vừa dứt lời, khóe miệng của Lí Lương đã xuất hiện ít máu tươi, hắn
vội vàng xoay người lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, ngăn chặn ngụm máu đang
chực xuất, nói: "Thiếu chủ, người đi nghỉ trước đi, chúng thuộc hạ phải bức
xuất chất độc trong cơ thể ra, bằng không võ công chúng thuộc hạ có thể bị phế
mất."


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #262