Độc Tý Đao Khách


Người đăng: phithien257

Khi người thanh niên vừa đặt chân lên lầu thì ánh mắt của mọi người không tự
chủ đều tập trung lên hắn, trong khi ngầm đánh giá ánh mắt họ lộ ra thần sắc
kinh ngạc.

Trên lầu có tổng cộng bảy cái bàn, bất quá chỉ có mười khách nhân. Điều thu
hút ánh mắt người thanh niên chính là bàn có bốn khách nhân, một người nhìn
qua đã quá lục tuần, người mà trước đây đã từng ra tay cướp đoạt Hổ Phách thần
châu, chính là Yến lão đầu. Ngồi bên cạnh lão hiển nhiên là nhi tử, con dâu và
cháu gái lão, ở lần tranh đoạt Hổ Phách thần châu ba người này cũng từng tham
gia.

Tại một bàn khác là nhóm người Hoắc Danh, Hoắc Chấn và Hoắc Ngọc của Hoắc gia
bảo, ba người này đang lặng lẽ nhấm nháp. Lúc này người thanh niên cẩn thận
đánh giá tửu lâu trong chốc lát, bất quá không ngờ, hắn lại có thể phát hiện
ra bọn Hoắc Danh, Hoắc Chấn thỉnh thoảng nhìn lén những người xung quanh, hiển
nhiên muốn từ đó nhận ra thân phận của họ.

Tại cái bàn thứ tư của lầu ba hiện có một thanh niên rất lạnh lùng, người này
chỉ chú tâm vào uống rượu không hề ngẩng đầu lên, cũng không quản tới chuyện
bên ngoài. Ấn tượng nhất là một đại hán trung niên, tại góc độ này, người
thanh niên có thể thấy đại hán này đã bị mất cánh tay trái, hiển nhiên là nó
bị đứt, bên cạnh đại hán còn có một cây đại đao đặc biệt làm cho chúng nhân
chú ý, thân đại đao lóe hàn quang, thoáng nhìn đã có thể khẳng định đây đích
thị là tuyệt thế bảo đao.

Khi người thanh niên nhìn về phía người trung niên, vừa lúc đó thấy gã cũng
đưa mắt về phía mình mỉm cười, sau đó lại tiếp tục uống rượu và nhắm các món
ăn trên bàn, ngoài ra còn có hai trung niên nhân ở hai bàn riêng biệt, tuy
nhiên không có gì đặc biệt, chỉ là tại nơi này tựa hồ khá yên tĩnh, dường như
họ đang đợi ai đó
Người người thanh niên quét ánh mắt nhìn mọi người, rồi đặt thanh kiếm lên
trên bàn, đúng vào lúc ấy tiểu nhị bưng rượu và thức ăn cho thực khách.

Người thanh niên chờ tiểu nhị đi xuống, rồi lại tiếp tục vừa uống rượu vừa
quan sát cảnh sắc bên ngoài, thỉnh thoảng quan sát động tĩnh của khách nhân
trên lầu.

Tất cả mọi người trên lầu đều không nói gì, mọi người đều yên lặng thưởng thức
rượu và các món ăn, thỉnh thoảng từ lầu một truyền đến một vài thanh âm va
chạm của bát rượu, còn tại lầu hai khách nhân đang to nhỏ bàn luận những câu
truyện giang hồ.

Người thanh niên ăn uống được một lúc, hắn lắng nghe nhưng chỉ được tin tức vô
dụng bèn không nghe nữa. Đột nhiên, hắn cảm giác được có ánh mắt đang chằm
chằm nhìn mình, không khỏi quay đầu lại thì phát hiện chủ nhân của anh mắt đó
chính là độc tí đao khách.

Thấy thanh niên nhìn về phía mình, đại hán hơi ngẩn người, sau đó hướng về
phía người thanh niên gật đầu.

Người thanh niên cũng gật đầu đáp lại, sau đó lại tiếp tục uống rượu một mình.

Đúng lúc này, độc tí đao khách đột nhiên hạ chén rượu xuống, cầm một vật dường
như là đại đao có vẻ rất nặng hướng Người thanh niên đi tới.

“Keng!”

Khi đại hán đặt thanh đao xuống bàn, nó phát ra một tiếng vang nhỏ, sau đó đại
hán hướng về người thanh niên nói: ”Chẳng hay huynh đài xưng hô thế nào? Không
biết tại hạ có thể phụng bồi huynh đài vài chén hay không?”

“Vô Danh, mời ngồi!” Người thanh niên mời, ngữ khí vô cùng ngắn gọn, ánh mắt
chỉ liếc nhìn đại hán một cái.

“Vô Danh?” Đại hán nghi hoặc liếc nhìn người thanh niên, nếu đối phương không
muốn nói thì gã cũng không muốn hỏi nhiều, vì vậy bèn trả lời: “Nguyên là Vô
Danh huynh đệ, tại hạ hành tẩu giang hồ được bạn hữu tặng cho ngoại hiệu là
Độc tí đao khách.”

“Độc tí đao khách, phải chăng chính là nhân vật danh tiếng Độc tí đao khách Lý
Lương?”

Ngay khi Lý Lương báo danh xong, bên cạnh vang lên hai tiếng kinh hô, âm thanh
rõ ràng là của hai trung niên nhân xem có vẻ đang chờ người, còn bàn lão giả
họ Yến và Hoắc Danh, Hoắc Chấn mấy người vẻ mặt cũng đầy kinh sợ nhìn Độc tí
đao khách, chỉ có một thanh niên vẻ mặt lãnh đạm không hề nhìn đại hán, vẫn
điềm nhiên một mình uống rượu.

Người thanh niên đưa mắt nhìn đại hán, thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người
song cũng không nói nhiều chỉ hướng đại hán gật đầu.

Lý Lương ngạc nhiên không tưởng khi mình nêu đích danh lại gặp tình huống như
vậy, bèn hướng thanh niên lắc đầu cười khổ đáp: ”Chỉ là tại hạ hành tẩu giang
hồ gặp mấy chuyện bất bình giết một số kẻ không phân thiện ác nên giang hồ
đồng đạo tặng danh hão, chứ không hề nghĩ rằng có nhiều người biết tại hạ.”

Độc tí đao khách vốn xuất thân không phải tại thành Trường An, vừa xuất đạo đã
giết chết Ngũ Phỉ đang danh chấn giang hồ, mà Ngũ Phỉ chính là mã tặc danh
chấn giang hồ, dưới tay hắn có hơn ngàn thuộc hạ, đều là những tên giết người
vô số, cướp bóc các thương nhân qua lại, triều đình nhiều lần từng phái người
thảo phạt, nhưng đều không có kết quả. Vậy mà Lý Lương trong một lần tiến vào
thành Trường An du ngoạn thì bắt gặp cảnh Ngũ Phỉ mang theo thuộc hạ cướp bóc
một mã đội, hơn nữa tất cả mọi người của mã đội này đều bị sát tử.

Chứng kiến thảm cảnh kinh nhân đó, Lý Lương bạo nộ, lập tức hướng bọn mã tặc
mở trận đại chiến. Đại chiến sau một ngày đêm thì Ngũ Phỉ bị Lý Lương giết
chết mà bọn thủ hạ cũng có số phận tương tự. Từ đó trở đi, danh tiếng của Độc
tí đao khách Lý Lương chấn động cả phụ cận mấy trăm dặm thành Trường An, sau
này khi hành tẩu trên giang hồ y lại ra tay giết một vài tên ma đầu thì danh
tiếng của y đã truyền tới cả giang hồ, và người giang hồ đều biết đến sự tồn
tại của Độc tí đao khách.

“Vô danh huynh đệ! Nào, tại hạ kính huynh đệ một chén.”

Khi người thanh niên còn đang trầm mặc, thình lình một chén rượu đầy từ trên
bàn Lý Lương bay tới, tuy mượn tiếng là mời rượu nhưng thực tế là đang thử dò
xét võ công của Vô Danh, chỉ thấy trên không trung chiếc chén rượu chầm chậm
bay về phía Vô Danh.

Vô Danh nhẹ giọng nói: “Đa tạ Lý huynh! Rồi không thèm nhìn về phía chén rượu,
hữu thủ khẽ động, chén rượu tựa như lông vũ nhẹ nhàng rơi vào tay Vô Danh, sau
đó một hơi uống cạn. Lý Lương sững sờ trước thủ pháp tiếp chén rượu của Vô
Danh, trên mặt Lý Lương hiện lên thần sắc kinh ngạc, đích xác trong lòng y
chấn kinh phi thường, vừa rồi chén rượu phóng đi đã hàm chứa đến tám phần công
lực của y, không ngờ đối phương lại dễ dàng tiếp nhận, hơn nữa không có một
chút rượu văng ra ngoài.

“Mời mà không tiếp thì phi lễ tại hạ cũng kính lý huynh một chén.”

Ngay khi trong lòng Lý Lương còn dang chấn kinh thì thanh âm của Vô Danh đã
truyền đến, cùng lúc chén rượu trong trong tay gã cũng xuất động chậm rãi bay
về phía Lý Lương.

Lý Lương khẩn trương nhìn chén rượu trên không đang hướng về phía mình, công
lực đã sớm ngưng tụ ở hữu thủ,c huẩn bị toàn lực tiếp chén rượu, bởi vì qua
thủ pháp tiếp rượu của Vô Danh vừa rồi y biết Vô Danh công lực kinh người,
cũng nhận ra cùng lúc mình vừa ra tay thăm dò đối phương thì đối phương ra
cũng ra tay đáp trả.

“”Bình!”

Một thanh âm nhỏ vang lên, Lý Lương đã tiếp được chén rượu, bất quá có phần
không ổn lắm bởi rượu trong chén đã văng một chút ra ngoài mà bản thân y cùng
chiếc ghế đang ngồi cũng bị khí kình từ chén chấn động đến nỗi không tự chủ
lùi lại phía sau một bước.

Lý Lương hoàn toàn sững sờ, khẽ đưa mắt nhìn chén rượu trong tay, sau đó cầm
chén rượu một hơi uống cạn chỗ rượu còn lại trong chén rồi tán dương: “Vô Danh
huynh công lực thật thâm hậu, Lý mỗ rất bội phục.” Nói xong đem cả người cả
ghế bay đến gần bàn, cầm lấy bầu rượu trên bàn, một đạo tửu bắn về phía Vô
Danh. Chỉ bằng một chiêu di chuyển này của Lý Lương cũng có thể nhận ra công
lực cực kỳ cao siêu.

Bên cạnh mọi người vẫn chăm chú nhìn động tác của hai người. Đặc biệt là lão
giả họ Yến và Hoắc Danh, Hoắc Chấn ba người, đều có vẻ kinh ngạc nhìn Vô Danh.
Vốn ba người thấy Vô Danh khí độ bất phàm, biết ngay là một cao thủ, nhưng
không thể nghĩ đến Vô Danh lại có nội lực kinh người đến thế.

Hoắc Ngọc, tôn nữ của lão giả họ Yến và hai trung niên nhân của hai bàn còn
lại tò mò nhìn Vô Danh và Lý Lương, còn con và cháu của lão giả họ Yến nhìn Vô
Danh và Lý Lương với vẻ nghi hoặc, hiển nhiên là không nhìn thấu hai người,
cũng không đoán ra võ công của hai người.

Động tác của Vô Danh và Lý Lương, nhìn là biết đang thăm dò công lực của đối
phương, cả người thanh niên luôn lạnh lùng, đối với chuyện gì cũng không thèm
để ý vẻ mặt cũng xuất hiện một tia kinh ngạc.

“Vô Danh huynh, chẳng hay là cao đồ của vị cao nhân nào, làm thế nào có thể
đào tạo ra một thanh niên cao thủ phi thưởng lợi hại như Vô Danh huynh.”

Sau khi đã uống vài chén, Lý Lương nhịn không được hướng Vô Danh hỏi, mà mọi
người bên cạnh mặc dù ngoài mặt vẫn như đang ăn uống nhưng thực ra rất quan
tâm tới nội dung cuộc nói chuyện của hai người.

“Sư phụ?” Vô Danh ngẩn người, cũng không lập tức trả lời.

Thấy vậy Lý Lương bèn nói: “Có lẽ lệnh sư chắc là cao nhân ẩn thế không muốn
mọi người biết đến danh úy, nếu Vô Danh huynh cảm thấy không tiện nói thì cũng
không cần trả lời, tin rằng lệnh sư nhất định là tuyệt thế cao thủ. Không
tưởng trên giang hồ lại có nhân vật có thể đào tạo ra một cao thủ lợi hại như
Vô Danh huynh?”

Vô Danh gật đầu không nói, không phải là hắn không muốn nói mà thực chất mà
nói hắn chưa từng có sư phụ, chính vì thế khi nghe Lý Lương nói vậy hắn cũng
không nhiều lời chỉ hướng Lý Lương gật đầu.

Mọi người xung quanh khi nghe được câu hỏi của Lý Lương thì nhất thời đều
ngừng ăn uống, họ rất muốn biết rốt cuộc sư phụ của Vô Danh là tuyệt thế cao
thủ nào, tuy nhiên Vô Danh không trả lời làm bọn họ rất thất vọng.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #257