Ly Khai Tử Thiên Động Phủ


Người đăng: phithien257

Thời gian trôi qua nhanh như điện xẹt, trong chớp mắt đã hơn mười ngày trôi
qua. Ngô Lai cùng với mọi người ở trong Tử Thiên động phủ này hơn mười ngày,
có thể nói rằng đã có thu hoạch kinh người, chẳng những công lực có được đề
cao và luyện thành được vài loại võ công, mà đặc biệt là Ngô Lai, vì có được
năng lượng Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm đã thay đổi thể chất của hắn, nên
hắn bắt đầu luyện công có thể nói tạo được thu hoạch kinh người, với nội lực
kinh nhân như vậy cho dù bất cứ là dạng chiêu thức gì cũng căn bản là không có
cái gì khác nhau. Do đó nội lực hắn bây giờ quá kinh nhân nên cho dù sử dụng
những chiêu thức đơn giản nhất cũng đều có thể tạo ra hiệu quả không thể tưởng
tượng.

Lúc này bọn Ngô Lai năm người đang khoanh chân ngồi luyện công hấp thu năng
lượng của Tử liên trong cơ thể. Bởi vì bọn họ biết rõ rằng lúc này nội lực là
không đủ, mà muốn có đủ thì phải nhờ đến Tử liên để tăng cường nội lực của bản
thân.

Ở bên trong động, năm người được phân chia thành các vị trí khác nhau, vận
chuyển nội công tâm pháp, hấp thu năng lượng của Tử liên. Mọi người đều ngồi
im lặng, thời gian cũng theo đó vận chuyển từ sáng sớm biến thành xế chiều.

Đột nhiên, Ngô Lai đang ngồi luyện công từ từ mở hai mắt, trong mắt chớp động
biểu hiện quang mang khác thường, thể hiện một khí chất mà không có một ngôn
từ nào có thể mô tả được. Ngô Lai từ từ đứng lên nhìn mọi người bên cạnh đang
vận công hấp thu năng lượng của Tử liên. Trương Ngọc Oánh và mọi người lúc này
đang toàn lực dung hợp năng lượng trong cơ thể, căn bản là không thể nào quan
tâm đến những chuyện bên ngoài, cũng không thể biết Ngô Lai đã tỉnh lại.

"Bất kể như thế nào, ta cũng không thể để cho các nàng phải chịu nguy hiểm.
Nếu sau khi này công lực của các nàng tăng tiến, thì đều sẽ theo ta cùng nhau
vì Nguyệt Nhi và Xuân Nhi bọn họ báo thù. Còn từ giờ đến lúc đó thì ta không
có cách nào đảm bảo an toàn tuyệt đối cho các nàng được, hay là cứ để các nàng
ở bên trong phủ còn có Diệt Thần trận bảo vệ bọn họ, có lẽ làm như vậy sẽ
không gặp phải nguy hiểm."

Ngẩn ngơ nhìn Trương Ngọc Oánh bốn người bọn, trong lòng Ngô Lai tự nhủ với
chính mình, cuối cùng hắn đưa mắt liếc nhìn bốn người, xoay người hướng ngoài
động đi thẳng.

"Không được! Nếu ta cứ như vậy mà đi, thì Oánh tỷ và các nàng bọn họ sẽ rất lo
lắng, ta phải làm bọn họ yên tâm."

Đột nhiên, Ngô Lai dừng bước, lẩm bẩm tự nói với mình.

Ngô Lai xoay người liếc mắt nhìn bốn người, cuối cùng dừng ánh mắt ở cây kiếm
đang nằm mặt đất của Lãnh Ngưng Vũ, trên mặt hắn lộ ra nụ cười tươi. Sau đó
hắn đưa tay vận kình, thanh trường kiếm liền bị bí quyết chữ 'hấp' hút vào
trong tay hắn. Sau đó hắn vận chân khí trong tay, quay lại khắc lên bức tường
đối diện vài dòng: ”Oánh tỷ, Vũ Nhi, Tuyết Nhi, Đồng Cương! Ta đi ra ngoài
trước vì muốn đi báo thù cho Nguyệt nhi và Xuân nhi bọn họ một mình, và phải
đi đối phó với bọn người muốn đối phó với chúng ta. Chuyện lần trước đã làm
cho ta rõ ràng ràng rằng quyết không thể đối với kẻ thù của mình mà hạ thủ lưu
tình, cũng không nên bỏ qua cho những kẻ địch này. Với lại ta cũng đã hiểu
rằng mình cần phải có võ công cường đại cùng thế lực hùng mạnh thì mới có thể
bảo vệ chính mình và bảo vệ được những người thân của mình. Lúc đầu ta định
mang theo các nàng cùng Sương Nhi đi tìm cuộc sống riêng của chính mình, một
cuộc sống yên ổn không có chuyện giang hồ xen vào, nhưng bây giờ cũng đã không
được, Nguyệt Nhi cùng Xuân Nhi đã vì ta mà chết, ta không thể để cho các nàng
ấy chết oan được. Ta sẽ phải vì bọn họ báo thù, chỉ có giết hết kẻ thù của
chúng ta thì chúng ta mới có thể trở lại cuộc sống an tĩnh được. Nếu không
suốt đời chúng ta sẽ bị những người đó làm phiến đến khi chết mới thôi. Mặt
khác, các nàng không nên lo lắng cho ta, công lực của ta bây giờ đã gia tăng
không ít, bây giờ điều ta còn lo lắng là công lực của các người, chỉ cần các
nàng luyện thành võ công cũng đủ lợi hại thì khi đó các ngươi ra khỏi Tử Thiên
động phủ. Nếu không, các ngươi ngàn vạn lần không nên đi ra khỏi Tử Thiên động
phủ này.”

Sau khi khắc chữ xong lên mặt trước của vách động, Ngô Lai liền đưa tay nhẹ
nhàng cắm thanh trường kiếm của Ngưng Vũ vào thạch bích, cũng không ngoái lại
nhìn Trương Ngọc Oánh bốn người bọn họ, liền ra khỏi động phủ. Bởi vì hắn sợ
rằng khi mình quay đầu lại nhìn mọi người sẽ không nỡ dời bọn họ, sẽ không
nhịn được mà lưu lại, hoặc là cùng đem các nàng đồng thời đi ra ngoài, nhưng
không cách có cách nào bảo vệ an toàn tuyệt đối cho bọn họ.

Khi Ngô Lai vừa đi một lúc, Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng
Cương bốn người bọn họ đều tỉnh lại, ngơ ngác nhìn dòng chữ bay lượn trên
thạch bích này. Mặc dù các chữ không hẳn là đã đẹp như rồng bay phượng múa,
nhưng in sâu vào trong đá ba phân, biểu hiện ra một công lực khiến cho kẻ khác
giật mình.

"Đại tỷ, Vô Lại sao lại đi như vậy? Bỏ lại mấy người chúng ta không thèm quan
tâm đến?"

Nhìn những dòng chữ còn lưu lại trên vách đá, Lãnh Ngưng Vũ có chút thương tâm
hướng về phía Trương Ngọc Oánh nói. Lúc này Tuyết Nhi bên cạnh cùng với Đồng
Cương thể hiện sắc mặt cũng không dễ nhìn.

“Không phải! Vũ Nhi muội muội, ngươi hiểu lầm ý của Vô Lại rồi." Nghe vậy,
Trương Ngọc Oánh vội vàng nói: "Ngô Lại là sợ công lực của chúng ta không đủ,
hắn sợ chính mình đến lúc đó không bảo vệ được chúng ta, sợ làm chúng ta bị
thương tổn." Kỳ thật, khi Trương Ngọc Oánh thấy những dòng chữ trên thạch bích
thì trong lòng cũng trầm xuống, cũng khó che dấu được sắc mặt thương tâm nhưng
sau đó nàng lại hiểu rõ ràng được dụng tâm của Ngô Lai.

"Nhưng hắn đã nói là, hắn không muốn cho chúng ta đi cùng. Việc báo thù cho
Nguyệt Nhi và Xuân Nhi là việc chung, chúng ta cũng có đều muốn góp chút sức
lực, chẳng lẽ hắn cũng không để ý cảm giác của chúng ta?" Lãnh Ngưng Vũ vẫn
còn chút thương tâm nói.

"Đúng vậy! Vô Lại đại ca cũng thiệt là…." Tuyết Nhi bên cạnh cũng oán giận
nói: "Đi thì cũng nói với chúng ta một tiếng, mang theo chúng ta, ít nhất
chúng ta cũng có thể giúp chút gì đó. Thế mà bây giờ lại bỏ lại mấy người
chúng ta."

"Các ngươi thật trách nhầm Ngô Lai rồi." Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh cười khổ
giải thích: " Ngô Lại cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Võ công chúng ta bây
giờ chỉ có thể xem như ở hàng nhất lưu trên giang hồ, nhưng so với tuyệt thế
cao thủ thì còn kém rất nhiều, căn bản là giúp không nhiều lắm mà còn có thể
sẽ làm liên lụy đến hắn. Chúng ta muốn trợ giúp Ngô Lại, thì cần phải cố gắng
luyện công, luyện đến cảnh giới càng cao thì càng có khả năng trợ giúp hắn."

"Vô Lại hắn nhất định không phải là con người bình thường, bên ngoài có rất
nhiều chuyện đang đợi hắn đi làm. Cho dù chúng ta muốn lưu giữ hắn cũng không
có tác dụng, chung quy có một số việc sẽ tự tìm hắn, và bắt hắn phải làm."

Không đợi Lãnh Ngưng Vũ và mọi người mở miệng nói, Trương Ngọc Oánh đã nói.

"Có đúng vậy không?" Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi cùng Đồng Cương ba người cơ hồ
đồng thời nghi hoặc vừa nhìn lại xem một lần nữa những dòng chữ khắc trên
thạch bích.

"Nếu như vậy thì chúng ta cùng nhau tiếp tục luyện công, mau chóng đề cao công
lực của bản thân" Lãnh Ngưng Vũ nói xong liền đến bên cạnh thạch bích rút
thanh trường trường kiếm của mình xuống để bắt đầu luyện võ, với suy nghĩ phải
nhanh chóng tăng cường công lực của mình lên. Bên cạnh đó Tuyết Nhi cùng Đồng
Cương vừa nhìn nhau cũng tự mình cầm binh khí của mình tiếp tục luyện.

Trương Ngọc Oánh nở nụ cười khổ hướng nhìn ba người, sau đó nhìn hướng ra phía
ngoài động, trong lòng âm thầm nói: "Vô Lại, không biết việc ngươi ly khai
khỏi đây là xấu hay là tốt?"

Lâm Châu thành.

Từ khi Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch trong truyền thuyết xuất hiện ở Lâm Châu
thành, người giang hồ càng ngày càng nhiều người hướng tới Lâm Châu thành, hơn
nữa còn ở lâu không chịu đi. Bên trong Lâm Châu thành, tại Hỗn Hỗn nhai người
giang hồ cư trú nhiều nhất, Chính tại nơi này các thế lực lớn đều ngấm ngầm bí
mật cư trú tại đây, cho nên bên trong Hỗn Hỗn nhai vào thời khắc này có lẽ là
nơi có nhiều người giang hồ muốn tới cư trú nhất. Bên trong tửu lâu, trà quán
người giang hồ chọn lựa tụ tập rất nhiều. Lúc mặt trời chói chang đang chậm
rãi di chuyển, thì ở đầu Hỗn Hỗn nhai đột nhiên xuất hiện một người thanh niên
trẻ tuổi, đại khái khoảng hai mươi tuổi, trong tay cầm thanh kiếm, mặc dù
không phải là người rất anh tuấn, nhưng thể hiện một loại khí chất khiến cho
người khác không thể nói lên lời, khiến cho mỗi một người đi qua bên cạnh hắn
cũng không thể nhịn được đưa mắt liếc nhìn.

Đương nhiên, lúc này đang là giữa trưa, trên đường người đi qua lại rất ít,
còn đại bộ phận đều đang ở các tửu lâu, trà quán để ăn uống. Người thanh niên
trẻ tuổi không nhìn vào những ánh mắt tò mò của mọi người, trên mặt khẽ lộ ra
nụ cười, trực tiếp đi thẳng vào bên trong tửu lâu lớn nhất của Hỗn Hỗn nhai:
Như Ý Tửu Lâu. Đó là một tửu lâu rất hào hoa, có ba tầng lầu, bên trong, người
giang hồ đang ồn ào bàn tán mọi việc và uống rượu. "Khách quan, xin mời vào
bên trong!"

Thấy người thanh niên trẻ tuổi hướng về tửu lâu đi tới. Gã tiểu nhị khi sớm đã
chờ đợi tại phía ngoài ngay lập tức hướng về người thanh niên trẻ gật đầu khom
lưng cười nói.

Người thanh niên trẻ kia không nói gì, trên mặt chỉ là khẽ lộ ra vẻ tươi cười,
gật đầu, đi theo điếm tiểu nhị ra hướng phía sau tửu lâu đi thẳng đến.

Như Ý tửu lâu không phải là tòa lầu bình thường mà rất lớn, lầu một cũng vô
cùng lớn, gồm gần hai mươi cái bàn lớn, cũng đã có người ngồi đầy. Chỉ cần
nhìn xem cách ăn mặc của họ cùng đao kiếm bên cạnh, thì cũng đủ biết là người
trong giang hồ. Hơn nữa, tất cả đều đang bưng bát rượu uống từng ngụm từng
ngụm. Khi người thanh niên trẻ kia và gã điếm tiểu nhị khi bước vào, những gã
đại hán giang hồ kia ngay cả liếc mắt nhìn xem cũng không có thèm. Họ chỉ lo
cùng đồng bọn uống rượu.

Người thanh niên trẻ nhìn lướt qua mọi người ở lầu một, rồi tiếp tục đi theo
điếm Tiểu Nhị lên thẳng lầu hai.

Lầu hai so với lầu một yên tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa người ở đây cũng không
giống như lầu một, nhìn qua quần áo trang phục cùng binh khí bên cạnh, đại bộ
phận có lẽ cũng là người trong giang hồ, hơn nữa họ đều là nhất lưu cao thủ.

"Khách quan, này lầu hai còn có chỗ, lầu ba cũng có chỗ ngồi. Khách quan người
là ở tại đây hay là còn muốn lên lầu ba, có điều lầu ba thì hơi tốn kém hơn
một chút."
Lúc này, điếm Tiểu Nhị quay lại người thanh niên trẻ phía sau nói.

Người thanh niên trẻ nhìn thoáng qua lầu hai, phát hiện cũng không còn nhiều
chỗ ngồi, liền hướng tiểu nhị nói: "Lên lầu ba!"

Khi người thanh niên trẻ quét mắt nhìn mọi người phía lầu hai, những người đó
cũng đưa mắt nhìn về phía người thanh niên trẻ, trong mắt họ xuất hiện vẻ kỳ
dị.

"Được, xin mời khách quan lên lầu trên." Điếm tiểu nhị nói xong liền đi phía
trước dẫn đường cho người thanh niên.

Trên lâu ba có rất ít bàn ghế, chỉ có bảy bộ mà cũng chỉ một bàn duy nhất gần
cửa sổ còn chưa có người ngồi còn các bàn khác đã có khác.

Người thanh niên trẻ đi thẳng đến cái bàn còn đang trống, đồng thời quay sang
điếm tiểu nhị nói: "Tiểu nhị, cho trước một bầu rượu, thức ăn thì mang sau."
Nói xong liền ngồi xuống, nhìn ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt của
hắn không ngừng đánh giá những người khác trên lầu.

Điếm tiểu nhị kia lên tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.

Khi người thanh niên vừa đặt chân lên lầu thì ánh mắt của mọi người không tự
chủ đều tập trung lên hắn, trong khi ngầm đánh giá ánh mắt họ lộ ra thần sắc
kinh ngạc.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #256