Quái Thú, Sinh Lộ


Người đăng: phithien257

Sau qua khi vượt qua Vạn Tiễn trận, Hàn Lâm càng thêm cẩn thận. Nếu không phải
hắn quá tự tin vào chính mình thì vừa rồi thì trên đùi hắn đã không phải mang
một vết thương đau đớn. Nghĩ lại lúc trước nếu không nén đau mà bám mình vào
đỉnh động thì có lẽ lúc này hắn sớm đã bị mười thanh đao xuyên qua thân và sớm
chết ở Vạn Tiễn trận rồi.

Do đó Hàn Lâm càng phải cẩn thận từng ly từng tý, từng bước, từng bước chân
cũng đều chuyển động một cách nhẹ nhàng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, công
lực trong cơ thể được đề thăng đến cực hạn, nghe ngóng động tĩnh từ bốn phía.
Hắn biết rõ rằng ở cửa quan ải sau càng nguy hiểm trùng trùng... Chính tại
quan ải này hắn phải đối mặt với một quái thú. Tất cả những gì hắn biết đều do
Chu tổng quản nói cho biết. Ý của hắn là không muốn đối diện với quái thú.
Quái thú rất là lợi hại, hắn nghĩ phải làm sao để vô thanh vô tức không làm
phiền đến quái thú nhằm ngấm ngầm vượt quá đệ nhị quan ải.

Hàn Lâm không những vô cùng cẩn thận mà còn chuyển động rất nhẹ nhàng, âm
thanh của bước chân hắn rất nhỏ, do đó sau một thời gian rất lâu cũng không có
làm khinh động đến quái thú. Hàn Lâm chẳng những không có chủ quan, buông lỏng
cảnh giác mà ngược lại hắn càng lúc càng thận trọng, cố gắng sao cho mỗi bước
di chuyển mỗi bước nhẹ hơn.

Đột nhiên, cơ thể của Hàn Lâm dừng lại ở ngay khúc rẽ của sơn động. Nét mặt
hắn thể hiện sự kinh ngạc đến ngây người. Hắn nhìn thẳng về phía trước. Trong
ánh mắt hắn vừa có chút kinh ngạc vừa pha lẫn sự sợ hãi.

Hắn nhìn thấy ở cách khúc quanh của sơn động khoảng chừng khoảng ba, bốn mươi
trượng có một vật khổng lồ nằm án ngữ ở đó. Có thể là do chỗ này tương đối
rộng rãi nên con quái thú chọn nằm ở đó. Con quái thú này gây ấn tượng làm cho
người ta khi mới thấy có cảm giác vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Chân của nó giống
như cây đại thụ, thân thể khổng lồ trông giống như một trái núi nhỏ. Lúc này
thì quái thú còn đang nằm, hai mắt nhắm kín, hai cái răng nanh vô cùng lớn sắc
bén lợi hại đang nhô ra ngoài. Biểu hiện đó càng làm cho người ta thâm phần e
ngại.

“Grừ!” “Grừ!” “Grừ!” …

Chính vào lúc này, từ phía con quái thú bất chợt vang lên những tiếng ngáy lớn
chứng tỏ quái thú đang ngủ say và cũng làm Hàn Lâm giật mình kinh ngạc. Nghe
tiếng ngáy ầm ầm từ con quái thú phát ra, Hàn Lâm vô cùng mừng rỡ, biết rằng
con quái thú này còn đang say sưa giấc nồng.

Đột nhiên, nụ cười mừng rỡ hiện ra trên mặt Hàn Lâm bất chợt biến mất, vì hắn
phát hiện ra rằng lối đi đến động khẩu kia vừa vặn bị thân thể khổng lồ của
quái thú che mất.

Nhìn quanh bốn phía trong chốc lát, Hàn Lâm lúc này chỉ có cười khổ bởi vì hắn
muốn quá quan ải này mà không làm kinh động đến con quái thú kia thì không có
khả năng. Cái động khẩu kia đã bị thân thể khổng lồ của con quái thú ngăn trở
hết chỉ để lộ ra một cái tiểu động rất nhỏ. Nếu hắn có thể nghĩ rằng từ nơi
này dùng hết tốc laực phi qua động khẩu mà không làm kinh động đến quái thú
thì điều đó thật là không thể. Cho dù công lực và khinh công có cao tới đâu,
dù là tuyệt thế cao thủ muốn bay qua đều làm kinh động đến con quái thú kia.
Hàn Lâm ngơ ngác đứng nhìn cái động khẩu đã bị con quái thú kia nẳm chắn mất,
trên mặt bất chợt xuất hiện nụ cười khổ. Mặc dù biết rõ quái thú phi thường
lợi hại, không thể dễ dàng quá quan ải này nhưng hắn không dễ dàng bỏ cuộc.
Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy ở vách đá phía trên đầu của quái thú có
một con bích hổ rất nhỏ dọc theo vách đá chậm rãi đi về phía trước di chuyển.
Con bích hổ cứ di chuyển một chút lại dừng, cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó
lại tiếp tục di chuyển nữa, cứ như vậy, một lát sau, con thú kia đã thuận theo
vách đá ở phía trên của con quái thú theo đó mà đi, trong chớp mắt đã biến mất
không nhìn thấy.

Suố quá trình hắn chăm chú nhìn con bích hổ lướt qua con quái thú để tiến vào
thông đạo ở phía trước, nụ cười khổ sở trên mặt hắn đã biến thành kinh ngạc.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên đỉnh động nhìn. Đột nhiên hắn phi thân lên đỉnh động,
thân thể giống như con bích hổ bám dính vào vách động. Cuối cùng hắn nhìn lại
xem con quái thú có còn đang ngủ không, rồi sau đó Hàn Lâm mới chậm rãi di
chuyển về phía trước.

Tốc độ di chuyển của Hàn Lâm rất là chậm. So với con bích hổ vừa rồi còn chậm
hơn rất nhiều. Bởi vì hắn biết rõ rằng, chỉ cần hắn làm bất cứ một động tác gì
gây tiếng vang thôi thì đều là làm kinh động đến giấc ngủ của con quái thú.
Cho nên hắn càng phải cẩn thận di chuyển hướng về phía trước bò một đoạn rồi
lại dừng một chút quan sát động tĩnh của con quái thú ở phía dưới.

Cứ như thế, đi một chút rồi lại dừng một chút quan sát, trải quan thời gian
rất lâu, Hàn Lâm rốt cục mới lướt qua được thân thể của con quái thú khổng lồ
đang ngăn trở cửa động. Quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng cũng không thấy con
quái thú có động tĩnh gì, Hàn Lâm từ từ tiếp tục di chuyển về phía trước, thêm
được mấy trượng, hắn mới từ đỉnh động nhẹ nhàng cho thân thể rơi xuống. Lúc
này toàn thân hắn đổ ra toàn mồ hôi.

"Cạch!"

Ngay khi Hàn Lâm vừa đặt chân xuống mặt đất thì đột nhiên do rơi trúng phiến
đá và có lẽ do mệt mỏi nên thân thể hơi nặng khiến cho phiến đá kia phát ra
một tiếng vang nho nhỏ. Do sơn động đặc biệt yên tĩnh nên âm thanh rất rõ ràng
và trong trẻo.

Khi tiếng vang đồng thời vang lên, Hàn Lâm đã vận chuyển chân khí đi khắp cơ
thể để phòng ngừa quái thú kia đột nhiên tỉnh dậy. Ai ngờ, sau khi tiếng vang
qua đi, con quái thú kia chỉ có khẽ mở con mắt đỏ như màu máu kia ra. Hai con
mắt còn không có tỉnh ngủ, nó chỉ mở ra một chút rồi nhắm lại liền. Hàn Lâm
còn không có cảm giác được quái thú đã mở mắt. Không khỏi kỳ quái, hắn quay
đầu lại nhìn về phía quái thú. Hắn phát hiện ra quái thú còn đang ngủ, trong
lòng nhất thời mừng rỡ, nghĩ rằng mình vẫn còn may mắn, ngay lập tức ngưng tụ
công lực lao như tia chớp về phía trước.

"Hống!"

Ngay khi Hàn Lâm lao như tia chớp về phía trước thì đồng thời con quái thú đột
nhiên gầm vang một tiếng rất lớn. Âm thanh khiến cho sơn động cảm thấy lay
động. Cơ thể khổng lồ của quái thú vụt đứng lên. Hai mắt đỏ ngàu chớp động
nhắm hướng Hàn Lâm lao đến. Tốc độ thật là khủng khiếp.

Tưởng rằng với thân thể của quái thú khổng lồ nặng nề vô cùng, hơn nữa trong
một động khẩu nhỏ, không thể tưởng tượng nổi quái thú có tốc độ kinh hồn như
vậy.

Khi Hàn Lâm nghe được tiếng kêu lớn của quái thú thì hắn đã biết có chuyện
không ổn xảy ra, ngay lập tức đề thăng công lực của mình lên đến cực hạn, đột
nhiên tăng tốc cơ thể đã vọt ra ngoài trượng để lại đằng sau một cái tàn ảnh.

"Hống!"

Khi Hàn Lâm tăng tốc đến cực điểm thì đồng thời con quái thú kia lại rống to
thêm một lần nữa, tốc độ lần này càng kinh người hơn. Cánh tay phải trông
giống như thân cây cổ thụ lớn kia đập đập vào đất hướng về phía trước nhanh
chóng bay vút đến chỗ của Hàn Lâm.

Trong lúc Hàn Lâm đang lao vút đi thì trong lòng lại càng thất kinh, căn bản
là không thể tưởng tượng rằng con quái thú lại nhanh đến mức độ như vậy. Còn
không kịp để hắn giật mình, chỉ chốc lát đã truyền tới sau lưng hắn những
loạt kình phong sắc bén. Kình phong còn chờn vờn cách lưng Hàn Lâm chừng vài
thước thì sau lưng của Hàn Lâm đã cảm thấy như bị kình phong đả thương gây ra
đau đớn khôn tả.

Hàn Lăng tốc càng kinh hãi cố gắng tăng tốc hướng về phía trước mà lao tới,
đồng thời vội vàng xoay người lại, vận toàn thân công lực cử chưởng nghênh
hướng về cánh tay phải to giống như cây đại thụ chống đỡ.

"Bình!"

Một tiếng nổ vang trời. Những luồng kình khí cường đại khủng khiếp của một
người và một quái thú giao nhau tạo nên một tiếng nổ thật lớn khiến cho đất
cát bay lên mù mịt. Cả sơn động dường như chấn động. Lúc này, thân thể của Hàn
Lâm giống như chiếc lá đang bị cuốn đi trong cơn gió lốc, nhanh chóng bay vút
ra khỏi động, trong chớp mắt đã biến mất ở sơn động phía trước.

Quái thú thấy hàn Lâm đã phi vút ra khỏi động thì không có tiếp tục đuổi theo
nữa mà đột nhiên xoay người lại, hướng hai con mắt đỏ rực chứa đầy hung quang
nhìn về phía trong động. Chính tại nơi quái thú vừa nằm, không biết tự bao giờ
đã xuất hiện một bóng người, đó chính là Ẩn Thiên các – Các chủ Hàn Thiên
Hành. Tất cả những việc xảy ra vừa rồi Hàn Thiên Hành đều nhìn thấy hết tất
cả. Hắn vô cùng kinh ngạc về sự thông minh và tài trí của đứa con mình.

Con quái thú kia nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Hành. Đột nhiên hai con mắt đang
đỏ ngàu như máu mang đầy hung quang từ từ dịu xuống, ánh mắt chậm rãi biến
đổi thành ôn thuận, sau đó hướng về phía Hàn Thiên Hành lắc đầu.

“Về chỗ của ngươi ngủ đi.“ Hàn thiên Hành nhìn vào con quái thú, đột nhiên cất
tiến nói. Khi con quái thú nghe được tiếng của Hàn Thiên Hành nói thì nó trở
nên nhu thuận, liền trở lại vị trí ban đầu và nằm ở đó, ừ từ nhắm hai mắt lại.

Hàn Thiên Hành thoáng nhìn qua con quái thú, sau đó mới chuyển mình hướng vào
động bên trong bay vút đi.

Con quái thú này chính là một loài thần thú, cách đây hai mươi năm, khi Hàn
Thiên Hành xông qua quan ải này, tiến vào Ẩn Thiên các đã gặp. Không biết Thần
thú này đã canh giữa chỗ này bao nhiêu năm nhưng mà mỗi lần thay đổi Các chủ
đều phải xông qua nơi này. Đương nhiên là Thần Thú nên nó nhất định có trí
nhớ, do đó có thể nhận ra Hàn thiên Hành và ngoan ngoãn nghe lời ông.

Lại nói đến Hàn Lâm, sau khi bị quái thú đánh bay khỏi động, thân ảnh của hắn
nhanh chóng vô cùng lao vút ra ngoài. Song chưởng lại càng tê dại, từng đoạn
từng đoạn đều đau đớn khôn cùng, chân khí toàn thân cơ hồ đã bị quái thú đánh
tan, muốn vận chyển công lực để dùng cơ thể lại nhưng vô luận thế nào cũng
không thể dùng được, trên vẻ mặt của hắn lại lộ ra nụ cười khố nhọc.

"Bịnh!"

Thân thể của Hàn Lâm rốt cục rơi xuống dưới kêu bịch một tiếng ở phía trên cửa
động khẩu.

Hàn Lâm thật khó khăn lắm mới từ từ leo lên trên mặt đất. Hắn chỉ cảm thấy
toàn thân đau đớn vô cùng, đặc biệt khí huyết trong cơ thể lúc này càng bốc
lên không ngừng. Hai cánh tay của hắn dường như không có cách nào nhúc nhích
cử động được.

Hàn Lâm vội vàng ngăn chặn khí huyết đang bốc lên trong cơ thể, đưa mắt nhìn
bốn phía đánh giá tình hình. Chính tại lúc này, mặc những cơn đau đớn không
thể nhịn được từ toàn thân lan truyền đến hắn tiếp tục hướng vào phía trong
động đi, nên tuyệt nhiên không có chú ý tới bóng dáng của Hàn Thiện Hành đang
ẩn ở nơi xa xa.

Hàn Lâm nặng nề kéo lê đôi chân, cố gắng nén những đau đớn ở bên trong người,
hướng về phía trước đi tới. Chỉ trong chốc lát hắn đã đi tới cuối đường trong
động. Cái xóa khẩu này phân chia làm hai hướng, đều trông không có gì khác
biệt so với động khẩu trước.

Hàn Lâm đứng ở trước cửa xóa khẩu, có chút nghi hoặc nhìn về phía hai sơn động
, không biết nên đi về phía nào . Đột nhiên, ánh mắt của Hàn Lâm dừng lại
trên vách đá của xóa khẩu đối diện, Hắn nhìn thấy trên vách đá có ghi bốn chữ
lớn khiến cho người ta giật minh kinh hãi:
“Sinh Tử Chi Môn“

“Chẳng lẽ đây là quan ải thứ ba, sinh lộ hay tử lộ?“ Hàn Lâm nhìn lại hai con
đường một lần nữa, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện ra điều gì khác biệt,
nhịn không được lẩm bẫm nói: “Ta lực chọn con đường nào đây? Rốt cuộc con
đường nào mới thông tới Ẩn Thiên các đây?“

Trong khi Hàn Lâm đang thì thào tự nói với mình thì hai con mắt không ngừng
quan sát bốn phương tám hướng, muốn tìm ra được chính xác con đường nào là
sinh lộ dẫn đến Ẩn Thiên các.


Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành - Chương #254