Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
“Cái gì?” Hàn Ngọc Phượng sau khi nghe lời nói của Tiểu Bàn, lập tức lắp bắp
kinh hãi, vội vàng hỏi: “Ngay cả thiên kim chưởng viện cũng tham gia Đại Bỉ
lần này?”
“Đúng vậy, không chỉ Hồng Ảnh, ngay cả những đứa con của các đại nhân vật
khác, chỉ cần ở tiên thiên cảnh giới, hơn nữa đạt được tầng thứ mười, đều phải
tham gia Đại Bỉ lần này, hơn nữa bọn họ đều bị nghiêm lệnh nhất định phải lấy
được một trong mười thành tích đầu.” Tiểu Bàn nghiêm túc nói: “ Cho nên lần
cạnh tranh này cực kỳ kịch liệt, những đứa con của các đại nhân vật này trên
tay đều có thượng phẩm pháp khí, hơn nữa bọn họ một đám tâm cao khí ngạo,
không để ai trong mắt, nói không chừng gặp phải ai tâm tình không tốt, cũng sẽ
bị đả thương. Cho nên ta cho rằng tốt nhất tỷ không cần tham dự vào trong đó!”
“Nếu thật như thế, đương nhiên ta tốt nhất là rời xa những tên đó, nhưng vấn
đề là, tại sao lại như vậy?” Hàn Ngọc Phượng khó hiểu hỏi : “Những lần trước,
không phải bọn hắn đều không tham gia sao?”
Phải biết rằng, cái gọi là Huyền Thiên biệt viện mười năm Đại Bỉ, bất quá
chính là khảo nghiệm đệ tử cấp thấp mà thôi, tất nhiên nếu thành tích tốt
người đó sẽ có cơ hội tiến vào nội môn, hơn nữa sẽ được thưởng những thứ xa
xỉ. Nhưng những thứ kia, đối với đệ tử bình thường tất nhiên là rất thích thú,
tuy nhiên căn trong mắt của nội môn đệ tử bản chỉ là phế vật.
Trên thực tế, phần thưởng này chủ yếu là cấp cho những đệ tử bình thường một
cơ hội, cho nên, đã âm thầm yêu cầu là nội môn đệ tử không được tham gia trong
đó. Mà ngay cả Hồng Ảnh, cơ hồ muốn cái gì có cái đó, theo như bình thường hẳn
là không tham dự việc này, nếu nàng tham gia, chỉ có thể bị người ta chê cười.
Thật giống như một kẻ có tiền và một tên khất cái cùng nhau ăn xin, đúng là
một hành vi dọa người. Cho nên Hàn Ngọc Phượng mới vạn phần khó hiểu.
Tiểu Bàn hơi do dự, cuối cùng nói: “Trong môn phái chúng ta sẽ tuyên bố ra
ngoài, Đại bỉ trăm năm lần này, chỉ muốn cấp cho đệ tử bình thường một cơ hội,
còn những thứ khác thì vẫn bình thường”
“Tuyên bố ra ngoài?” Hàn Ngọc Phượng nghe xong nhãn tình sang lên, vội vàng
nói: “Vậy hiển nhiên còn có tin tức bên trong? Ngươi có phải nghe được chút gì
đó không?”
“Ân” Tiểu Bàn gật gật đầu, nói: “Tháng trước trong lúc chưởng viện phu nhân
dạy ta phương pháp luyện chế Bích Hỏa thần lôi, phu nhân từng nói với ta việc
này. Phu nhân muốn tận lực cho ta tranh thủ tiến trước, bởi vì trong đó có cất
giấu một đại cơ duyên.”
“Đại cơ duyên? Có thể nói cho ta không?” Hàn Ngọc Phượng lập tức tò mò nói.
“Việc này” Tiểu Bàn có chút khó xử nói: “Việc này là thượng tầng cơ mật, phu
nhân không cho ta tùy tiện nói cho người ngoài.”
“Mập mạp chết tiệt, người ta cái gì cũng cho ngươi hết rồi, ngươi còn cho ta
là ngoại nhân à?” Hàn Ngọc Phượng lập tức vặn vẹo thân hình như rắn nước cuốn
lấy Tiểu Bàn, sau đó u oán nói: “Ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?”
Tiểu Bàn bị nàng cuốn lấy cũng không có biện pháp, đành phải cười khổ nói:
“Được rồi được rồi, dù sao việc này không ít người biết, thêm một người cũng
không nhiều, nhưng là, tỷ đừng có đi ra ngoài nói bừa, nếu như bị phu nhân
biết ta tiết lộ tin tức ra ngoài, ta chắc không còn mặt mũi gặp người.”
“Yên tâm đi, ta cũng không phải là nữ nhân nhiều chuyện.” Hàn Ngọc Phượng vội
vàng nói.
Đối với điểm này, Tiểu Bàn vẫn rất tin Hàn Ngọc Phượng. Hai người quan hệ cơ
mật nhiều năm, bên ngoài một chút bóng gió cũng không có. Có thể thấy được
miệng Hàn Ngọc Phượng kín bao nhiêu. Trên thực tế, làm công chúa của một nước,
nàng cũng không phải là một cái bình hoa, trừ bên ngoài có chút ngịch ngợm,
tâm kế thì phi thường trầm ổn. Cho nên Tiểu Bàn đem cái bí mật không phải đặc
biệt quan trọng nói cho nàng, coi như là làm sâu sắc tình cảm của hai người.
Thì ra, trong lúc Tiểu Bàn tu luyện Bính Hỏa thần lôi, chưởng viện phu nhân
nói cho hắn một cái bí mật vô cùng trọng yếu, phía sau Đại Bỉ lần này, còn
quan hệ đến một loại linh quả.
Loại này tên là Huyên Linh Quả, chỉ có Thương Mang Sơn mới có nhưng cực kỳ
thưa thớt. Trăm vạn dặm Thương Mang sơn cũng chỉ có bảy tám cây Huyền Linh
Quả, sinh trưởng ở một chỗ bí mật.
Huyền Linh Quả sở dĩ trọng yếu, bởi vì nó có khả năng cường đại năng lực, mở
rộng cùng gia cố kinh mạch tu sĩ. Phải biết rằng, tu sĩ trong lúc tu luyện,
toàn bộ linh khí đều phải vận hành theo kinh mạch, kinh mạch càng dẻo dai kiên
cường hay là rộng lớn, linh khí đi qua cũng càng nhiều, trực tiếp quyết định
tốc độ tu luyện của một người
Căn cứ theo tính toán, Huyền Linh Quả đối với tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ và trên
Trúc Cơ hoàn toàn không có hiệu quả. Nhưng đối với tu sĩ cảnh giới tiên thiên
lại có thể mở rộng kinh mạch một phần mười, hơn nữa gia tăng cường độ thêm ba
thành. Kết quả như vậy, khiến cho tốc độ tu luyện tăng thêm 2 thành, nói cách
khác, ban đầu tu luyện 100 năm lấy được thành tựu, hiện tại chỉ cần 80 năm là
có thể đạt được.
Phải biết rằng, tu sĩ càng tu luyện về sau, nhất là sau cảnh giới Kim Đan,
động một tí là tu luyện trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới có thể thăng cấp,
mà 2 thành giúp cho bọn họ tiết kiệm thời gian rất nhiều, chính là lấy trăm
năm để tính. Khi thọ nguyên sắp hết thì có thể nhờ vào 2 thành này mà thăng
cấp, do đó kéo dài thêm mấy trăm năm thọ nguyên.
Mà đó chỉ là công hiệu của một khỏa Huyền Linh Quả, nghe nói, loại quả này có
thể ăn nhiều nhất 3 quả, tuy rằng hiệu quả mỗi lần càng suy yếu, nhưng cũng có
chút trợ giúp.Nghe nói, sau khi phục dùng tam khỏa Huyền Linh Quả công hiệu có
thể đạt tới 3 thành.
Mặt khác, trực tiếp dùng Huyền Linh Quả, mặc dù đối với tu sĩ cấp cao là vô
dụng, nhưng nếu làm phụ liệu luyện đan, lúc luyện chế linh đan, nghe nói cũng
có trợ giúp nhất định.
Hiển nhiên, bảo bối như vậy thì có ai mà không thèm muốn. Cho nên, từ khi bị
người ta phát hiện lần đầu tiên, đã dẫn phát lên các cuộc tranh đấu, cuối cùng
lan đến Thương Mang Sơn. Bất luận chính tà toàn bộ tu sĩ đều điên cuồng.
Trận đại chiến này duy trì nhiều năm, nhiều Nguyên Anh tu sĩ vẫn lạc trong lúc
chiến đấu, về phần Kim Đan cùng Trúc Cơ tu sĩ, thương vong chỉ sợ là trên vạn.
Cuối cùng song phương mười mấy đại môn phái đều bị thương vong trầm trọng,
không thể không ngồi xuống đàm phán giải quyết phân tranh.
Mà kết quả chính là, cây Huyền Linh Quả do chính tà song phương cùng nhau
trông coi. Về phần Huyền Linh Quả, thật sự là không có biện pháp phân phối
tốt, mười mấy môn phái quan hệ phức tạp, hơn nữa kéo bè kéo cánh, căn bản
không có khả năng cho ra kết luận nhất trí.
Huống hồ, Huyền Linh Quả trăm năm mới ra trái, mỗi lần số lượng đều không
giống nhau, bọn họ cũng không thể mỗi trăm năm lại khắc khẩu phân phối một lần
sao?
Vì thế, bất đắc dĩ các phái đành phải chọn dùng một phương thức phân phối mới
lạ này