Nội Môn Đại Bỉ


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“ Hắc hắc, không để ý đến các người nữa, con đi chơi đây” Nói xong, Hồng Ảnh
liền bước lên Đạp Vân Sáp Sí Hổ, cả người hóa thành một đạo lưu quang bay đi,
nhưng vẫn không quên quay lại hô một câu “ Bàn ca ca, Bàn ca ca, huynh mau
đuổi theo muội a, mau tới, mau tới đi”

Hồng Ảnh đương nhiên là có thể muốn đi thì đi, thích ở thì ở, bất quá Tiểu Bàn
lại không thể tùy tiện như vậy, chỉ đành cười khổ nhìn hai vợ chồng chưởng
viện, xin ý kiến của bọn họ.

Chưởng viện thái độ vô cùng tiêu sái, trực tiếp cười to nói “ Tiểu tử ngốc,
còn không mau đuổi theo?”

“Hắc hắc, đệ tử đi đây” Tiểu Bàn lúc này mới cười một tiếng, sau đó liền bước
lên ĐạpVân Sáp Sí Hổ bay đi.

Chờ cho đến khi cả hai biến mất, chưởng viện vuốt râu, cười khổ nói “ Tiểu Bàn
Đôn này thật không ngờ lại giống phụ thân của hắn đến vậy, vừa nhận nhân tình
của chúng ta liền nghĩ cách trả lại. Nàng trước đó dạy cho hắn Bính Hỏa Thần
Lôi thì hắn bây giờ lại tặng cho Hồng Ảnh một con Đạp Vân Sáp Sí Hổ, thật là
sòng phẳng”

“Cái này gọi là có khí khái, nếu đổi là người khác chỉ vì muốn có quan hệ với
chúng ta thì ta cũng chẳng để ý. Bất quá hài tử này lại không quan tâm chuyện
hơn thua, thật sự rất hợp ý muội” Chưởng viện phu nhân gật gật đầu nói.

“Ân, ta cũng vậy, cũng rất thích tính tình của hắn” Chưởng viện mỉm cười nói “
Chỉ mong rằng sau này hắn có thể đi xa hơn cha hắn.”

Nói xong, vợ chồng chưởng viện nhìn nhau cười, sau đó cầm tay nhau bước vào
trong phòng.

.............................

Cưỡi Đạp Vân Sáp Sí Hổ uy mãnh, hơn nữa lại có mỹ nữ tuyệt sắc phụng bồi, tư
vị này thật là không tồi a. Mà Tiểu Bàn hôm nay lại có may mắn như vậy suốt
mấy canh giờ, đến khi ánh trăng đã lên cao, hắn mới lưu luyến tiễn Hồng Ảnh về
chỗ phương viện của vợ chồng chưởng viện.

Hai người lúc chia tay, tuy yên lặng không nói gì, nhưng đều cảm thấy dường
như mình đang hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Đó là một loại cảm xúc vô
cùng mới mẻ, ngay cả Tiểu Bàn tuy đã ngoài hai mươi tuổi, đối với tình trường
cũng đã trải qua khá thành thục nhưng lần này vẫn không nhịn được hồi hộp.

Khi nhìn thấy bóng hình của Hồng Ảnh dần biến mất, Tiểu Bàn dường như cảm giác
thấy trong lòng mình đang mất đi một thứ gì đó. Mang theo cảm xúc phức tạp,
Tiểu Bàn đi về U Vân tiểu trúc.

U Vân Tiểu Trúc mặc dù tên là tiểu, nhưng trên thực tế lại chiếm diện tích đến
hơn mười mẫu, trong viện có cả cổ thụ ngàn năm, giả sơn, trì ngư. Ở giữa là
một cao lâu hoa lệ cao ba tầng.

Đối với nơi này, Tiểu Bàn tự nhiên là vô cùng quen thuộc. Khi hắn lên sáu
tuổi, đây chính là nơi gia đình ba người nhà hắn ở. Nơi này đối với hắn có rất
nhiều kỷ niệm tốt đẹp thời ấu thơ.

Được trở về chốn cũ khiến cho Tiểu Bàn vô cùng xúc động, thậm chí khiến cho
hắn quên đi sự tình của Hồng Ảnh. Mang tâm tình phức tạp, Tiểu Bàn dùng ngọc
phù của môn phái mở dần từng đạo cấm chế ở U Vân Tiểu Trúc, cuối cùng mới đi
vào được mật thất ở dưới.

Nơi này vốn trước kia là nơi cha mẹ của Tiểu Bàn lưu giữ của cải, mà bây giờ
lại bị tên tu sĩ Kim Đan Chương Hành Vũ chiếm dụng, đương nhiên, dựa theo mệnh
lệnh của chưởng viện thì tất cả nơi này hiện tại đã thuộc về Tiểu Bàn.

Chương Hành Vũ trước kia đương nhiên là đã bày ra trùng trùng cấm chế, tuy
nhiên sớm đã bị chưởng viện phái người toàn bộ phá hết, vì thế nơi này hiện
tại tuyệt đối an toàn. Cho nên Tiểu Bàn mới không e dè gì cả, đi tới kiểm kê
vật phẩm.

Tên Chương Hành Vũ này không hổ là Kim Đan đệ tử phụ trách ngoại môn sự vụ,
mấy năm nay quả thật cũng thu nhập không ít. Tại gian mật thất này, Tiểu Bàn
gặp được rất nhiều đồ vật, bình bình, lọ lọ đan dược cũng có đến mấy trăm
bình, các loại linh thạch có hơn mười vạn, trong đó khoảng bốn, năm vạn là
trung phẩm linh thạch, còn có rất nhiều tài liệu cùng pháp khí, bất quá cũng
chỉ có chút mã ngoài, không lọt được vào mắt của Tiểu Bàn.

Sau khi xem hết mật thất, Tiểu Bàn không chịu được có chút thất vọng tự nhủ “
Cộng lại bất quá cũng chỉ là một trăm ngàn linh thạch, còn không bằng số lẻ
của ta, thật là khó tin a”

Đương nhiên, Tiểu Bàn tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng vẫn vô cùng
cao hứng. Dù sao thì đây cũng đều là tiền của phi nghĩa tự nhiên lấy được, hơn
nữa giá trị của nó cũng đủ để khiến Tiểu Bàn vui mừng.

Khi Tiểu Bàn đang định kiểm kê một chút thì bỗng nhiên hắn cảm giác được có
người bên ngoài tác động vào cấm chế, hẳn là có khách nhân bái phỏng, Tiểu Bàn
liền không dám chậm trễ, vội vàng bay ra ngoài, vừa hay nhìn thấy một bạch y
mỹ nữ, tóc dài phiêu lãng, vẻ mặt mỉm cười nhìn hắn. Dáng người cao gầy, dung
mạo quen thuộc kia không phải là Hàn Ngọc Phượng sao?

Vừa thấy giai nhân đang đêm đến bái phỏng, nhãn tình của Tiểu Bàn nhất thời
sáng lên, đồng thời một cỗ nhiệt khí từ tiểu phúc truyền lên.

“Rống” Tiểu Bàn lập tức gầm lên một tiếng như dã thú, sau đó trực tiếp tiến
lên, đem giai nhân thô bạo ôm vào ngực, sau đó vọt vào bên trong U Vân Tiểu
Trúc.

Sau đó, không khí vốn yên tĩnh liền bị từng tiếng thở gấp, rên rỉ bao phủ,
không gian tràn ngập xuân ý.

............................

Một lúc sau, Tiểu Bàn ôm Hàn Ngọc Phượng thoải mái nằm ở tầng cao nhất trong U
Vân Tiểu Trúc, hắn một bên vỗ về, chơi đùa,một bên cười híp mắt nói “ Sư tỷ,
bình cảnh của tỷ có phải có đột phá không?”

“Không có” Hàn Ngọc Phượng nhắc tới việc này liền không nhịn được, uể oải nói
“ Đây mới chỉ là thập trọng thiên mà đã khó khăn thế này, nếu như sau này là
Trúc Cơ, thậm chí là Kết Đan thì biết phải làm sao?”

“Không nên gấp, từ từ rồi nó sẽ đến, ta tin tỷ sẽ thành công” Tiểu Bàn khích
lệ nói.

“Nhưng cũng đã hơn nửa năm, mà ngay một chút tiến triển cũng không có” Hàn
Ngọc Phượng bực bội nói.

“Ân“ Tiểu Bàn nghe xong, dường như suy nghĩ một chút, nói “ Một khi đã như
vậy, tỷ hãy tạm thời đình chỉ tu luyện, có khi nửa năm sau sẽ có đột phá.”

“Cái gì? Ngươi có bị bệnh không? Không giúp ta thì thôi, lại còn bắt ta chờ
nửa năm gì nữa?” Hàn Ngọc Phượng không phục nói “ Ngươi, tên mập mạp này,
ngươi có còn chút lương tâm không vậy?”

“Hãy nghe ta nói đã” Tiểu Bàn bất đắc dĩ cười khổ nói “ Ta sở dĩ bảo tỷ tạm
dừng tu luyện là vì sau nửa năm nữa sẽ tiến hành tổ chức Đại Bỉ mười năm mới
có một lần a. Phải biết rằng Đại Bỉ sẽ phân ra ba tầng để tỷ thí, nếu tỷ hiện
tại tiến vào thập tầng trọng thiên cảnh giới thì khi đó nhất định sẽ phải đối
mặt với thập nhất thậm chí là thập nhị hoặc thập tam trọng thiên cao thủ.
Nhưng nếu tỷ không thăng cấp thì với cửu trọng thiên này, tỷ thật sự rất có hy
vọng đoạt được giải nhất ở tầng dưới.”

“Cái này” Hàn Ngọc Phượng nghe xong, khẽ cau mày nói “ Cho dù có thắng được
Đại Bỉ thì tiền thưởng cũng không bù lại được thời gian trậm chễ a, Từ khi
giao đi Ngũ Hành Linh Quáng, ngươi nghĩ rằng ta với ngươi còn thiếu linh thạch
sao?”

“Đây không phải là vấn đề linh thạch mà là ta lo cho tỷ” Tiểu Bàn nghiêm nghị
nói “ Ta chỉ sợ sau khi tỷ thăng cấp, lúc tỷ thí sẽ bị người khác đánh trọng
thương.”

“Không đến mức như thế chứ? Bên trong Đại Bỉ đâu được phép đả thương người,
hơn nữa, chỉ vì một chút phần thưởng nhỏ nhoi, cũng không đáng phải liều mạng
a?” Hàn Ngọc Phượng kỳ quái nói.

“Bình thường thì đúng là như thế, nhưng bây giờ đã có chút bất đồng” Tiểu Bàn
nghiêm nghị nói “ Mười người được bài danh đứng đầu sẽ được trọng thưởng đặc
biệt, thậm chí ngay cả vợ chồng chưởng viện cũng xuất quan, chỉ vì mong nữ
nhân của họ có thể tiến vào thập cường.”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #90