Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Đối mặt với một đám người điên liều mạng như thế Tiểu Bàn ngay cả dự tính đi
ra đều không dám. Hắn biết đối phương hiện tại là điên cuồng lần chót, chỉ cần
hắn xuất hiện, bọn họ dù có liều mạng cũng muốn kéo mình theo. Lại cũng sắp
đến Huyền Thiên Quán, đến lúc đó tự nhiên có Thanh Phong Tử đứng ra xử lý bọn
họ, Tiểu Bàn cũng lười liều mạng cùng những kẻ đó.
Cho nên hắn chỉ vận dụng pháp lực điều khiển đại thiết chung bay đi, chuyện
khác một mực không quản, thích bắn thế nào thì cứ bắn đi!
Trong tình hình đó, bốn người kia không khác gì đứng trước một tấm bia sống,
tất nhiên là tận tình tấn công, liệt hỏa, hàn băng, thiểm điện, kiếm quang
giống như nước lũ, không ngừng bắn lên đại thiết chung, từng khối huyền thiết
bị đánh rơi, khắp bề mặt mấp mô, còn có vết kiếm xen kẽ ngang dọc, thê thảm
đến không đành lòng.
Sau đó, dù bị bốn vị tu sĩ dày vò đến đâu, đại thiết chung vẫn vững vàng như
Thái Sơn, ngoan cường bay về phía trước. Mà bên trong bổn mạng không gian của
mình, Tiểu vẫn thảnh thơi như cũ, vừa uống trà pha từ ngũ hành tinh thủy để bổ
sung pháp lực, vừa nhấm nháp Vô nhãn ngư, vừa cười ha hả hô lớn: “Nhân sinh
tươi đẹp a!!!!” :61: :61: :61:
So với Tiểu Bàn thảnh thơi, bốn tu sĩ bên ngoài lại mồ hôi rơi như mưa, ngắn
ngủn hai ba chục phút bọn họ cơ hồ đã hao sạch hết pháp lực, thế nhưng đại
thiết chung đối diện vẫn vững vàng y như cũ. Mà quan trọng nhất là vẫn không
hề ép được Tiểu Bàn chui ra, dù cho bọn họ tấn công bất kỳ bộ vị nào của đại
thiết chung cũng đều không thấy bóng dáng của Tiểu Bàn. Theo thời gian trôi
qua, càng ngày càng gần Huyền Thiên Quán, bốn người kia đang sắp gấp đến phát
điên.
Tu sĩ cầm quạt hơi cắn răng, một lần nữa lấy ra Long Thủ Oanh Thiên Pháo, nổi
điên hét lên :”Dù cho hỏng khẩu pháo này, ta không tin cũng không giết chết
được ngươi !”
Nói rồi gã đột nhiên lấy ngọc hồ lô ra, đem toàn bộ số Địa Hỏa Thần Lôi bên
trong đổ hết vào, tiếp đó ngắm chuẩn đại thiết chung chuẩn bị bắn.
Nhìn thấy vậy Tiểu Bàn cũng không nhịn được biến sắc mặt. Bởi vì hắn biết,
Long Thủ Oanh Thiên Pháo không chỉ có thể bắn một phát mà còn có thể bắn liên
tiếp. Chỉ có điều nếu cùng lúc bắn nhiều khỏa Địa Hỏa Thần Lôi sẽ tạo thành hư
hỏng rất lớn đối với thân pháo, mà hư hỏng này là không thể chữa được, cho nên
trong tình huống bình thường sẽ không ai làm như vậy, dù là vạn bất đắc dĩ
cũng chỉ là nhiều hơn một hai khỏa thần lôi, khẳng định sẽ không để Long Thủ
Oanh Thiên Pháo bắn nhiều hơn bốn khỏa thần lôi cùng một lúc. Bởi vì hậu quả
của việc làm đó rất có thể sẽ khiến Long Thủ Oanh Thiên Pháo hỏng ngay lập
tức.
Nhưng nhìn thấy gã tu sĩ cầm quạt vừa đổ vào tổng cộng năm khỏa thần lôi, nếu
bắn ra sau khi được Long Thủ Oanh Thiên Pháo gia trì kém không nhiều cũng
tương đương với năm mươi khỏa thần lôi đồng thời nổ tung. Mà lại, lần này nổ
tung không phải nhằm vào phía bên ngoài đại thiết chung mà là nhằm vào phía
miệng chuông. Chỉ sợ một kích chó cùng rứt giậu này thậm chí có khả năng đạt
tới uy lực một kích của Nguyên Anh kỳ cao thủ mất. Đến lúc đó đại thiết chung
có thể chịu đựng được hay không Tiểu Bàn cũng khó mà đoán được.
Vạn nhất nếu không đỡ được, đại thiết chung hỏng không sao nhưng nếu bổn mạng
pháp bảo bên trong cũng tiêu thì hắn chắc phát cuồng mất. Rốt cuộc toàn bộ tài
sản của hắn đều để hết trong bản mạng không gian này, một khi mất đi lập tức
hắn sẽ quay về cái máng lợn, lần nữa biến thành tiểu tử một xu không dính túi,
không chỉ không thể luyện Mậu Thổ Thần Lôi mà thậm chí ngay cả tiền mua đan
dược cũng chỉ có thể kiếm dần dần.
Tiểu Bàn sớm đã nhấm nháp mùi vị phú quý tự nhiên là không nguyện ý quay về
thời kỳ trước kia, nhưng bấy giờ hắn cũng không dám đi ra, bởi vì người ta đã
chuẩn bị kỹ càng, nếu xông ra càng khiến đối phương quyết tâm phát xạ, chẳng
có gì khác nhau cả.
Cho nên Tiểu Bàn cũng lâm vào cảnh khó xử, không ra thì sợ bổn mạng pháp bảo
bị hỏng, nếu ra cũng không làm được chuyện gì, phải làm thế nào mới tốt a ?
Đang lúc Tiểu Bàn gấp đến đầy đầu mồ hôi, tu sĩ cầm quạt đang chuẩn bị phát xạ
cũng chợt dừng lại, sau đó mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía trước, cả người đều
ngây ra.
Tiểu Bàn ở trong bản mạng pháp bảo thông qua thần thức nhìn thấy cảnh đó liền
vui mừng hết sức, đồng thời cũng kỳ quái vì sao đối phương lại ngừng lại vào
đúng lúc này, vội vàng hiếu kỳ dùng thần thức nhìn theo hướng ánh mắt của gã
tu sĩ cầm quạt. Vừa nhìn cũng khiến Tiểu Bàn mừng rỡ khôn xiết.
Thì ra, không biết từ lúc nào, một vị đạo sĩ trung niên, áo xanh bay bay đang
cưỡi lên một thanh kiếm tỏa thanh sắc, im lặng bay tới chiến trường. Từ việc
đối phương chỉ nháy mắt đã có thể từ nơi xa xuất hiện đến đây đã có thể thấy
thực lực người này cường đại đến đâu.
Mà mấu chốt nhất chính là Tiểu Bàn quen người đó, hắn chính là sư bá của Tiểu
Bàn, quán chủ Huyền Thiên Quán, Thanh Phong Tử.
Thì ra, Thanh Phong Tử vốn đang ở trong hang núi thanh tu, hốt nhiên bỗng cảm
giác được cách vài trăm dặm mơ hồ truyền đến từng trận linh khí dao động cực
lớn. Với kiến thức của hắn tất nhiên liền nhận ra đó là có tu sĩ đang chiến
đấu.
Phải biết, Huyền Thiên Quán bao trùm cả Lam Nguyệt quốc, toàn bộ quốc gia đều
là địa bàn của hắn, án theo luật bất thành văn của tu chân giới, nếu bất kỳ tu
sĩ nào dám khai chiến trong địa bàn của người ta đều là chuyện rất thất lễ. Là
người phụ trách do Huyền Thiên biệt viện phái tới đây phụ trách, Thanh Phong
Tử nếu đã cảm giác được có người chiến đấu, lại thêm theo trình độ chiến đấu,
những thủ hạ Tiên Thiên tu sĩ của hắn đều không thể xen vào, nên đương nhiên
hắn đành phải tự thân đi ra ngoài kiểm tra, rốt cuộc việc này quan hệ đến tôn
nghiêm của Huyền Thiên biệt viện nên không thể qua loa được.
Vài trăm dặm khoảng cách đối với tu sĩ đã đạt đến Trúc cơ hậu kỳ như Thanh
Phong Tử mà nói chỉ là trong nháy mắt. Kết quả hắn vừa tới lập tức ngây ra,
bốn gã tu sĩ Trúc cơ vây công một cái huyền thiết chung, cơ hồ đã dùng hết mọi
thủ đoạn, thậm chí một gã còn lấy ra Long Thủ Oanh Thiên Pháo khiến ngay chính
cả Thanh Phong Tử cũng không nhịn được phải giật mình.
Mà tu sĩ cầm quạt sửng sốt bởi vì trên đạo bào của Thanh Phong Tử có thêu tiêu
chí của Huyền Thiên Quán, lại thêm tu vi cường đại mà đối phương thể hiện ra
khiến hắn vừa nhìn đã biết vị này tuyệt đối là quán chủ Thanh Phong Tử của
Huyền Thiên Quán.
Mấy người bọn họ sở dĩ liều chết cũng phải giết chết Tiểu Bàn, không chỉ là vì
báo thù cho sư đệ mà chủ yếu nhất là giết người diệt khẩu, không để lộ ra việc
bốn người bọn họ đuổi giết người của Huyền Thiên Quán. Thế nhưng hiện tại thì
tốt rồi, gã mập chết bầm còn chưa giết được mà quán chủ Huyền Thiên Quán của
người ta đã xuất hiện. Hết thảy nỗ lực đều hóa thành bọt nước mà còn mang đến
họa diệt môn cho cả phái, đối mặt tình huống như thế gã tu sĩ cầm quạt cũng
không khỏi ngây ra. Ba tu sĩ kia cũng không hơn là mấy, đều không biết nên làm
thế nào mới là tốt nhất.
Sau khi Thanh Phong Tử tới nơi, lập tức nhận thấy tình hình khác thường, tuy
lão không nhận ra đại thiết chung của Tiểu Bàn nhưng có thể nhận ra trong thần
sắc của đám người kia biểu lộ cực kỷ hoảng sợ, có lẽ trong đó có gì mờ ám