Sư Bá Tới Cứu


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Nghĩ vậy, Thanh Phong Tử lập tức đề cao cảnh giác. Lão vừa định mở miệng hỏi
xem có chuyện gì thì từ mặt dưới cái chuông sắt đã bị đánh đến rách tả tơi đột
nhiên một gã mập chui ra, người kia vừa xuất hiện lập tức chạy về phía Thanh
Phong Tử, vừa chạy vừa khóc hô :”Sư bá a, cứu mạng a ! Mấy người kia đã giết
sạch mấy chục nhân mạng ở Thanh Phong Quán rồi, họ còn muốn giết con diệt khẩu
đó !”

Bốn tu sĩ kia thấy Tiểu Bàn đột nhiên xuất hiện đều giật mình, sau khi nghe
lời hắn nói thiếu chút tức chết ngất, lòng thầm nói: “Tính thêm cả ngươi thì
toàn bộ Thanh Phong Quán cũng chưa đến chục người, lấy đâu ra mấy chục nhân
mạng để chúng ta giết a? Quá vô sỉ đó !”

Thanh Phong Tử vừa nhìn thấy Tiểu Bàn chạy ra đầu tiên là có chút sửng sốt, vì
bộ dáng Tiểu Bàn nhếch nhác như tên khất cái, mà quần áo rấch tơi tả đến mức
này a. Lúc này lại đang ở trên không, gió thổi vi vu, quần áo rách tơi tả của
Tiểu Bàn cứ vậy phất phơ, ẩn hiện bên trong là một vật xấu xí đang lúc lắc qua
lại: ‘Ặc….sao to vậy chứ, hơn cả ta nữa…..khụ khụ….’ Thanh Phong Tử vừa nhìn
thấy cái kia của Tiểu bàn thiếu chút nữa thì bổ nhào xuống bên dưới, như thế
nào lại có thể để nguyên như vậy mà chạy a!! (:61: :61: :61: )

Nhưng rất nhanh Thanh Phong Tử đã trấn tĩnh trở lại, ngay lập tức lửa giận đầy
bụng. Điều này nói lên cái gì a, chắc chắn là nó bị người ta truy đuổi bán
sống bán chết mới không kịp thay cả quần áo như vậy. Lại còn giết mấy chục
nhân mạng của Thanh Phong Quán, các ngươi xem Huyền Thiên Quán ta là cái gì a?
Nhưng Thanh rất nhanh cũng đã nghĩ ra, khẳng định là Tiểu Bàn cố tình nói như
vậy, Thanh Phong Quán không có nhiều người như vậy, mục đích chính là để đổ
thêm tội lỗi cho mấy người kia, để sau này dễ bề báo thù.

Mà Thanh Phong Tử cũng bị vẻ ngoài đáng thương của Tiểu Bàn mê hoặc, cho rằng
hắn chịu ủy khuất lớn, gã sư điệt duy nhất của chính mình, vốn tưởng phái hắn
đi Thanh Phong Quán an nhàn hưởng điểm tiện nghi, thế mà hiện tại lại hại hắn
bị bốn tu sĩ kia đuổi giết, còn đánh đến thê thảm như thế. Thanh Phong Tử cũng
nổi giận, khuôn mặt lão nháy mắt biến thành xanh đen. Không thèm nói gì thêm,
tay lão khẽ giương, một đạo kiếm quang thanh sắc dài vài chục trượng chợt xuất
hiện, giống như một con giao long, hung hăng trảm về phía bốn tu sĩ kia.

Cùng đồng thời, tay kia của Thanh Phong Tử cũng kéo mạnh Tiểu Bàn về phía sau
lưng lão, còn thuận tay thi triển cho hắn một đạo Hồi Phục Thuật mộc hệ, khiến
Tiểu Bàn vốn chẳng chút thụ thương tức thì cảm giác toàn thân sảng khoái. Hành
động này khiến Tiểu Bàn trong lòng rất đỗi cảm động, đây là lần đầu tiên hắn
nhận được sự quan tâm của trưởng bối đối với mình, cảm giác hạnh phúc vô cùng
này khiến mắt hắn đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa cũng chảy xuống.

Trong lúc Tiểu Bàn đang cảm động đến nức nở thì bốn tu sĩ phía đối diện lại
gặp phải đen đủi. Bọn họ vừa trải qua một trường kịch chiến, linh khí tiêu hao
đến bảy tám phần, giờ đụng phải một vị cao thủ mạnh hơn bọn họ tấn công, lập
tức lúng túng tay chân.

Gã tu sĩ cầm quạt vội vàng chống đỡ rồi lập tức hô lớn :”Đi !” Nói rồi hắn
liền quay người bỏ chạy, ba người kia cũng không dám chậm trễ, điều khiển phi
kiếm chạy trối chết.

Thanh Phong Tử đâu có định tha cho bọn họ, lập tức định đuổi giết nhưng không
ngờ bị Tiểu Bàn phía sau kéo lại.

“Sư bá, giặc cùng chớ đuổi a !” Tiểu Bàn lo một mình sư bá đi chịu thiệt, rốt
cuộc đối phương có bốn người, tuy không ai bằng Thanh Phong Tử nhưng xét tổng
thể có chút vượt qua Thanh Phong Tử, nếu không phải bị Tiểu Bàn tiêu hao khá
nhiều linh khí, hôm nay ai thua về tay ai còn rất khó nói ! Đặc biệt là trong
tay gã tu sĩ cầm quạt còn có Long Thủ Oanh Thiên Pháo, kia chính là một đại
sát khí a ! Nếu Thanh Phong Tử nhất thời sơ xảy bị bắn trúng, nhất định cũng
phải thụ thương. Tiểu Bàn chưa từng bao giờ có được trưởng bối quan tâm đến
mình như thế, tự nhiên không nguyện ý để sư bá mình mạo hiểm.

Nhưng Thanh Phong Tử lại nổi giận nói :”Đừng cản ta, hôm nay nhất định phải để
đám hỗn đản kia biết hậu quả việc bắt nạt tôn tử của ta !”

“Sư bá, sư bá !” Tiểu Bàn vội níu lão lại nói :”Cháu không có việc gì, chẳng
qua là tốn một bộ y phục thôi. Bọn họ là người Cơ Quan Tông, hòa thượng chạy
chứ miếu đâu có chuyển được, chúng ta nên nhanh chóng báo cho Huyền Thiên biệt
viện tìm bọn họ tính toán thì hơn a !”

“Uhm!” Thanh Phong Tử nghe Tiểu Bàn nói không có việc gì sắc mặt mới hòa hoãn
lại, lão cũng bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát Tiểu Bàn, quả nhiên phát hiện
đối phương khí sắc rất tốt, đặc biệt miệng còn đầy dầu mỡ, hơn nữa còn dính
một ít vảy cá, tựa hồ vừa ăn cá nướng xong a !

Thanh Phong Tử nhìn thấy thế tức thì nhịn không được cười mắng :”Tiểu tử ngươi
được a ! Bị bốn tu sĩ Trúc cơ kỳ đuổi giết mà còn có thời gian đi ăn cá nướng
?”

“Đâu có a ?” Tiểu Bàn vội vàng phủ nhận, vờ ra vẻ vô tội.

“Lau sạch vảy cá ở miệng ngươi rồi hãy nói có được không ?” Thanh Phong Tử vừa
cười cười vừa nói.

“A ?” Tiểu Bàn vội vàng lau miệng, quả nhiên nhìn thấy vảy cả, tức thì mặt xấu
hổ đỏ lên, giải thích :”Là vì lúc đệ tử đang ăn cá thì bị bọn họ quấy nhiễu,
đánh đến tận nơi đây vẫn không có cơ hội lau miệng !”

Vừa nghe chuyện Tiểu Bàn bị đánh, trên mặt Thanh Phong Tử lập tức nghiêm túc
lại, vội vàng truy hỏi :”Có chuyện gì xảy ra ở Thanh Phong Quán ? Bọn họ vì
sao lại đuổi giết ngươi ?”

“Là thế này !” Tiểu Bàn kể :”Mấy hôm trước có một gã dùng một vạn linh thạch
muốn mua năm mươi cân Vô Nhãn Ngư cùng Linh Cô ! Giá đó quá rẻ, lại là đồ vật
của môn phái nên ta nào dám bán a, thế nhưng ta không bán gã kia lại không
chịu bỏ qua, còn chửi bới lên. Ta nhất thời không kìm chế được đáp lại mấy
câu, sau đó cứ như vậy con và hắn nháo lên !”

“Sau đó thế nào ?” Thanh Phong Tử vội vàng hỏi.

“Chửi xong rồi xông vào đánh nhau !” Tiểu Bàn nhún nhún vai đáp.

“Đánh nhau xong rồi sao ?” Thanh Phong Tử nhíu mày hỏi tiếp.

“Đánh xong rồi….rồi….khó nói lắm a!” Tiểu Bàn cũng biết chỉ vì cãi nhau mà xảy
ra án mạng giết người cũng có chút quá đáng cho nên ấp úng nói :”Thế nhưng
tiểu tử kia dám hạ sát thủ đối với con, con tức giận nên cũng nặng tay với hắn
hơn, kết quả là hắn gặp bi kịch a!”

“Bi kịch thế nào ?” Thanh Phong Tử kỳ quái hỏi.

“Hắn chết queo ! “ Tiểu Bàn thản nhiên đáp :” Nhục thân bị ta đánh thành mảnh
vụn !”

“Ặc ặc !” Lông mày Thanh Phong Tử nhíu lại, sau đó cười khổ nói :”Ngươi giỏi a
! Ở bên cạnh ta liền giết đương triều Thái Sư, đại quan biên giới, hoàng thân
quốc thích, phái ngươi đi xa, chưa được mấy ngày ngươi lại giết một gã tu sĩ !
Vì sao ngươi có nhiều sát nghiệp như thế a ?”

“Không phải a sư bá, quả thực là con bị hắn bức đến hết cách mà !” Tiểu Bàn
nói xong lấy ra chiếc cự nỏ kia, giải thích :”Đây này, gã kia dùng thứ này bắn
con a . Nếu không phải con phản ứng nhanh thì đã không còn được gặp ngài nữa
rồi !”

“Ân !” Thanh Phong Tử là người từng trải, vừa nhìn thấy chiếc cự nỏ tức thì
nổi giận mắng to :”Con chó nhà nào vô giáo dục, dám chạy đến đái bậy trên địa
bàn Huyền thiên biệt viện chúng ta ?” :110:

Tiểu Bàn vừa nghe sư bá chửi mắng cũng toát mồ hôi, rồi lập tức nói: “Có thể
là người của Cơ Quan tông, chưa xác định chắc chắn nhưng gã kia thân phận
không thấp, nghe bọn kia nói rất có thể gã là mhi tử của tông chủ Cơ quan tông
!” Tiểu Bàn tiếp :”Nếu không cũng không có khả năng lấy ra pháp bảo như chiếc
cự nỏ này !”

“Nhi tử của tông chủ Cơ quan tông ?” Thanh Phong Tử nghe xong tức thì biến sắc
mặt, vội nói :”Nếu đúng là hắn, tu vi hẳn không hề thấp chứ ?”

“Cao hơn so với con, cũng chừng khoảng Tiên Thiên bảy, tá, trọng thiên!” Tiểu
Bàn trả lời.

“Hắn hẳn cũng có không ít thượng đẳng pháp khí chứ ?” Thanh Phong Tử vẫn tiếp.

“Đương nhiên, chỉ riêng hộ thể pháp khí thất phẩm trở lên đã có hơn ba thứ,
những cái khác còn có không ít a !” Tiểu Bàn vội đáp.

“Khó hiểu a, ngươi mới Tiên Thiên tứ, à không, đã ngũ trọng thiên ?” Thanh
Phong Tử giờ mới nhận ra Tiểu Bàn lại đề thăng một cấp, sau đó tiếp tục nói:
“Mới ngũ trọng thiên, chính ra không phải đối thủ của người ta chứ ? Người ta
còn có pháp bảo cự nỏ, còn có cực phẩm pháp khí, một tiểu tử nghèo như ngươi
làm sao có thể giết được hắn ?”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #77