Nhẹ Nhàng Thoải Mái


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Sở dĩ xuất hiện tình huống này, ngoài lý do đại thiết chung cường hãn là chủ
yếu, còn là vì Tiểu Bàn hoàn toàn không phải chỉ chịu bị đánh, không dám đáp
lại tý nào, nếu không hắn khẳng định đã sớm không chịu nổi. Bốn vị tu sĩ kia
trong lúc vây công Tiểu Bàn, đối với Mậu Thổ Thần Lôi của hắn cũng là phi
thường kiêng dè, chỉ có thể dùng sáu thành pháp lực để tấn công, bốn thành
pháp lực còn lại phải dùng để phòng ngự.

Dù một khỏa Mậu Thổ Thần Lôi bọn họ đều có thể dễ dàng ngăn lại nhưng một khi
có đến hơn ba khỏa Mậu Thổ Thần Lôi cùng tới thì đạo pháp phòng ngự hoặc pháp
bảo của bọn họ khẳng định sẽ không thể đỡ được. Mà Mậu Thổ Thần Lôi còn tính
là dễ ngăn bởi vì thứ này thẳng đến thẳng đi, quang minh chính đại. Khiến bọn
họ ghét nhất chính là Quỳ thủy âm lôi, tuy uy lực của nó nhỏ hơn nhưng toàn
thân trong suốt, không âm không vang, nếu không cẩn thận bị nó nổ tung cạnh
người, ngẫu nhiên vài lần bọn họ cũng không đến nỗi bị thương nhưng vẫn bị nổ
đến đầu váng mắt hoa, toàn thân phát nhuyễn, khẳng định là khó tránh. Trong
tình huống đó bọn họ tất nhiên không dám quá mức phóng tay.

Mà trong bốn người kia kẻ buồn bực nhất là hồng y nữ tu sĩ, bởi vì pháp bảo
pháp khí của ba người kia đều chú trọng về uy lực, mỗi lần thi triển thanh thế
đều rất to lớn, rất dễ dàng bị Tiểu Bàn dùng đại thiết chung ngăn lại, chứ còn
phi tiêu của hồng y nữ tu lại là thứ duy nhất xứng danh linh hoạt.

Thời điểm đối phó người có siêu cấp thuẫn hộ thể như Tiểu Bàn vốn hẳn là lúc
nàng tỏa sáng, dùng phi tiêu vượt qua đại thiết chung, tạo thành vết thương
nặng cho Tiểu Bàn. Thế nhưng thực tế thì sao ? Mọi chuyện lại hoàn toàn ngược
lại, hồng y nữ tu căn bản không hề dám loạn phóng phi tiêu của mình.

Bởi vì Tiểu Bàn đặc biệt chú ý loại pháp khí khắc chế hắn này. Vừa nhìn thấy
hồng y nữ tu dùng phi tiêu tấn công là hắn không nói hai lời, lập tức bốn năm
khỏa Mậu Thổ Thần Lôi ném ra, không đánh tới người mà chỉ nhằm vào số phi tiêu
kia.

Phải biết rằng phi tiêu là thứ vũ khí linh hoạt chứ không đọ về cường độ. Đối
phó với phi kiếm bình thường nó đương nhiên không e ngại gì, nhưng đụng phải
Mậu Thổ Thần Lôi của Tiểu Bàn mà một lần những bốn năm khỏa thì khẳng định là
không thể chịu nổi.

Hồng y nữ tu lần đầu tiên tấn công đã bị Tiểu Bàn dùng bốn khỏa Mậu Thổ Thần
Lôi bạo tạc tan nát ba mũi phi tiêu, tổn thất này quả thực quá lớn, bởi vì
luyện chế loại phi tiêu này không dễ. Mà sau khi luyện chế thành công còn phải
dùng nguyên thần tu dưỡng, chầm chậm làm quen tính năng của nó, rồi cuối cùng
mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất của nó. Mà ba chiếc phi tiêu vừa mất
tối thiểu cũng khiến hồng y nữ tử mất bốn năm năm thời gian mới có thể bổ sung
lại, nàng có thể không đau lòng chăng ? Hơn nữa ở đây cũng không phải chỉ có
mình nàng cho nên để giảm bớt tổn thất nàng dứt khoát thu phi tiêu của mình
lại, chỉ dùng phi kiếm phổ thông tấn công lấy lệ.

Vì vậy, tu sĩ duy nhất có thể uy hiếp đến Tiểu Bàn lại chỉ giả vờ giả vịt tấn
công, mà thế công của ba người kia lại toàn bộ bị chiếc đại thiết chung kia
ngăn trở. Kết quả khiến bốn tu sĩ đều không cách nào xử lý được Tiểu Bàn.

Chẳng qua, bọn họ bốn người cũng không hề nóng lòng bởi vì bọn họ đều nghĩ đến
một việc, đó chính là Tiểu Bàn lúc này nhìn thì như vẫn rất uy mãnh nhưng cũng
không thể kéo dài. Nguyên nhân chỉ là vì Tiểu Bàn còn phải duy trì phi kiếm
bay mãi, lại vừa phải điều khiển đại thiết chung nặng nề che chắn công kích,
linh khí tiêu hao khẳng định rất kinh người. Với pháp lực của một tu sĩ Tiên
Thiên ngũ trọng thiên mà nói, nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được mười lăm phút
nữa là sẽ phải hao hết pháp lực. Đến lúc đó còn không phải sẽ mặc cho bốn
người bọn họ giết mổ a ?

Bốn vị Trúc cơ tu sĩ tính toán khá chuẩn, nhưng đó là đối với tu sĩ bình
thường, mà Tiểu Bàn lại hoàn toàn không giống những tu sĩ bình thường khác.
Rất nhanh mười lăm phút đã trôi qua, Tiểu Bàn vẫn bay nhảy như cũ, lại thêm
mười lăm phút nữa trôi qua hắn vẫn mang vẻ uy mãnh cực kỳ, chờ qua cả canh giờ
mà Tiểu Bàn vẫn sung sức như thế khiến cả bốn vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều biến sắc
mặt.

Chỉ thấy Tiểu Bàn lúc bấy giờ ngẩng đầu ưỡn ngực, chân đạp trên Phi ưng kiếm,
phía sau là một luồng kiếm quang kim sắc dài mười mấy trượng, cực nhanh bay
trong không trung. Tay trái hắn ngoắc ra sau người cầm chắc ba khỏa Mậu Thổ
Thần Lôi lập lòe kim quang, chuẩn bị tùy thời bắn ra. Tay phải thì để ngang
hông, thỉnh thoảng bắn ra, mỗi lần bắn ra đều sẽ tạo thành một tiếng sét nổ,
đồng thời theo tiếng nổ tung hoặc là một thanh phi kiếm bị chấn bay hoặc là
tạc loạn một đạo pháp mà đối phương vừa công kích hắn, hoặc đem tên nào tiến
lại gần bức ra xa.

Cùng đồng thời chiếc đại thiết chung toàn thân là vết thương, còn bốc lên cuồn
cuộn khói đen giống như một con đại tinh tinh siêu cấp linh hoạt không ngừng
lật tới lăn lui bên người Tiểu Bàn, dùng bề ngoài to lớn mà kiên cố của nó kia
ngăn trở từng đòn tấn công ác độc.

Dù y phục của Tiểu Bàn có rách rưới như thế nào nhưng tinh thần hắn vẫn tinh
tường, mặt lộ vẻ bình thản, căn bản không giống như là người đang bị đuổi
giết, ngược lại thật giống như đang thực hiện một chuyến viễn du mà thôi.

Kỳ thực trong lòng Tiểu Bàn cũng đang không ngừng đắc ý, rốt cuộc hắn chẳng
qua chỉ là một tu sĩ Tiên Thiên ngũ trọng thiên nhỏ nhoi, hiện nay lại có thể
dựa vào một thân đạo pháp mà khiến bốn vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thể làm gì
được hắn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đánh chết cũng khó có người tin a.

Hắn hiện tại thầm sảng khoái, đạo gia ta có Ngũ Hành Tinh Thủy bổ sung pháp
lực, thử xem ai chịu được lâu hơn a. Đã qua một tiếng đồng hồ, chỉ cần thêm
chừng đó thời gian nữa là sẽ tới Huyền thiên quán, ha ha, đến lúc đó, đại gia
sẽ cho các ngươi biết, hoa kia vì sao lại hồng.

Đối mặt Tiểu Bàn nhẹ nhàng thoải mái như thế, cả bốn tu sĩ đuổi giết phía sau
hắn đều sắp bực đến điên lên. Gã tu sĩ cưỡi cơ quan tiểu báo nhịn không được
nổi giận nói :”Lão đại, cứ thế này mãi không được. Pháp bảo của gã mập chết
tiệt kia quá tà dị, Thần Lôi lại mạnh, còn có pháp lực dường như vô tận, làm
sao hắn có thể là tu sĩ Tiên Thiên cảnh giới a ? Tám thành hắn là tu sĩ Trúc
cơ ngụy trang, phẫn trư ăn lão hổ a. ( giả trư ăn thịt hổ ) “

“Đúng a, làm gì có Tiên Thiên đệ tử nào có nhiều pháp lực như vậy ? Vừa ngự
kiếm phi hành vừa điều khiển một chiếc đại thiết chung lớn như thế, dù là Trúc
Cơ tu sĩ bị chúng ta vây công lâu như thế cũng chưa chắc đã chịu được a ! Thế
nhưng ngươi nhìn vẻ nhẹ nhàng của hắn xem, cứ như là đang chơi đùa vậy !” Hồng
y nữ tu sĩ cũng buồn bực nói.

“Đại sư huynh, pháp lực của ta đã hao hết sáu bảy thành rồi, nếu tiếp tục như
thế chỉ e gã mập kia còn không sao chúng ta có lẽ đã đứt trước á !” Tu sĩ chân
đạp kim ưng nhíu mày nói :”Huynh tính xem, hay là dùng thứ kia a ?”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #72