Ác Nhân Cáo Trạng


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Vương Chi Ngô nghe xong, lập tức không nhẫn nại nói: “Không phải chỉ là một
tên Tổng đốc chết thôi sao? Có gì đặc biệt chứ? Đương triều thái sư cũng bị sư
đệ kia diệt toàn gia! Điểm đánh rắm như vậy mà cũng cần phải báo cho ta à! Hơn
nữa, ta cũng không phải đại thần triều đình, ngươi nói cho ta biết thì có tác
tác dụng rắm gì?”

Nói xong, Vương Chi Ngô uống một ngụm trà thơm vừa mới pha. Nhưng khi hắn
thoáng nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, vội vàng hỏi lại: “Đợi
chút, ngươi nói giết Tổng đốc chính là một đạo sĩ mập? Có thể giết Tổng đốc
điều này nói lên đạo sĩ này có vài phần bổn sự. Đạo sĩ như vậy trong thiên hạ
tuy rằng không thiếu, nhưng bộ dạng béo mập không phải là rất nhiều, theo ta
biết, căn bản là không có mấy a? Đợi một chút, không biết có phải là tiểu sư
đệ kia của ta làm hay không?” Nói đến đây, Vương Chi Ngô mắt trừng trừng, gắt
gao nhìn thẳng vào đạo đồng báo tin.

Đạo đồng bị ánh mắt hắn dọa cho sợ hãi, căn bản không dám chậm trễ, vội vàng
lấy ra một trang giấy đưa qua, nói: “Đây là triều đình phái người đưa tới cho
chúng ta bức họa của hung thủ, bọn họ nói ba ngày sau khi hung án phát sinh ở
Tứ Đề thành, họ mới có được bức họa này, thỉnh chúng ta xem xem có nhận ra
người này hay không!”

Vương Chi Ngô không hai lời, vội vàng đoạt lấy bức họa kia, mở ra vừa nhìn
thấy…Oác oác, đúng là khuôn mặt tươi cười của tên mập chết tiệt kia. Phải biết
rằng, Tiểu Bàn giết người ngay trước cửa Tổng đốc phủ, tuy rằng sắc trời tối
đen, nhưng cũng không hề thiếu quan viên cùng người nha của Tổng đốc lui tới.
Lúc Tiểu Bàn giết người chỉ giết đội vệ sĩ của Tổng đốc, bởi vì những kẻ đó
tham gia sự tình đánh chết Trương gia phu nhân. Còn như những người qua đường,
Tiểu Bàn không có động thủ sát hại. Dù sao hắn không phải là cái loại sát nhân
cuồng ma. Cho nên dưới tình huống này, lúc Tiểu Bàn đang vĩ ngạn hung tư (tư
thế oai hùng kiêu ngạo - DG) mà giết người, đều bị những người đó nhìn thấy.

Tiểu Bàn giết người ta xong, sau đó tự nhiên là cực kỳ tiêu sái rời đi, nhưng
còn lại đống thi thể không lành lặn thì tự nhiên phải có người thu thâp. Tứ Đề
thành thành chủ lâm vào tình cảnh bụng làm dạ chịu, vô cùng tức giận, quyết
phải tìm bắt hung thủ mới được, cho dù là có phải làm um lên đi thì đã sao? Vì
thế bức họa của Tiểu Bàn mới xuất hiện, hơn nữa còn bị quân sự dịch trạm của
Tứ Đề thành gấp rút chạy tám trăm dặm đưa đến kinh thành!

“Ta…hắn…đại gia của ta a!” Vương Chi Ngô đương trường tức giận đến nhảy dựng
lên, sau đó chửi ầm lên: “Mợ nó, hỗn đản này không để cho ta yên được a? Ta
mới thay hắn lau mông sạch sẽ xong, vậy mà bây giờ lại tiếp tục đem phiền toái
cho ta sao?”

Vương Chi Ngô hổn hển mắng hai câu, rồi đột nhiên hắn lại nghĩ tới một việc,
vội vàng nói: “Đợi chút, ngươi nói đây là chuyện ba ngày trước sao?”

“Dạ, đúng là chuyện phát sinh từ ba ngày trước, Tứ Đế thành thành chủ không
dám chậm trễ, suốt đêm liền vẽ ra bức họa này đưa tới!” Đạo đồng vội vàng giải
thích.

“Ba ngày trước? Đó không phải là lúc Tống sư đệ vừa diệt cả nhà thái sư sao?
Ặc ặc, ta kháo, ban ngày thì diệt cả nhà thái sư đương triều, buổi tối lại
chạy tới ngoài ngàn dặm, biến một đại quan biên giới thành tám khối?” Vương
Chi Ngô nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Trời ạ, tiểu tử này
rốt cuộc là tới giúp ta, hay đến chơi ta đây a?”(chơi á :71: )

“Không được, ta phải đi tìm sư phụ phân xử việc này!” Nói xong, Vương Chi Ngô
mang theo bức họa của Tiểu Bàn cùng oán khí đầy mình, đi thẳng đến sau núi tìm
Thanh Phong Tử.

Kết quả, Vương Chi Ngô vừa đi vào động phủ sau núi, không ngờ lại phát hiện
Tiểu Bàn cũng đang ở trong này. Nhìn hắn bộ dạng vân đạm phong khinh, hoàn
toàn không có chút bộ dáng gì của của kẻ vừa gây họa cả, Vương Chi Ngô trong
bụng lại càng tức khí.

“Sư phụ, con chịu không nổi nữa rồi!” Vương Chi Ngô trực tiếp hét lớn: “Ngài
có biết vị hảo sư điệt này của ngài lại làm ra rắc rối rồi hay không?”

“Chi Ngô a, phải bình tĩnh, chúng ta là người tu đạo, coi trọng tu thân dưỡng
tính, cái gọi là thái sơn sụp đổ trước mắt mà mặt bất biến, con nai chết mà
mắt không chớp! Ngươi nhìn ngươi xem, cái bộ dạng hiện tại này còn đâu sự ổn
trọng của tu sĩ!” Thanh Phong Tử ra vẻ không vui khiển trách.

“Dạ, đệ tử biết sai rồi!” Vương Chi Ngô lúc này cũng biết mình quá mức kích
động, vội vàng cung kính thi lễ nhận sai, sau đó bình ổn lại tâm tình, lúc này
mới nói: “Nhưng sư phụ, chuyện của hắn ….”

“Chuyện gì hả?” Thanh Phong Tử khinh thường bĩu môi nói: “Không phải diệt một
tên Tổng đốc dám xem thường thể diện của Huyền Thiên Quan sao?”

Vương Chi Ngô đầu tiên là sửng sốt, nói tiếp: “A? Người cũng đã biết?” Hắn
không nghĩ tới Tiểu Bàn gây nên đại họa như vậy còn dám chủ động nói cho Thanh
Phong Tử biết, cho nên Vương Chi Ngô vốn tưởng rằng Thanh Phong Tử chẳng biết
sự tình đó! Hắn lại không nghĩ rằng, Tiểu Bàn sau khi nán lại hai ngày, tự
nhiên lại cảm thấy thụ động như vậy rất không ổn, ngay sau đó hắn đã đến chỗ
Thanh Phong Tử, trước tiên là cáo trạng ác nhân, đùn tội cho tên Tổng đốc kia.

Tuy rằng lý do Tiểu Bàn có hơi khiên cưỡng, hoàn toàn không đủ lý do để đem
Tổng đốc tại trước phủ môn biến thành tám khối. Nhưng Thanh Phong Tử lại thiên
vị hắn, nên vô thưởng vô phạt mà cho qua. Cho nên lúc Vương Chi Ngô đến cáo
trạng, Thanh Phong Tử không thèm để ý, nói thẳng: “Tổng đốc kia trên đường mà
cướp đoạt dân nữ, còn đánh chết phu nhân người ta, mà sư đệ ngươi đúng lúc
đang làm khách nhà người ta. Hắn tính tình trượng nghĩa, gặp phải việc thiên
lý bất dung, đương nhiên là lòng đầy căm phẫn! Đương nhiên là đem tên hỗn
trướng kia chém thành tám khúc có chút quá phận, nhưng việc này ngược lại cũng
không thể hoàn toàn trách hắn! Ngươi nói có đúng không?”

“Cái này?” Vương Chi Ngô tức khắc không nói them được gì nữa, trong tâm thì
nghĩ, người là sư phụ, sư phụ đã nói đúng rồi đệ tử như ta đây còn dám nói nửa
chữ sao?

Tuy rằng trong tâm oán thầm không thôi, nhưng xuất phát từ tâm tôn kính cùng
hiếu đạo đối với sư phụ, Vương Chi Ngô cũng chỉ có thể vuốt vuốt mũi nói: “Ân
sư nói chí phải!”

“Ân, ngươi có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn!” Thanh Phong Tử vừa
lòng gật gật đầu nói.

“Nhưng sư phụ, suy nghĩ của con như thế nào cũng không ảnh hưởng gì ? Mấu chốt
là Lam Nguyệt quốc nghĩ như thế nào? Thái sư đương triều người ta vừa mới bị
chém, sau lưng lại tổn thất một biên cương đại quan. Tổng đốc kia lại là hổ
tướng nơi biên cảnh, nhiều lần đại chiến, bảo vệ quốc gia, lập công lao hãn
mã, bây giờ lại bị sư đệ hỏi cũng không thèm hỏi mà chém giết ngay trên đường
lớn. Đây… điều này làm sao có thể cấp cho người ta một cái công đạo được đây?
Triều đình đã phái người tới hỏi rồi!” Vương Chi Ngô buồn bực hỏi.

“Đó là chuyện của ngươi a?” Thanh Phong Tử không thèm để ý nói: "Chẳng phải
ngươi phụ trách giao thiệp cùng triều đình sao?”

Vương Chi Ngô vừa nghe tức khắc nóng nảy, vội vàng nói: “Sư phụ, ngài lại giao
việc này cho con sao? Vì đại án diệt môn thái sư lần trước, con đã phải vác
cái mặt dày đi chạy trước chạy sau, cơ hồ chạy muốn đứt chân luôn! Lần này
người còn bắt con đi a?”

“Thật không có biện pháp, đành làm phiên ngươi vậy!” Thanh Phong Tử mỉm cười
nói.

“Sư phụ, người không thể bất công như vậy được a? Dựa vào cái gì hắn chuyên
gây rắc rối, con lại phải đi chùi đít cho hắn chứ!?” Vương Chi Ngô ủy khuất
nói.

“Ha ha!” Thanh Phong Tử ngửa mặt lên trời cười, sau đó nói: “Được rồi, được
rồi, sư phụ biết ngươi phí tâm sức rồi. Như vậy đi, sau khi ngươi trở lại, sư
phụ sẽ đặc biệt luyện chế cho ngươi một lô Cố Bản Hồi Nguyên linh đan kéo dài
tuổi thọ, như thế nào?”

“A, sao con lại có thể không biết xấu hổ mà làm phiền sư phụ được?” Vương Chi
Ngô vừa nghe lời ấy, tức khắc nhãn tình sáng lên, tuy rằng miệng chối đây đẩy,
nhưng thần sắc lại tràn ngập chờ mong. Phải biết rằng, Thanh Phong Tử chính là
Trúc Cơ tu sĩ, hơn nữa am hiểu luyện đan, đan dược do hắn luyện chế chính là
linh đan phẩm chất cực phẩm. Một lô đan dược này cũng đủ để Vương Chi Ngô sống
dai thêm vài chục năm.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #55