Tôi Thể Đan.


Người đăng: batdiet

Người chặn nắm đấm của Lý Hoàng là một nam tử cao lớn, mặt chữ điền, râu quai
nón. Cả người toát ra khí thế mạnh mẽ khiến Lý Phong như muốn ngừng thở. Hắn
nhận ra đây là khí tức của cảnh giới nào.

Ngưng Khí hậu kỳ!

Nam tử này không ngờ lại là một võ giả Ngưng Khí hậu kỳ.

Sau khi đạt tới Ngưng Khí, thể chất của võ giả sẽ không tăng lên bao nhiêu.
Thay vào đó, trong cơ thể họ xuất hiện năng lượng chân khí. Chân khí cực kỳ
huyền ảo, do võ giả chuyển hoá từ nguyên khí tự nhiên mà thành, được tích trữ
ở một bộ phận trong cơ thể, gọi là đan điền. Chân khí có bốn công dụng nổi
bật: nội cường, ngoại phát, biến hoá, thiêu đốt.

Lý Phong đoán, vị nam tử kia nếu xét về lực lượng nhục thể có lẽ cũng không
hơn so với Lý Hoàng. Nhưng nhờ vào công dụng nội cường của chân khí, cường hoá
nội thể, nên mới chiếm được thượng phong. Đương nhiên, nói như vậy không đồng
nghĩa với việc Lý Hoàng thực sự có thể so sánh với cao thủ Ngưng Khí hậu kỳ.
Nếu vừa rồi là quyết đấu thực sự, thì vị nam tử kia không nhất thiết phải cận
chiến với hắn, chỉ cần từ xa công kích bằng khí kình đã đủ khiến Lý Hoàng nội
thương rồi.

"Lý Hoàng, ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Nam tử híp mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Hoàng. Ở bên cạnh, Lý Tuần nở nụ cười,
lễ phép ôm quyền hướng về phía y cúi đầu:

"An thúc, may nhờ người ra tay kịp thời!"

"Không có gì! Đây là phận sự của ta!" Nam tử gật đầu, ý bảo Lý Tuần không cần
đa lễ.

Lý Phong lúc này mới tỉnh ngộ:

"An thúc? Chẳng lẽ hắn là Lý An, thành viên trong đội chấp pháp của Lý gia
ta!"

Lý Tuần nghe vậy gật đầu, khẽ ghé vào tai Lý Phong, thì thầm:

"Đúng vậy! Gia tộc luôn bố trí người khắp Lý phủ để theo dõi mọi hoạt động của
các tộc nhân. Tất cả đều được ghi chép lại một cách tỉ mỉ, nhằm tránh những
trường hợp xấu xảy ra. Như vừa rồi, Lý Hoàng vi phạm gia quy, chắc chắn khi về
sẽ phải chịu phạt!"

Lý Phong giật mình, chẳng lẽ việc mình có thể sử dụng dị năng cũng bị người
khác biết rồi. Hắn âm thầm nhắc nhở bản thân cần đề cao cảnh giác hơn.

Lúc này, Lý Hoàng và đám người Huỳnh Đông đã bị Lý An dẫn đi. Lý Tuần mỉm
cười, nhỏ nhẹ nói:

"Lần sau không nên đụng tới chúng. Bọn này chẳng có gì đáng sợ, nhưng rắc rối
bám vào thân thì mệt mỏi lắm!"

"Ừm, đa tạ huynh, Lý Tuần!"

"Ha ha, không có gì đâu! Chúng ta là huynh đệ tốt mà! Đệ muốn hậu tạ thì mời
ta đi uống trà là được!"

"Ha ha, đi thôi!"

"Vậy thì biểu ca ta không khách sáo rồi!"

...

Ở một trà lâu nổi tiếng trong Vạn Lý thành.

Lý Tuần ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai, nhìn xuống dòng người qua lại, một tay
cầm quạt, một tay nâng chén trà. Thỉnh thoảng nhấp một ngụm, đầy vẻ nhàn nhã.

Đối diện là Lý Phong cũng đang nhìn ra cửa sổ. Nhưng nếu để ý sẽ thấy hắn
thường xuyên lén lút liếc mắt nhìn Lý Tuần. Trong ánh mắt chứa một sự khó hiểu
nào đó, như thể cõi lòng hắn đang tràn đầy thắc mắc.

Lý Tuần lại nhấp thêm một ngụm trà, đặt chén xuống, nhìn sang Lý Phong:

"Đừng liếc nữa! Nói đi, đệ có thắc mắc gì?"

Lý Phong cười gượng, ngại ngùng nói:

"Không... Không có gì!"

Rồi quay sang nhìn cửa sổ.

Lý Tuần giữ tư thế một lúc, rốt cuộc lại tiếp tục quay đầu nhìn ra đường phố
náo nhiệt, dường như hắn đang thở dài:

"Đệ biết không? Có đôi lúc ta muốn làm một bá tánh bình thường biết mấy!"

Lý Phong khó hiểu:

"Tại sao? Làm thiếu gia Lý gia có gì không tốt?"

"Đệ thực sự cảm thấy rất tốt sao?" Lý Tuần không trả lời mà hỏi ngược.

"Ừm, không phải sao? Mọi người đối xử với ta đều rất khách sao, rất nể mặt. Ta
muốn gì họ đều cho ta hết!" Lý Phong trả lời.

Lý Tuần cười cười:

"Đúng vậy! Ta thế nào lại quên đệ là báu vật của gia chủ nhỉ?"

Lý Phong nhíu mày, hỏi:

"Có phải vừa nãy huynh cố tình làm vậy không?"

"Hử? Cố tình gì?" Vẻ mặt Lý Tuần chẳng có gì là ngạc nhiên trước câu hỏi bất
ngờ và khó hiểu của Lý Phong.

"Huynh thừa biết Lý An thúc thúc đó đang theo dõi, nên mới đào hố cho Lý Hoàng
nhảy vào. Ta nói không sai chứ!"

"Ha ha, làm gì có chuyện đó!" Lý Tuần không lộ ra chút sơ hở.

"Thôi được rồi! Ta biết huynh đến tiểu viện của ta hẳn là có chuyện muốn nói.
Nói đi!"

Đối với sự che dấu kín kẽ của Lý Tuần, Lý Phong hết cách. Hắn cũng không phải
kẻ ngu dốt, biết lần này Lý Tuần tới tìm mình hẳn là có việc gì đó.

"Đệ rất thông minh, hơn tên Lý Hoàng kia nhiều!"

Lý Tuần tán dương, với lấy ấm, rót trà vào chén một cách thuần thục, nói:

"Ngày mai có buổi đấu giá ở ngoại thành, trong đó có thứ ta đang cần!"

"Là Tôi Thể Đan?" Lý Phong gật gù. "Huynh muốn nhanh chóng đột phá tới Tôi Thể
tầng mười?"

"Phải!" Lý Tuần không hề có ý tứ che giấu. "Cuối năm nay gia tộc chắc chắn sẽ
tổ chức Đại Hội Luận Võ, ta cần nhanh chóng tiến cấp để đối phó với Lý Hoàng."

"Sao huynh đột nhiên hăng hái như vậy? Chẳng lẽ giải thưởng năm nay có gì đặc
biệt?" Lý Phong không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.

"Không giấu gì đệ, giải thưởng năm nay thực sự rất đặc biệt, ngay cả ta cũng
cảm thấy rất hứng thú!" Lý Dật gật gật đầu, sắc mặt chuyển sang nghiêm túc.
"Là một danh ngạch để gia nhập trực tiếp học viện Thiên Kiêu!"

Lý Phong nghe xong hít một hơi lạnh.

Đúng là giải thưởng rất hấp dẫn!

Vạn Lý thành là một toà thành rộng lớn, nhân khẩu lên đến hơn vạn người. Nhưng
nếu đặt ở Thiên Phong Đế Quốc, cũng chỉ là tiểu thành thị không hơn không kém.

Mà học viện Thiên Kiêu lại nằm ngay tại Đế Đô của Thiên Phong quốc, do triều
đình xây dựng với mục đích đào tạo nhân tài cho đất nước. Những người đi ra từ
học viện này không ai là không có thành tựu cực cao, đều là những nhân vật nổi
tiếng khắp đại lục, ai ai cũng từng nghe danh.

Tất nhiên, không phải người nào muốn gia nhập học viện Thiên Kiêu cũng được.
Sở dĩ có nhiều nhân tài đi ra từ đây, ngoài lý do phương pháp giáo dục hiệu
quả ra, tiêu chuẩn lựa chọn học viên chính là một nhân tố tất yếu trong đó.

Hiểu đơn giản, đó là nếu ngươi muốn gốc cây do mình trồng phải thật cao lớn,
xanh tốt. Vậy thì ngoài việc chăm sóc nó thật chu đáo, cũng phải lựa chọn hạt
giống sao cho tốt. Như vậy mới đạt được thành quả cao nhất.

Nếu là người bình thường, muốn gia nhập học viện Thiên Kiêu, sẽ phải trải qua
khảo hạch cực kỳ khó khăn. Mà mỗi năm phương thức khảo hạch lại thay đổi một
lần, không tiết lộ ra ngoài, thành ra chẳng ai biết trước để có cơ hội chuẩn
bị, chỉ khi nào bắt đầu tiến hành mới biết. Hàng năm, có không biết bao nhiêu
thanh niên tài tuấn từ khắp nơi trong thiên hạ, đủ loại thiên tài yêu nghiệt
các nơi đến tham gia, nhưng số người trúng tuyển thực sự là quá ít ỏi.

Lý gia có thể tranh thủ được một danh ngạch, hẳn là đã tốn không ít tâm tư
rồi.

Lý Phong trầm mặc một lúc, nói:

"Huynh muốn mượn tiền của ta? Cha huynh chẳng lẽ không đưa tiền cho huynh
sao?"

Lý Tuần nhún vai:

"Đệ thừa biết cha ta mà! Xét về nghiêm khắc thì cả Lý gia chẳng mấy ai so được
với ông. Cha ta muốn ta tự lập tu hành, ít dựa vào ngoại lực, nhưng lần này ta
muốn đến học viện Thiên Kiêu, nhất định phải có Tôi Thể Đan!"

"Ừm, Tôi Thể Đan có thể giúp võ giả Tôi Thể thăng lên một tiểu cảnh giới. Hẳn
là rất đắt đỏ, huynh muốn mượn bao nhiêu?"

Lý Phong cũng rất muốn có được Tôi Thể Đan, nhưng hắn không thích tranh giành
với Lý Tuần. Hơn nữa, dù có được cũng chỉ giúp hắn đột phá lên Tôi Thể tầng
chín mà thôi, không thể so sánh với Lý Hoàng đang ở tầng mười. Còn phải vượt
qua Lý Tuần cũng là một cao thủ nữa, Lý Phong thà tự thân tu luyện, đặt căn cơ
cho thật vững chắc còn hơn.

"Đệ cứ theo ta đi đến phòng đấu giá, rồi nếu cần tiền ta sẽ mượn đệ!" Lý Tuần
nói.

Lý Phong gật đầu:

"Được rồi! Vậy mai gặp huynh ở đây, sau đó cùng đi!

Nhấp một ngụm trà hảo hạng, Lý Tuần nghe xong, khoé môi khẽ nhếch lên một
đường cong bí hiểm.

Hết chương 5!


Hỗn Độn Chân Kinh - Chương #5